Anh Động Tâm

Chương 47

Edit: meowluoi.

Kỳ Diệu cảm thấy, phát triển này hình như hơi kỳ lạ.

Trước kia, đều là cô “Giáo dục” Mạc Minh, bảo anh chăm sóc hai đứa bé, cũng không biết từ lúc nào, biến thành anh “Giáo dục” cô, cô không cần phải làm nữ hán tử, trở thành người không biết yêu thương thân thể mình.

Nhưng mà, cô không cảm thấy không thoải mái…

Nhưng bất luận là thế nào, bởi vì hai tiểu gia hỏa mãnh liệt yêu cầu, suy nghĩ kĩ có thể làm cho bọn chúng và Mạc Minh thân hơn, cô vẫn nên lấy thân phận “Trợ lý riêng” để ở đây.

Nhưng mà, căn phòng lớn thì “Giá cao”.

Biệt thự của Mạc Minh lớn hơn nhà thuê kia rất nhiều, cô phải cố gắng quét dọn.

Rạng sáng hôm sau người đàn ông mặc đồ ngủ đi ngang qua, thấy tiểu nha đầu mặc tạp dề, đeo bao tay, đứng trên ghế, dùng sức lau tủ kính, tức giận vừa mới rời ngày càng khó coi hơn.

“cô làm gì thế?” anh đi đến sau lưng cô, đột nhiên lên riếng, làm cô sợ hãi kêu lên.

“Quét dọn vệ sinh?” một cái chớp mắt, sau đó nha đầu vô ý bật thốt ra.

cô nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông âm u.

“Sọ não cô là vỏ dừa sao? Quên những lời tôi nói với cô ba ngày trước rồi à?”

cô nương chớp to mắt nhìn anh, sau đó tỉnh ngộ.

“Tôi… tôi dọn dẹp không được sao?”

“Mỗi tuần hai lần sẽ có dì đến làm tổng vệ sinh, không cần cô làm.” Mạc Minh nói xong lời này, gương mặt lạnh lùng quay đầu đi.

“Ôi chao? Thế nào mà không cần cô làm… A!” Kỳ Diệu cô nương cố gắng từ trên ghế giảng đạo lý với anh, bởi vì nóng lòng mà bàn chân trượt, sắp ngã xuống đất.

May mà người đàn ông nhanh tay lẹ mắt, xoay người đỡ lấy cô - - chuyện như này, đoạn đầu phát sinh, đoạn sau diễn biến thành, cô gái mất cân bằng, đè lên người đàn ông, ngã nhào xuống đất.

Trong lúc đó, Mạc Minh chỉ cảm thấy sau lưng và ngực đều đau. Cùng lúc đó, Kỳ Diệu không cảm nhận được đau đớn như dự đoán. cô mở mắt ra, phát hiện mình đè lên ngực ảnh đế quốc dân, lập tức giật mình ngồi dậy.

“thật xin lỗi thật xin lỗi!” cô duỗi tay đỡ anh, anh không đưa tay ra.

Tiểu nha đầu che giấu trái tim đập thình thich, nhìn anh yên lặng đứng lên.

“thật xin lỗi…” cô lúng túng nói xin lỗi.

Mạc Minh không để ý cô, cũng không nhìn cô một lần, đi về phía phòng vệ sinh. Lấy nước rửa mặt, anhnhìn chằm chằm mình trong gương không chớp mắt.

Mà lúc này, thấy đối phương không so đo Kỳ Diệu nhịn không được bắt đầu cảm nhận dư vị cảm xúc vừa rồi.

Ừm, không thể không nói, dáng người ảnh đế quốc dân, thật sự là quá tốt - - da thịt, thân thể này… Có phải có cơ bụng tám múi trong truyền thuyết không nhỉ?

cô thình lình nhớ tới không lâu trước đây cô nhìn thấy anh xích lõa qua khe cửa.

Chỉ trách da mặt cô quá mỏng, không nhìn từ ngực xuống.

Khụ khụ…

Kỳ Diệu sờ gò má hơi nóng, nghiêng đầu đi làm việc.

Mười lăm phút sau, Mạc Minh quay lại phòng khách, đã áo mũ chỉnh tề. Đối mặt với ánh mắt của anhmột lát, trong lòng Kỳ Diệu giật mình, giả bộ không có việc gì hỏi anh muốn ăn chút gì không.

