Anh Đến Từ Vực Sâu

Chương 128

Một phút trước.

Trên sân thượng của căn nhà lầu thấp, viên trinh sát của Tiểu Tổ Hành Động Đặc Biệt nằm sóng soài dưới nền, bất tỉnh nhân sự, lưng áo ướt đẫm máu tươi, bên cạnh hắn chính là tay bắn tỉa mà Côn Sơn phái đến g.iết chết Tống Chí.

Trong ống ngắm của tay bắn tỉa xuất hiện một chiếc xe van, chiếc xe đang lao trên con đường gập ghềnh quanh co, lúc thì bị mấy căn nhà lầu che khuất, lúc thì xuất hiện trong phạm vi rộng. Tay súng bắn tỉa muốn ngắm bắn mục tiêu trong chiếc xe van cách xa hơn 100m, đặc biệt dưới tình huống có nhiều chướng ngại vật là một chuyện không dễ dàng.

Nhưng tay bắn tỉa rất nhẫn nại, gã kiên nhẫn chờ đợi, nằm sấp trên sân thượng giống một con báo đang nấp trong rừng, không nhúc nhích suốt mấy tiếng đồng hồ, vì tránh lỡ tay khi bóp cò.

Trong chiếc xe van xa xa, tài xế đang xử lý vết thương cho Tống Chí, cắt quần áo trên người anh ta ra, không có thuốc cầm máu trị thương đành phải dùng vải cột chặt, cầm máu đơn giản. Mất hai bộ quần áo mà chỉ băng bó được vết thương lớn, các vết thương nhỏ thì không cách nào xử lý, phải nhanh chóng đưa đối phương đến bệnh viện.

Bàn tay tài xế chạm thử lên trán Tống Chí: “Sốt nhẹ. Vết thương có nguy cơ bị nhiễm trùng, nếu không được đưa đi bệnh viện sớm, sốt nhẹ sẽ chuyển sang sốt cao, có thể tử vong bất cứ lúc nào.”

Lão Đoàn chú ý tình hình giao thông phía trước, thỉnh thoảng liếc nhìn Tống Chí ở băng ghế sau qua kính chiếu hậu, tầm mắt vừa nhìn thấy Tống Chí như là người máu, ông ta tê cả da đầu. Từ trước đến nay ông luôn biết Tam Giác Vàng không phải là nơi con người sinh sống, ông ta từng chứng kiến thủ đoạn của trùm ma túy đối xử với kẻ phản bội, nhưng hiện giờ nhìn Tống Chí, ông ta càng kinh sợ sự tàn độc máu lạnh của bọn buôn ma túy.

“Khu đèn đỏ đang giao chiến, kho vũ khí thì canh phòng nghiêm mật, chúng ta muốn chạy trốn nhất định phải đi qua hai lối ra này.” Lão Đoàn nắm chặt tay lái, dùng sức đến nỗi mu bàn tay nổi gân xanh: “May là hiện giờ khu đèn đỏ đang rối loạn. Càng hỗn loạn thì càng có cơ hội trốn thoát, nhưng cần thử thách trình độ lái xe.”

Tài xế lên tiếng: “Để tôi lái.”

Lão Đoàn: “Cậu có kỹ thuật không đó?”

“Không dám nói số một thế giới.” Tài xế nhìn nhà cửa bên ngoài, chỉ vào một ngõ nhỏ chật hẹp: “Dừng ở đây đi.”

Lão Đoàn: “Ủa, không phải mấy người trâu bò lái xe điêu luyện đều có thể đổi chỗ ngồi qua ghế lái khi xe đang chạy tốc độ cao sao?”

“Đó là anh hùng trong phim ảnh thôi, hai chúng ta một người là ông già gần đất xa trời, một người thì nhát gan vô dụng mê tiền, đừng làm anh hùng. Tôi nghe nói ở nước ngoài mỗi đầu đường đều có đèn giao thông, ai không tuân thủ luật giao thông sẽ bị tịch thu và hủy giấy phép.”

Lão Đoàn: “Hình như vậy. Bằng lái của cậu có thể dùng ở nước ngoài?”

“Tôi không có bằng lái xe.”

