Anh Động Tâm

Chương 49

Edit: meowluoi.

Nhưng bất luận như thế nào, tấm thẻ này, Kỳ Diệu vẫn không thể không cầm lấy.

Dù sao, cô cũng không tham ô tiền bên trong - - chỉ mua đồ cần thiết cho hai tiểu gia hỏa, các thứ khác không động, không động.

Tiểu cô nương mua thêm một cái lò nướng và một ít vật dụng trong bếp, quần áo hai đứa bé và cô đãmua xong. Cuộc sống rất nhanh liền đi vào quỹ đạo, giống những ngày sống ở nhà họ Mạc thuê.

Nhưng mà, có một số thứ không giống.

Ví dụ như, mỗi ngày cô đều có thể thấy ảnh đế quốc dân mặc quần áo ở nhà đi qua cô, cũng có thể thấy mặt hai tiểu gia hỏa vui vẻ.

cô cảm thấy, cô “không để ý danh tiết” ở nhà người đàn ông này, bao nhiêu vẫn đáng giá - - hai tiểu gia hỏa ngày càng vui vẻ hơn, càng ngày càng thân với cha bọn chúng hơn.

Đương nhiên, công lao thuộc về thái độ của Mạc Minh với bọn chúng ngày càng hòa ái hơn.

anh gọi điện thoại hẹn Thích Mẫn Hạo qua đây, gọi người đại diện đưa Mạc Du đi đến phòng khám tư nhân khám bệnh. đang cùng anh trai chơi ghép hình Mạc Nhiên nghe được, cảm thấy kỳ lạ, bởi vì cậu và anh trai mỗi ngày đều một đôi, rất ít khi tách ra - - cậu không hiểu, anh rất tốt mà, tại sao phải mang đi khám bệnh chứ.

Mạc Du cũng không hiểu, cho đến khi Mạc Minh chính mình giải thích cho cậu, nửa đêm cậu thường xuyên ngủ mơ hồ đi vào phòng khách, việc này không phải là thói quen tốt, phải đến bác sĩ chữa.

Thích Mẫn Hạo ở bên cạnh nghe cảm thấy kinh ngạc: Bắt đầu từ lúc nào, người đàn ông im lặng với bọn nhỏ, cũng sẽ học bộ dáng của người làm ba, kiên nhẫn giải thích loại vấn đề này chứ?

anh ta nhìn Mạc Minh vài lần, ánh mắt dừng lại trên người Kỳ Diệu, thoáng chốc bừng tỉnh đại ngộ.

Cho nên nói, anh ta liên tục cảm thấy, trong nhà này thiếu nữ chủ nhân.

Vừa nghĩ liền nghĩ xa xôi, hoàng đế không vội người đại diện thái giám vội vàng hỏi “Nữ chủ nhân” có thể đi cùng không.

không thể nghi ngờ, cô lo lắng cho tiểu Mạc Du nên sẽ đi.

“Được ạ, vậy thì đi cùng nhau.” Thích Mẫn Hạo không đợi Mạc Minh mở miêng tỏ thái độ, liền bao biện đáp ứng, “Chỉ cần người khác đừng coi chúng ta là một nhà ba người là được.”

Sau đó, anh ta cố ý trêu chọc một câu, ý tứ sâu xa nhìn Mạc Minh một cái.

không hề nghi ngờ, anh ta nhận được một cái lườm từ nghệ sĩ nhà mình.

Nhưng Kỳ Diệu thì không để ý, cười hì hì nói anh đợi, liền về phòng thay quần áo,

Nhưng mà… thật kỳ lạ.

đang thay quần áo tiểu cô nương đột nhiên phát hiện ra một việc.

Vì sao lúc anh Thích cười đùa cô, một chút xấu hổ cô cũng không có chứ?

Cùng lúc đó, Thích Mẫn Hạo cười vui vẻ với Mạc Minh.

“Này, thế nào? Diệu Diệu là một cô gái tốt đúng không?” anh ta chạm nhẹ vào Mạc Minh một cái, đổi lại ánh mắt lạnh lùng của anh.

“Cái gì thế nào?” Ảnh đế quốc dân không thèm đếm xỉa đến lời nói của người đại diện, không đáp mà hỏi ngược lại.

“Đừng có mà giả vờ với tớ, tính tình cậu, tớ còn chưa hiểu rõ sao?” Thích Mẫn Hạo không khách khí, bắt được cơ hội liền ồn ào, “Nếu như cậu nhìn không thuận mắt người nào… Nhất là nữ, cậu có thể để cô ấy ở đây sao?”

Đặc biệt còn cường điệu giới tính, Thích Mẫn Hạo lại bị Mạc Minh lạnh lùng liếc nhìn.

“Cậu nói có thể chú ý một chút được không? Đứa bé vẫn còn ở đây.”