Người đàn ông tuấn tú lịch sự mặt không đổi nhìn chằm chằm cô, nhìn thấy cô sợ hãi.

“anh,,,, Cuối cùng anh có muốn ăn không?”

cô không được tự nhiên nói, gương mặt cỡ bàn tay chậm rãi đỏ ửng.

anh thừa nhận, tướng mạo của cô, là loại mà anh thích - - mặt trái xoan, mắt to, sống mũi cao, miệng anh đào, làn da trắng non mềm, nhéo có thể ra nước, mấu chốt chính là cô lớn lên rất xinh đẹp, giống như con thỏ nhỏ lông xù.

Có lẽ nhìn thấy nhiều nữ diễn viên xinh đẹp hoặc cố làm ra vẻ thanh thuần, mỗi lần nhìn tiểu nha đầu hơn hai mươi tuổi, anh cảm thấy giống như mình đổi khẩu vị thanh đạm, cảm thấy rất thoải mái.

Thế nên, “Ăn” cái gì…

“Tôi muốn đến công ty.” anh cắt đứt suy nghĩ của chính mình, không có vẻ mặt gì.

“anh không thể để dạ dày mình trống được!” Kỳ Diệu đuổi theo bóng lưng anh đang đi về phía cửa, ngay sau đó, cô đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vừa nói “anh chờ một lát”, vừa nhanh chóng chạy vào bếp.

một lát sau, cô cầm một cái bảnh ngọt chạy đến cạnh anh, duỗi tay đưa tới.

“Tôi dùng nồi cơm điện làm, anh mang đi ăn.”

Mạc Minh nhìn bánh ngọt hình tam giác, lại nhìn tiểu nha đầu, cuối cùng im lặng không lên tiếng nhận túi bánh ngọt.

Kỳ Diệu thấy anh nhận lấy, tất nhiên là tươi cười rạng rỡ, ai ngờ anh xoay người lại, nghiêm mặt dặn dò: “không được phép quét dọn vệ sinh.”

Khuôn mặt tươi cười của tiểu cô nương lập tức sụp đổ.

Thực ra vừa rồi cô còn đang suy nghĩ vấn đề này, cố gắng thuyết phục Mạc Minh, bảo anh không cần mời dì đến đây dọn dẹp - - anh không nghĩ đến cảm thụ của cô, cũng nên bận tâm đến hai đứa bé chứ?

thật ra nếu như bị người khác nhìn thấy một tiểu cô nương ở trong biệt thự của ảnh đế quốc dân, khôngchừng sẽ bị lôi ra làm đề tài. Quan trọng hơn là, Mạc Du và Mạc Nhiên bây giờ ở đây, anh không sợ quan hệ cha con bọn họ bị bại lộ trước mặt công chúng à?

Nhìn xem, Mạc Minh còn không nghĩ tới cái này.

Thân là “Trợ lý riêng”, Kỳ Diệu cho rằng, cô nên nhắc nhở ông chủ của mình.

cô nghĩ khi anh về nhà liền nói chuyện này, tiểu cô nương không ngờ rằng, buổi tối hôm đó, lại phát sinh một vấn đề khác.

Chiều hôm đó, Kỳ Diệu vốn đang mừng rỡ, chỉ thấy Thích Mẫn Hạo mang theo bao lớn bao nhỏ, nói là mua toàn bộ đồ dùng mới cho cô và hai tiểu gia hỏa. Kỳ Diệu luôn miệng nói cảm ơn, mở ra túi giấy nhìn, tất cả đều là nhãn hiệu cô và hai đứa bé thích. Tất nhiên, Thích Mẫn Hạo đã để ý từ nhà thuê, còn chính mình chạy tới cửa hàng lớn và đa dạng thay ba người mua.

Kỳ Diệu cảm động không biết nên nói cái gì.

“A nha… không có biện pháp, ai bảo anh là người đại diện của Mạc Minh chứ?” Người đàn ông ngồi trênghế sofa cười hì hì nói, đưa tay nhận chén trà Kỳ Diệu bưng tới, “Nhưng mà, có thể vì Kỳ Diệu nhà chúng ta cống hiến ít sức lực, anh rất vui ấy chứ.”

Hai người bèn nhìn nhau cười.

Ngay sau đó, Thích Mẫn Hạo liền nhớ tới việc chính.