Lão Đoàn dừng xe trước ngõ nhỏ phía trước, vừa mới xuống xe đã thấy tài xế dìu Tống Chí xuống, ông ta không khỏi sửng sốt: “Cậu làm gì đó?”

Tài xế lau mồ hôi trên trán: “Phụ một tay, đỡ anh ta.”

Lão Đoàn không hiểu ra sau đi qua đỡ Tống Chí, còn tài xế thì nhận lấy chìa khóa xe từ ông ta, sau đó lập tức ngồi vào ghế lái khóa cửa xe lại, hắn quay kính xe xuống, dưới ánh mắt kinh hoàng và phẫn nộ của lão Đoàn, hắn bình tĩnh nói: “Chú biết hai phe giao chiến, thứ gì không thể thiếu nhất không?”

Lão Đoàn không để ý đến mấy câu vô ích của tài xế, ông ta kiềm chế lửa giận nói: “Cậu có biết đang làm gì không hả? Cậu lái xe đi, người này sẽ chết ngay lập tức!”

“Là tay bắn tỉa.” Tài xế bình thản nói tiếp: “Lúc nãy băng bó cho anh ta, tôi hỏi rồi, anh tôi nói ngay giây phút chúng ta chạy ra khỏi căn nhà gạch trắng là đã rơi vào tầm ngắm của tay bắn tỉa.”

Lão Đoàn hoảng sợ: “Cậu đừng bày đặt làm anh hùng!”

Tài xế giơ hai ngón tay lên trán chào một cái, nói với lão Đoàn: “Yên tâm! Tôi còn phải ra nước ngoài chơi gái, sẽ không tèo ở cái nơi tồi tàn này đâu.” Hắn nói xong lập tức đạp chân ga đến lút cán, chiếc van có tính năng rác rưởi bất ngờ được hắn lái như Lamborghini, giống như một con sư tử vàng oai phong.

Lão Đoàn đỡ lấy Tống Chí, lòng như lửa đốt nhưng không cách nào ngăn cản tài xế, chỉ có thể cầu mong đối phương đừng gặp chuyện không may, sau đó ông ta cõng Tống Chí, trước tiên phải thu xếp ổn thỏa cho anh ta đã.

Tài xế cố gắng lái xe trên đoạn đường có nhiều chướng ngại vật nhất, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra cách làm này quá lộ liễu, giống như giương một lá cờ trắng to đùng trên nóc xe vậy, trên lá cờ còn viết hàng chữ thật lớn “tao đang làm chuyện mờ ám, trong xe tao không có ai”.

Vì thế hắn không che giấu hành tung nữa mà lái xe càng lúc càng nhanh, đạp lút chân ga, chiếc xe chạy như bay, động cơ không chịu nổi tốc độ lớn mà phát ra tiếng động ầm ầm gào rít.

Hai mắt tài xế nhìn chằm chằm con đường phía trước, cảnh vật hai bên đường đã biến thành hư ảnh trong mắt hắn, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, nhanh hơn một chút, nhanh hơn nữa, nhanh đến nỗi tay bắn tỉa không thể nào ngắm bắn hắn, nhanh đến nỗi viên đạn không thể bắn trúng hắn, nhanh đến khi lão Đoàn và Tống Chí đủ thời gian chạy trốn an toàn, lúc đó hắn có thể nhảy khỏi xe chạy trốn.

Chỉ cần chạy trốn thành công, cả đời này hắn sẽ không quay lại Tam Giác Vàng nữa!

Bụp!

Trong chớp mắt 0.01 giây, vì tốc độ quá nhanh, trên kính chiếc xe đang chạy tốc độ cực cao xuất hiện một vòng tròn không bình thường, ngay cả mảnh kính cũng không có.

Bụp! Bụp! Bụp! Bụp! Đạn bắn cực nhanh, viên đạn vận chuyển tốc độ cao đụng chạm với chiếc xe cũng đang chạy tốc độ cao, trên thân xe nhanh chóng xuất hiện mấy lỗ tròn cực kỳ tròn trĩnh đều đặn, giống như dùng máy móc công nghiệp tối tân nhất cắt ra.

Cho đến khi viên đạn găm vào huyệt Thái Dương của tài xế, chiếc xe mất điều khiển như bóng ma lao vào khu đèn đỏ đang hỗn chiến.

