Anh Đến Từ Vực Sâu

Chương 152

Lý Toản chợt nảy ra một ý: “Có khi nào đối tượng bị dọa sợ là hung thủ thật sự sát hại Hướng Xương Vinh và Lâm Thành Đào?” Vừa nói lên suy nghĩ xong, hắn nhanh chóng gạt bỏ: “Không ăn khớp, hung thủ có thù oán với Hướng Xương Vinh và Lâm Thành Đào, thể hiện rõ ràng muốn lấy mạng bọn họ, sao có thể bị kinh sợ?”

Giang Hành di chuyển con chuột, xem lướt qua tất cả tài liệu, lúc sắp kéo đến trang cuối cùng chợt bị Lý Toản cản lại.

Hắn tắt máy tính nói: “Không nghĩ nữa, chuẩn bị ngủ thôi.” Hắn vừa thu dọn con chuột máy tính vừa tự nhiên hỏi: “Chừng nào bắt đầu đấu thầu? Tuy nói một trong những người phụ trách Hồng quán Thanh Sơn năm xưa là Trịnh Hạo Tư, nhưng thực tế hạng mục vẫn đang treo danh nghĩa Địa Ốc Trường Hồng, do bà Triệu tài giỏi là người chủ đạo, 100% đã nằm trong danh sách báo thù, thế nên Triệu Hi, con trai ruột bà Triệu không hẳn được an toàn.”

Lý Toản dừng một chút rồi hỏi: “Anh xác định biệt thự của anh đủ an toàn?”

Giang Hành đáp: “Đội bảo vệ kia là Lương nữ sĩ đặc biệt phái tới đây từ đảo Hong Kong.”

“Bảo vệ anh?”

“Là bảo vệ em.”

Lý Toản kinh ngạc: “Em? Em cần hả?”

Giang Hành đáp: “Miễn cưỡng cũng có ý bảo vệ anh. Lương nữ sĩ bảo đảo Hong Kong bên kia đang xáo trộn, có phần không yên ổn. Giang gia hạ thấp mình thế nhưng khó tránh khỏi bị cuốn vào trong đó, lo lắng có người điều tra ra em rồi cho người bắt cóc uy hiếp… Lương nữ sĩ từng bị bắt cóc không ít lần, cũng từng thấy con tin bị giết, khó tránh khỏi lo lắng quá mức.”

Đảo Hong Kong không yên ổn?

Công việc trong tay Lý Toản bận tối mặt tối mày, cũng lười quan tâm đảo Hong Kong không yên ổn ra sao.

Đêm khuya, hai người rửa mặt xong liền đi ngủ.

Hôm sau ngủ dậy, ăn sáng xong lập tức ra khỏi nhà bận rộn làm việc, cả buổi sáng Lý Toản bận bịu chân không chạm đất, đến hơn 1 giờ trưa mới có thời gian ăn cơm hộp đặt bên ngoài đã nguội lạnh rồi. Lão Lâm và đội phó Hình cầm cặp hồ sơ đi đến ngồi xuống đối diện hắn, cùng cầm lấy phần ăn đã lạnh ngắt vừa ăn vừa bàn chuyện vụ án.

Lão Lâm nói: “Công trình Thanh Sơn xác định sẽ đấu thầu vào 10h sáng thứ tư, tổng cộng có ba nhà tham gia, theo thứ tự là Dữu Hồng Anh đại biểu công thương nghiệp Vạn Ngân, Hoắc Văn Ưng làm đại biểu tập đoàn Hướng Dương, cuối cùng là Triệu Hi đại biểu Địa Ốc Trường Hồng.”

“Xảy ra án mạng, cộng thêm cơ hội trúng thầu xa vời, không ít người đã rút lui, chỉ còn lại ba nhà có thực lực mạnh nhất… Nhắc tới mới nói, trong số những nhà này thì tập đoàn Hướng Dương có sức cạnh tranh nhỏ nhất, không nghĩ còn có năng lực khác.” Đội phó Hình tiếp lời.

Lý Toản không nói lời nào, trong lòng biết rõ nguyên nhân.

Lão Lâm nói tiếp: “Dữu Hồng Anh xuất viện rồi, vẫn còn ở trong khách sạn Hoàng Quan, lớn gan lắm, để xem cách này của cô ta có thể khiến kẻ báo thù xuất hiện hay không.”