“Đúng rồi, vật dụng hàng ngày, anh mua được cho mọi người, nhưng mà quần áo thì chính em chọn đi.” nói xong, Thích Mẫn Hạo lấy tấm thẻ vàng từ trong túi ra, “Cái này em cầm lấy, Mạc Minh nói, hỏa hoạn làm tổn thất đồ của em, ông chủ như cậu ấy phải trả.” anh ta lấy thẻ nhét vào tay Kỳ Diệu, như một tên trộm cười, “Em nhìn trúng cái gì, cứ mua, cứ vô tư mà quẹt thẻ.”

Kỳ Diệu đương nhiên không thể chiếm tiện nghi này.

“không cần không cần! Mấy bộ quần áo kia của em, không đáng tiền lắm.” cô lúng túng mang thẻ trả lại, làm thế nào đối phương cũng không chịu nhận.

“Cái này anh chỉ đưa đến, nhiệm vụ của anh coi như là hoàn thành. anh mặc kệ chuyện sau đó, có lời gì muốn nói, em cứ nói trực tiếp với cậu ấy, được không?” Thích Mẫn Hạo biết tiểu cô nương thật tâm không muốn chiếm tiện nghi, vì để tránh cho hai người đẩy tới đẩy lui, anh liền đứng dậy đi ra ngoài.

Kỳ Diệu nhìn ra ý đồ của anh ta, không muốn để anh ta thực hiện được.

một đường xô xô đẩy đẩy, Thích Mẫn Hạo đang muốn cướp đường chạy, không ngờ cửa mở ra, lại nhìn thấy Mạc Minh xuất hiện.

“Này này này! Tới rất đúng lúc! Tới rất đúng lúc!”

Thích Mẫn Hạo mang vấn đề khó khăn này vứt cho Mạc Minh, chính mình thì chạy tóe khói.

Cửa lớn bị anh ta “Cạch” một tiếng đóng lại, lưu lại trong phòng một nam một nữ, một người không có biểu cảm gì, một người không biết phải làm sao.

“Cái này… Thẻ…” Cuối cùng, Kỳ Diệu lấy hết dũng khí, nhút nhát mở miệng.

“Cầm lấy, phải dùng hết nửa số tiền trong đó.” cô bất đắc dĩ mới mở đầu câu chuyện, liền bị đối phương lập tức phản bác.

Kỳ Diệu lúng túng.

một cái thẻ vàng của ảnh đế quốc dân, bên trong có bao nhiêu tiền chứ? Mà cô, phải dùng hết một nửa mới được sao?

Tiểu cô nương cảm thấy, mình giống như được bao nuôi.

A hừ hừ hừ!

Lúc đang nghĩ lung tung, cô nghe được Mạc Minh vẫn nói: “không cần cảm ơn tôi, bên trong còn phải mua quần áo cho Mạc Du và Mạc Nhiên.”

Hóa ra là như vậy…

Kỳ Diệu thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Ừm… Như vậy cô có thể mua quần áo mới cho hai tiểu gia hỏa, cho bọn chúng ăn mặc thật xinh đẹp.

Nghĩ đến đây,trên mặt tiểu nha đầu cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Nhìn thấy thần thái trong mắt cô, Mạc Minh muốn tự khen ngợi chính mình.

Dùng hai đứa bé làm ngụy trang, anh thật sự là rất thông minh.

Đúng rồi, hôm sau hỏa hoạn, anh nhìn tiểu nha đầu mặc quần áo bẩn ở nhà lúc ẩn lúc hiện, liền có ý nghĩ muốn đưa thẻ cho cô. Vừa vặn ở ngày kế, Thích Mẫn Hạo đưa cho cô hai bộ quần áo mới. anh nhìn cô thay váy mới, mặt mày hớn hở đứng trước gương xoay, đột nhiên nảy sinh ý tưởng hoang đường này.

Cho cô thẻ, làm cho cô quẹt thẻ, làm cô mỗi ngày đều có quần áo đẹp mặc, để những bộ quần áo này trong tủ quần áo.

Ý niệm này vừa nghĩ ra, người đàn ông giật nảy mình.

Đừng nói là đối với phụ nữ, đối với chính bản thân anh, anh cũng chưa bao giờ có ý nghĩ này.

Bây giờ, anh lại không tự chủ được muốn cô dùng tiền của mình - - sau đó mua mua mua.

Mạc Minh bỗng nhiên ý thức được, hình như chuyện này không đơn giản chỉ là muốn đền bù tổn thất.