BOOM! Xe tải và kho vũ khí nổ tung cùng lúc.

Trên sân thượng, tay bắn tỉa đang ngắm bắn nhìn thấy chiếc xe van phát nổ bèn ngừng bắn, mà kho vũ khí phát nổ ngoài dự tính cũng làm gã giật mình hoảng sợ, trong lúc xuất thần gã chỉ lo nhìn về phía kho vũ khí mà quên để ý đến viên trinh sát nằm sóng soài bên cạnh.

Cứ ngỡ viên trinh sát đã chết, nhưng lúc này hắn chớp lấy thời cơ mò mẫm tìm khẩu súng gần đó, một cú headshot cự ly gần, nửa cái đầu của tay bắn tỉa bị bắn nát không còn.

Viên trinh sát thở hổn hển chật vật lồm cồm ngồi dậy, cầm thiết bị ra mệnh lệnh: “Đinh Văn đã thành công cứu được mục tiêu, kho vũ khí phát nổ thành công, tất cả lập tức rút lui!”

“Nghe lệnh của tôi, hiện tại tôi sẽ hướng dẫn mọi người tuyến đường rút lui thuận lợi nhất.”

***

Giang Hành nhìn về phía khói lửa cao ngút trời đằng xa, nơi đó hẳn là kho vũ khí của Kangbo, có người nổ kho vũ khí sao? Phong ba này đủ kí.ch thích Kangbo phát điên.

Y xoa xoa nòng súng, phá cửa vào một căn nhà lầu tìm sợi dây, sau đó trói chặt Côn Sơn, nhét vào xe lái đi, trên đường khá may mắn gặp được lão Đoàn và Tống Chí, thế là y đón hai người lên xe.

Giang Hành nhìn lướt qua, phát hiện thiếu một người bèn hỏi: “Tài xế đâu rồi?”

Lão Đoàn đáp: “Đi thu hút sự chú ý rồi.”

Giang Hành: “Rất đàn ông.”

“Hiện tại phải làm gì?”

“Đưa Tống Chí đến bệnh viện.”

“Anh ta không chịu nổi đến khi rời khỏi thị trấn.”

“Vậy đến bệnh viện trong trấn. Yên tâm, trong nơi đóng quân còn có một tiểu đội Trung Quốc đến giải cứu Tống Chí, chỉ cần liên lạc được với họ, họ có cách đưa Tống Chí khỏe mạnh về nước.”

Lão Đoàn nhìn người ngồi phía trước: “Cả gan hỏi một câu, bên cạnh ngài là ai vậy?”

Giang Hành: “Côn Sơn.”

“Mẹ nó!! Trâu bò vậy!”

Khu đèn đỏ là nơi giao chiến kịch liệt nhất, Lý Toản nép vào một căn nhà ở ngã ba quan sát trận chiến, phía sau là hai thành viên khác của Tiểu Tổ Hành Động Đặc Biệt đến tụ hợp với Đinh Văn.

Bọn họ dùng bộ đàm quân dụng thông báo với viên trinh sát đã thành công cứu được Tống Chí, nhưng tình trạng của Tống Chí không tốt, cần được chăm sóc y tế.

Viên trinh sát nói một địa điểm: “Mọi người tập hợp ở đó, nơi đó cách bệnh viện gần nhất. Hiện tại mọi người phải đi qua khu giao tranh. Vừa nãy kho vũ khí phát nổ, hỏa lực của phe Kangbo sẽ bị phân tán một chút, mọi người nắm chắc thời gian xông tới!”

***

4 giờ chiều, Tổng tư lệnh quân liên hiệp bang Wa và tỉnh Vân Nam kết thúc cuộc đối thoại quan trọng, hoàn thành vụ hợp tác song phương đều hài lòng.

Nửa tiếng sau khi cuộc đối thoại kết thúc, liên quân các đặc khu trong bang Wa vũ trang sẵn sàng chờ xuất phát, tấn công tập đoàn Côn Sơn nổi tiếng ở bang Shan, mà Tổng tư lệnh liên quân của họ đang nắm trong tay bản đồ phân bố quân sự phòng thủ căn cứ của Côn Sơn.