Đội phó Hình: “Dữu Hồng Anh bị tấn công chưa đến hai ngày, truyền thông và cảnh sát đang nhìn chằm chằm, bên cạnh có bảo vệ nghiêm ngặt, trừ phi IQ thấp, bằng không không ai dại dột mà đâm đầu vào đá. Thay vì theo dõi Dữu Hồng Anh bắt hung thủ, không bằng nghĩ cách điều tra quá khứ của cô ta, mờ ám trong thuế là nhiều nhất và cũng dễ điều tra nhất, chi bằng bắt tay vào từ hướng này.”

Lão Lâm nói: “Dù sao cũng phải có một danh mục mới có thể điều tra.”

Lý Toản lên tiếng: “Dù là cảnh sát điều tra tội phạm kinh tế đưa văn bản cho các anh danh chính ngôn thuận tới cửa điều tra, người ta cũng sẽ không giao sổ sách có vấn đề cho các anh.” Hắn ăn nhanh nuốt trọng xong xuôi bữa ăn, mở bọc nylon đậy chén canh rồi nói tiếp: “Điều tra Triệu Vĩnh Gia.”

“Triệu Vĩnh Gia bị đày đi đảo Hong Kong đã năm sáu năm, không thể nào chỉ ăn không ngồi rồi không làm gì cả. Dữu Hồng Anh rất tín nhiệm Triệu Vĩnh Gia, so với vợ chồng thì bọn họ giống quan hệ cấp trên cấp dưới phụ thuộc hơn, cô ta muốn mượn công trình Thanh Sơn để đứng riêng một mình, cần phải có tài chính đầy đủ, Dữu Khâu Đạt đề phòng cô ta, không vớt được tiền từ công ty, chỉ có thể tìm Triệu Vĩnh Gia.”

“Có lý.” Đội phó Hình làm theo húp miếng canh: “Chiều nay báo một tiếng với cục trưởng Trình, nhờ cảnh sát bên đó giúp chúng ta âm thầm điều tra, tiện thể tra luôn Trịnh Hạo Tư.”

Anh uống chén canh xong nói tiếp: “Chúng tôi đã phân công xong, còn cậu làm gì?”

Lý Toản thu dọn phần ăn, ném chính xác vào thùng rác cách xa 5m rồi phủi phủi tay nói: “Tôi đi mò cá.” Hắn nói xong bước nhanh ra cửa, chớp mắt không còn thấy bóng dáng.

Một viên cảnh sát đứng sau lưng nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn họ, hắn đến gần nhìn chằm chằm vào mặt của lão Lâm và đội phó Hình: “Lý Toản quang minh chính đại *mò cá, các anh không tức giận?” Thay đổi tính tình tốt như vậy từ lúc nào thế?

*Mò cá ý là bắt cá, cũng có nghĩa là đục nước béo cò, hiện tại còn có nghĩa là hành vi lười biếng, không siêng năng làm việc.

“Hắn mò cá mà tiến triển công việc còn nhanh hơn cậu, cậu có tức không?” Lão Lâm không ngẩng đầu mà hỏi lại.

Viên cảnh sát ôm ngực đau nhói quay về chỗ ngồi, giết người không thấy máu nha.

Đội phó Hình cũng thu dọn hộp cơm, đứng dậy vội vã nói: “Tôi đi tìm cục trưởng Trình.”

***

Trước tòa nhà trụ sở chính đài truyền hình Dân Sinh khu Đông Thành, Lý Toản tháo kính râm, xem bản đồ phân bố khu vực nội bộ trong đại sảnh tòa nhà, dễ dàng tìm được khu làm việc của đài truyền hình Dân Sinh.

Hắn vào thang máy đi đến khu đó, sau đó đến trước bàn lễ tân hỏi: “Phóng viên Triệu Nhan Lý có ở đây không?”

Lễ tân hỏi lại: “Có hẹn trước không?”

Lý Toản cười nói: “Gặp một phóng viên còn phải hẹn trước? Cô nói với cô ta có tin hot, hỏi cô ta có tới hay không.”