Làm cô ngồi xe của anh, ở trong nhà của anh, tiêu tiền của anh… Sau đó, để cô trở thành người phụ nữ của anh.

Ảnh đế quốc dân hai mươi bảy tuổi nghĩ thông suốt.

Rất tốt, anh đã hiểu.

anh, Mạc Minh, vừa ý người phụ nữ này.

Phát triển này không tệ.

Lúc này, trong đầu người đàn ông vui vẻ, nghe tiểu nha đầu nghiêm túc thương lượng với anh: “Vậy tôi có thể mua lò nướng được không?”

“Có thể.”

“Mua các thứ khác cũng được sao?”

“Có thể?”

“Các đồ dùng trong bếp cũng được à?”

“Có thể.”

không hổ là ảnh đế hàng triệu vạn người theo dõi.

“Vậy cảm ơn…” Tiểu nha đầu vui vẻ cất thẻ vàng đi, trong đầu tính toán những thứ cần mua.

Đúng lúc này, cô nghe được tiếng di động trong túi quần người đàn ông vang lên.

cô thấy Mạc Minh nhận điện thoại, mười mấy giây sau anh đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Sao vậy…?

cô thấy Mạc Minh nhíu mày nhìn hai mắt cô, sau đó vội vã đổi giày đi lên lầu.

Kỳ Diệu cảm thấy hơi bất an, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đi theo, đang định tiến vào phòng ngủ của anh.

Ách… Phòng ngủ…

cô không đi theo vào nữa.

Cũng may không lâu sau, người đàn ông từ trong phòng đi ra. Nhìn thấy cô, Mạc Minh dừng bước chân, cũng không nói gì, trực tiếp đi vào thư phòng.

Lúc này, Kỳ Diệu có thể đuổi kịp.

cô vội vàng đuổi theo anh, thấy anh rõ ràng không chú ý tới cô nhưng không mở miệng đuổi, cô liền to gan đuổi theo hỏi anh có chuyện gì xảy ra.

Mạc Minh vẫn không nói, mãi cho đến khi hai người vào thư phòng, cô thấy anh nhanh chóng mở máy tính ra, sau đó mở blog xem một đoạn video.

Kỳ Diệu phát hiện, trên tay người đàn ông vẫn còn ít nước đọng - - thế nên, anh vội vàng tiến vào phòng ngủ, là để rửa tay sao?

Tiểu cô nương nhất thời lúng túng, thầm nghĩ nếu anh đã không lo lắng mà còn rửa tay, chắc chuyện này không khó giải quyết?

cô nương tự nghĩ như vậy nhưng lại bị thực tế hung hăng đánh vào mặt.

trên màn hình là hình ảnh quen thuộc. Hình ảnh trong bệnh viện, hơn nữa còn là bệnh viện mấy ngày trước cô nằm. Hình ảnh ngay chính giữa là người đàn ông đeo kính đen, khẩu trang, dẫn hai đứa bé điphía trước, không phải là Mạc Minh sao?

Trợn mắt nhìn video này, Kỳ Diệu giật mình tỉnh lại.

“anh bị người ta quay lén sao?” cô nghiêng đầu, khó có thể tin nhìn chăm chú người đàn ông bên cạnh.

“Ừ.” Mạc Minh đáp, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình vi tính, ngón tay phải di chuột.

Rất nhanh Kỳ Diệu nhìn thấy một chuỗi bình luận dưới video:

Trời ạ! Ảnh đế quốc dân có con trai sao?

Con trai lớn như vậy rồi, không có nghe anh nhắc tới vợ mà!

Ha ha, đã làm cha rồi, còn không biết xấu hổ ngụy trang thành kim cương vương lão ngũ (Người độc thân có tiền)

Mọi người không cần phải kích động như thế chứ? nói không chừng là con của bạn bè thân thích thìsao?

không… Tôi hình như… Chính tai nghe được… Hai đứa bé gọi “Ba”…

F*ck! Bắt lấy lầu trên! Ngươi là nhân viên nội bộ sao?

Lầu trên lầu trên! Lầu trên mau ra đây nói chuyện!

Em gái ngươi! Ta ghét nhất là nói chuyện được một nửa! Muốn nói gì thì nói nhanh!



Đằng sau còn lược bỏ 8642 bình luận.

Kỳ Diệu nhìn thấy trái tim như đánh trống.

Làm sao bây giờ? Việc này… Bị phát hiện rồi sao?
Bình Luận (0)
Comment