Thích Mẫn Hạo nhìn theo ánh mắt anh, thấy hai đứa bé chớp mắt, vẻ mặt tò mò nhìn anh.

anh ta lập tức cười “Ha ha” một tiếng.

“Mạc Du, Mạc Nhiên à, các cháu thích chị Kỳ Diệu không?” anh ta ngồi xổm xuống, “không có ý tốt” quan sát hai gương mặt giống nhau như đúc.

“Thích ạ.” Hai anh em không hẹn mà cùng gật đầu.

“Vậy nếu chị bồi các cháu và ba cả đời, các cháu có cao hứng không?”

“Cao hứng.”

“Nếu có một điều kiện thì sao? Các cháu có cao hứng không?”

“Điều kiện gì vậy ạ?”

“Chính là, các cháu đổi cách gọi, gọi chị ấy… Ai da!”

Người đại diện càng nói càng hưng phấn thình lình bị nghệ sĩ nhà mình lôi dậy.

“Cậu làm cái gì vậy?” anh ta trừng mắt nói với Mạc Minh.

“Cậu không biết là cậu quản quá nhiều rồi sao?” Mạc Minh mặt lạnh nhìn anh ta.

“Ôi chao? Như này là xen vào việc của người khác sao? Tớ là vì muốn tốt cho cậu, cậu nhìn xem cậu…”

“không nhọc cậu quan tâm, tớ có thể xử lý tốt.”

Thích Mẫn Hạo đang muốn thao thao bất tuyệt triển khai trình bày và phân tích, liền bị Mạc Minh cắt đứt.

Cho dù muốn nói cái gì, làm cái gì, cũng nên là anh, người làm cha tự mình làm, anh ta người ngoài cuộc hăng hái cái gì.

Đem thần sắc không rung động của nghệ sĩ nhà mình thu hết vào mắt, Thích Mẫn Hạo hiểu rõ cười.

“Được rồi, vậy tớ chờ tin tức tốt của cậu.”

anh ta vỗ vai người đàn ông, làm hai tiểu gia hỏa không thoải mái.

“Ba, chú Thích, hai người đang nói cái gì thế? Chúng con nghe không hiểu gì cả?”

“Tin tức tốt gì?”

Lúc tiểu Mạc Nhiên đang kháng nghị, nữ chủ nhân bị người “Sau lưng nghị luận” cũng đi từ lầu hai xuống, dò hỏi.

Thích Mẫn Hạo lập tức cười ái muội.

“Về sau em sẽ biết.”

“Cái gì vậy… Thần thần bí bí…”

Tiểu cô nương cố làm ra vẻ bất mãn đứng bên cạnh anh ta, cầm tay Mạc Du.

“Được rồi, chúng ta không để ý tới chú Thích. đi, chị đưa em đi gặp bác sĩ.”

Thấy Kỳ Diệu dắt tiểu tử đi ra ngoài, tiểu tử quay đầu chào ba, nói tạm biệt em trai, Thích Mẫn Hạo dùng ánh mắt “Cậu hiểu” với Mạc Minh, vội vàng đuổi theo.

trên đường ba người rất hòa hợp nhưng không nghĩ tới, hơn một tiếng sau trên đường trở về, trong xe lặng ngắt như tờ. Bác sĩ chỉ nói bệnh tình cho một mình Kỳ Diệu, Thích Mẫn Hạo cũng không biết Kỳ Diệu nghe được những gì, bây giờ tiểu tử đang ở đây, anh thấy Kỳ Diệu không cười vui vẻ như lúc trước, không khỏi lo lắng tính nghiêm trọng của vấn đề, cho nên không dám mở miệng hỏi trước mặt tiểu tử.

Nhưng mà, Mạc Du gần sáu tuổi nhưng thông minh và nhạy cảm, cậu nhạy cảm phát giác được, chị và chú Thích đều không thích hợp, chắc chắn là có liên quan đến “Thói xấu” của cậu.

Đúng rồi, mặc dù ba nói, chú bác sĩ giúp cậu bỏ đi thói xấu nửa đêm chạy loạn khắp nơi, nhưng cậu có thể mơ hồ cảm thấy, sự tình không đơn giản như ba nói.

“Chị…” Do dự rất lâu, cuối cùng cậu lấy hết dũng khí hỏi.

“Ừ?” Kỳ Diệu đang trầm tư phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn cậu.

“Có phải em mắc bệnh gì kì lạ không ạ??”

Kỳ Diệu cô nương nín thở tập trung suy nghĩ.

Dù sao, cô không thể thẳng thắn nói những lời mà bác sĩ nói cho Mạc Du, cậu còn quá nhỏ, chuyện này rất khó lý giải, hơn nữa cậu lại như vậy… Tóm lại, cô không thể tùy tiện nói ra chân tướng.

cô nương cười nhéo khuôn mặt tiểu tử, nhìn cậu cau mày, hơi bất mãn nhìn cô.