Lễ tân nghi ngờ quan sát Lý Toản, suy nghĩ chốc lát rồi bấm điện thoại gọi Triệu Nhan Lý, nhỏ giọng báo cáo tình hình, sau đó cúp điện thoại nói: “Chờ một chút.”

Lý Toản đút hai tay vào túi quần, quan sát xung quanh, cửa kính đối diện thẳng quầy lễ tân, hai bên còn có cửa kính khác đi đến bộ phận tin tức dân sinh và bộ phận tin tức giải trí. Đúng lúc này Triệu Nhan Lý đẩy cửa bên bộ phận tin tức dân sinh đi ra.

“Anh muốn tung tin gì? Tin gì hot hả, đội cảnh sát tham ô nhận hối lộ hay là “bài diễn văn” sám hối khóc lóc than thở của anh?” Triệu Nhan Lý dẫn Lý Toản đến phòng khách nhỏ của bọn họ, khoanh tay châm chọc khiêu khích.

Hắn đi thẳng vào vấn đề: “Lâu Cát ở đâu?”

Vẻ trào phúng trên mặt Triệu Nhan Lý lập tức biến mất, hơi khẩn trương nắm lấy quần: “Ai? Tôi nhớ cái tên này, anh từng chất vấn tôi… Thế nào, anh biết hắn? Hắn là gì của anh?”

“Tôi nói rồi, lột da hổ không có kết quả tốt.”

Triệu Nhan Lý nhún vai: “Tôi chỉ theo đuổi chân tướng.”

Lý Toản: “Cô có biết tại sao Lâu Cát luôn biết tình hình thực tế ở hiện trường án mạng, thậm chí là biết thân phận hung thủ trước cảnh sát một bước hay không?”

Triệu Nhan Lý liếm liếm môi, cô ta nghĩ bụng Lý Toản lại đào một cái hố to, nếu nhảy xuống sẽ vạn kiếp bất phục, nhưng cô ta không kiềm được lên tiếng hỏi: “Vì sao?”

Biết rõ không nên hỏi, vẫn còn muốn hỏi, biết rõ có một số việc không nên làm, vậy mà càng muốn làm.

Triệu Nhan Lý nói xong ão não không thôi, rồi lại vểnh tai nghe Lý Toản trả lời.

“Bởi vì hắn chính là thủ phạm thật sự phía sau màn, Ngô Vĩnh Vượng và Trình Nam bị lợi dụng, cuối cùng bị diệt khẩu.”

“Không có khả năng!” Triệu Nhan Lý kiên quyết bác bỏ: “Lúc chúng tôi tìm được Ngô Vĩnh Vượng và Trình Nam, bọn họ đã tự sát chết rồi!”

“Quả nhiên cô biết Lâu Cát.”

Triệu Nhan Lý bị nghẹn, nét mặt như ăn phải ruồi, hạ quyết tâm dù Lý Toản có thử thế nào cũng sẽ không lên tiếng nữa.

Lý Toản đi về phía cô ta, Triệu Nhan Lý hơi cảnh giác, ai ngờ hắn nhìn lướt qua cô đi về phía cửa.

“Cô mở tài khoản công chúng độc lập là dự định làm một mình? Lợi dụng Lâu Cát cung cấp tư liệu riêng, tùy tiện đưa tin về vụ án cả nhà Hướng Xương Vinh bị giết và đại gia Lâm Thành Đào giàu nhất thành phố Quảng Châu bị sát hại, chưa xác định hung thủ mà cô đã viết ra các suy đoán, động cơ giết người, hiện trường án mạng, vật chứng… Những phần nên bảo mật và không nên bảo mật đều mù quáng đưa tin, đánh rắn động cỏ, khiến xã hội hỗn loạn, đó gọi là “theo đuổi chân tướng”?”

“Rốt cuộc là theo đuổi chân tướng hay là vì lợi ích của riêng mình vậy, phóng viên Triệu?”

Triệu Nhan Lý không tự chủ quay đầu lại, thấy Lý Toản kéo cửa kính hoa văn, nghiêng người nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ châm chọc. Cô không khỏi tức giận, một tên hắc cảnh được bổ sung cho đủ số lượng mà lại không biết xấu hổ trào phúng cô?!