4 giờ 31 phút chiều, một cú điện thoại từ chính phủ nội bộ bang Wa gọi tới chính phủ bang Kachin. 4 giờ 32 phút, một đội quân ở thung lũng Mogaung hối hả lên xe chạy tới đại bản doanh của Kangbo.

Tại khu giao chiến.

Ngay giây phút khi vụ nổ bùng lên, tất cả những người đang giết chóc đến đỏ mắt không hẹn mà cùng dừng lại, chỉ có viên đạn đã ra khỏi nòng là không bị ảnh hưởng chút nào, ai không kịp tránh né lập tức bị mất mạng trong chớp mắt.

Kangbo bị điếc tai trong vòng mấy giây, sau đó gã kịp phản ứng, hận đến nghiến răng nghiến lợi, như phát điên giết c.hết người cản đường, chỉ huy xe thiết giáp, xe tăng dùng đạn pháo kiểu mới giết những kẻ cản đường. Kangbo ra lệnh xong lập tức lái xe chạy về phía kho vũ khí, dẫn theo một nhóm người đang hỗn chiến.

Vì kho vũ khí phát nổ, tuyến giao tranh dần dần dời đi, khu giao chiến vắng bớt, nhân lúc này, Tổ Hành Động Đặc Biệt tụ hợp lại với nhau, cùng với Lý Toản lái xe xông vào khu giao chiến.

Pháo lửa bay đầy trời, khói thuốc súng nồng nặc kí.ch thích cổ họng ho khan, mắt và tai tạm thời mất tác dụng, bọn họ đành dựa vào cảm giác nổ súng phản kích. Lúc lái xe ngang qua đầu đường, bọn họ đụng phải một chiếc Land Rover, họng súng của Lý Toản nhắm ngay bánh chiếc xe đối diện, ngay giây phút định bóp cò thì chạm phải tầm mắt của Giang Hành – người vừa hạ cửa kính ló đầu ra.

Hai bên sửng sốt, không hẹn mà cùng đồng thanh: “Đựu má!”

Lý Toản lên tiếng: “Phía trước là người nhà, đừng bắn.”

Mấy người trong xe nghe vậy đều dời họng súng, nếu không phải Giang Hành thì phỏng chừng chiếc Land Rover phía trước đã bị bắn còn trơ khung sắt.

Giang Hành phía trước giơ tay ra hiệu, Lý Toản híp mắt nhìn một lúc rồi quay đầu lại, quay kính xe lên rống lớn: “Đi theo chiếc xe phía trước! Anh ta biết tuyến đường an toàn nhất! Còn nữa, Tống Chí ở trong xe anh ta.”

Dù súng đạn đang vang lên hỗn loạn, nhưng ít nhiều gì vẫn nghe được rõ ràng, người đang cầm lái là Đinh Văn, y không nhiều lời lập tức đạp ga lái theo chiếc xe của Giang Hành.

Có Giang Hành dẫn đường, đúng là an toàn hơn  không ít, hơn nữa khu giao tranh đã dời đi, bọn họ dần dần rời xa khu tập trung chiến hỏa, thỉnh thoảng đụng vài tên liều mạng lạc đàn cũng nhanh chóng giải quyết.

5 giờ chiều, nhóm Lý Toản đến được bệnh viện thị trấn, mà trận chiến bên kia vẫn chưa ngừng lại, có điều so sánh với buổi chiều thì trình độ khốc liệt đã giảm bớt đi rất nhiều, có lẽ người chết quá nhiều, mà kho vũ khí đã nổ, không đủ đạn dược.

5 giờ 43 phút, một liên quân gần thung lũng Mogaung nhất vào đến thị trấn, bao vây nơi đóng quân của Kangbo. 5 giờ 56 phút, hai liên quân bang Kachin tiến vào hỗ trợ, rất nhanh xoay chuyển cục diện, khống chế người của hai phe Kangbo và Côn Sơn.

Đến 6 giờ 3 phút, chiến tranh bước đầu tạm ngừng.

Liên quân thay thế chính phủ địa phương tiếp quản thị trấn, chia ra ba nhóm người đi xử lý kho vũ khí đang cháy hừng hực, khu đèn đỏ hỗn loạn khắp nơi và nơi đóng quan của Kangbo, bắt đầu tiến hành cứu viện.
Bình Luận (0)
Comment