“Cảnh sát vẫn chưa công bố Lâm Thành Đào bị một cô gái mát xa giết hại, nhưng cô đã đưa tin, ngay cả Dữu Hồng Anh bị bắn trúng vai, vị trí vết đạn hai vai trái phải cô đều biết rõ. Nếu như không phải tôi biết sau lưng cô có Lâu Cát mật báo, cô đã trở thành kẻ tình nghi, bị bắt thẩm vấn từ lâu rồi, để tránh hiềm nghi, đài truyền hình sẽ đuổi việc cô.”

“Vậy tại sao anh không tố cáo tôi?”

Lý Toản: “Có cô ở đây mới có thể dụ hung thủ thật sự xuất hiện.”

“Có ý gì?” Trái tim Triệu Nhan Lý nhảy tót lên cổ họng.

Lý Toản nhếch môi cười: “Ngoại trừ hung thủ, còn ai biết rõ hiện trường án mạng như vậy?” Hắn bước đi, buông tay ra, cửa kính từ từ đóng lại. “Đã nói mưu da với hổ, vậy mà vẫn dũng cảm tiếp tục.”

Triệu Nhan Lý hít sâu một hơi, hai chân run lẩy bẩy, suýt nữa té ngã xuống đất.

Lâu Cát là hung thủ tàn bạo!

Cô biết Lâu Cát không phải hạng người lương thiện, nhưng sự tán thưởng của tổng biên tập và số liệu nhảy vọt đã làm mờ mắt cô, khiến cô tình nguyện đứng trước hang hổ cũng muốn có được tin tức mới nhất. Đã lâu lắm rồi trong nước không có tin tức xã hội nào có sức bùng nổ, tất cả độ hot đều bị tin tức giải trí và tin bên lề của những người có tiếng tăm chiếm hết, nhiều người làm truyền thông đã nhảy sang bộ phận tin tức giải trí bên cạnh.

Từ bản tin cả nhà vua địa ốc bị giết đến tin tức đại gia giàu nhất thành phố Quảng Châu bị giết… Báo thù, người nổi tiếng, thảm án, tin tức xã hội quy tụ đầy đủ tất cả các điểm thu hút dư luận đã bùng nổ liên tục nửa tháng, trở thành đề tài toàn dân quan tâm và thảo luận, làm sao cô từ bỏ được?

Triệu Nhan Lý mím môi, một mình ở trong phòng họp nhỏ suy tư một lúc mới bấm lòng bàn tay tự an ủi bản thân đừng sợ hãi, cô tiếp xúc hung thủ vì lấy tài liệu quan trọng nhất, chờ nắm được tin tức hot tiếp theo trong lòng bàn tay, cô sẽ lập tức báo cảnh sát bắt Lâu Cát

Có điều, khi nào tin hot tiếp theo sẽ đến?

Nội tâm cô vừa sợ vừa lo lắng, cô không có phương thức liên lạc Lâu Cát, chỉ đành chờ hắn chủ động.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, chuông điện thoại của Triệu Nhan Lý thình lình vang lên, Lâu Cát gửi tin nhắn thông báo 8 giờ tối thứ tư, khách sạn Phúc Bảo Lai khu Tú Sơn, có tin hot có thể đưa tin.

Triệu Nhan Lý xoạt một cái lập tức thẳng lưng, nhưng vui sướng còn chưa tan thì sợ hãi trong lòng đã kéo đến, thứ tư chính là ngày đấu thầu công trình Thanh Sơn, 10h sáng bắt đầu, muộn nhất là 3 hoặc 4h chiều kết thúc, 8h tối sẽ có tiệc từ thiện, đồng thời công bố danh sách trúng thầu.

Tin tức trong lời Lâu Cát chắc chắn có liên quan đến án hình sự, lẽ nào sẽ có án mạng?

Đối phương nhất định có âm mưu không nhỏ, cô có nên báo cảnh sát không?

Triệu Nhan Lý đang do dự, khóe mắt thoáng liếc thấy một tấm danh thiếp nằm chéo phía sau bàn, cầm lên nhìn thì thấy là danh thiếp đài truyền hình thường đặt ở quầy lễ tân, phần trống trên danh thiếp có viết một dãy số, có lẽ là số điện thoại ai đó.

… Lý Toản?
Bình Luận (0)
Comment