“Đứa nhỏ ngốc, em nghĩ cái gì vậy, em đáng yêu như thế, khỏe mạnh như vậy, sao lại có bệnh kỳ lạ chứ?”

“Sao chị lại rầu rĩ không vui thế ạ?”

Tiểu tử xoa khuôn mặt nhỏ nhắn bị bóp đau, hỏi.

Kỳ Diệu gượng cười: Đứa bé này, sức quan sát rất lớn.

“Chị buồn rầu không vui là vì bác sĩ nói chị có quầng thâm ở mắt, trong lòng chị cảm thấy buồn bực.”

“Hả?”

Tiểu tử nhịn không được lúng túng, nghiêm túc quan sát cô gái.

Hình như thật sự…

“Em biết đấy, chị trẻ tuổi, xinh đẹp như vây, sao có thể biến thành “Gấu trúc” được chứ?” Kỳ Diệu nói, còn làm động tác ngốc nghếch, giương nanh múa vuốt chọc cho tiểu tử cười, “Thế nên, em không được suy nghĩ linh tinh. Chỉ cần em nghe lời bác sĩ, sửa thói xấu, sẽ không có việc gì.”

Đứa bé cũng chỉ là đứa bé, chị gái tín nhiệm dụ dỗ như vậy, lập tức mặt mày rạng rỡ.

“Dạ, em sẽ nghe lời.”

Kỳ Diệu tươi cười rạng rỡ vuốt tóc Mạc Du, lo lắng không giảm.

Mãi đến buổi tối hôm đó, bọn họ ăn cơm như những ngày thường, nhìn bọn nhỏ nằm ngủ cô mới lo lắng đi tìm Mạc Minh.

“Bác sĩ nói như thế nào?”

Kỳ Diệu không nhúc nhích nhìn chằm chằm người đàn ông vừa hỏi.

“Sao vậy? Vấn đề nghiêm trọng hơn à?”

Thấy cô hơi khác thường, Mạc Minh lạnh nhạt cũng không khỏi lo lắng.

“Bác sĩ kết luận sơ bộ, hỏa hoạn kia là do Mạc Du vô tình đốt.”

Thình lình nghe được cô nói, anh mới định thần nói tiếp: “Việc này tôi biết, cảnh sát đã kết luận rồi, nóihỏa hoạn do nhưng ngọn nến tạo thành.”

“anh có biết hay không, vì sao trong quá trình mộng du đứa bé đốt những ngọn nến sinh nhật kia, tại sao em trai giống nó như vậy, mỗi đêm đều ngủ an ổn chứ?”

Điều Kỳ Diệu hỏi, cũng chính là điều mà Mạc Minh nghi hoặc - - nếu như, vấn đề thứ hai còn miễn cưỡng giải thích thành “Thân thể khác biệt”, vấn đề thứ nhất thì…

Quả thật, đốt một đống nến, đối với một đứa bé sáu tuổi mộng du mà nói, là một hành vi phức tạp - - như vây, vấn đề là động cơ gì gây ra ép buộc Mạc Du không tự chủ, hoàn thành động tác không đơn giản như thế? Hoặc là, cậu vì sao không làm việc khác, hết lần này đến lần khác làm hành động khôngthể tưởng tượng nổi này?

“anh có biết hay không, vì sao mỗi lần mộng du, nó không đi chỗ khác, lúc nào cũng nằm ở ghế sofa?”

không đợi Mạc Minh tìm ra lý do, Kỳ Diệu lại đặt ra câu hỏi.

Người đàn ông nhíu mày.

Nghe khẩu khí của cô, ánh mắt cô, không lẽ… Việc này đều liên quan đến anh sao?

Tim đập nhanh, anh nhìn cô gái không chớp mắt nhìn anh, nói rõ mấy chữ: “Là vì anh, tất cả là vì anh.”

Lời còn chưa dứt, Mạc Minh cảm thấy trầm xuống.

thật sự có quan hệ với anh sao?

“Trước kia anh rất ít khi đến thăm Mạc Du và Mạc Nhiên, bọn chúng nhớ anh, nhưng sợ làm trễ nải công việc của anh, sợ anh mất hứng, thế nên lúc nào cũng cố nén, cố gắng biểu hiện trước mặt anh là đứa bé ngoan hiểu chuyện, cho tới bây giờ không làm anh khó xử. Mạc Nhiên tính cách hơi hướng ngoại, hơn nữa còn có anh trai chăm sóc, cho nên thỉnh thoảng cũng có thể làm nũng, Mạc Du hoàn toàn bất đồng, tính tình nó hướng nội, cái gì cũng dấu ở trong lòng, cảm thấy mình là anh, phải làm gương tốt cho em trai, nó làm anh nhất định phải gánh vác, bởi vậy, rất nhiều tâm tình chất chứa, năm này tháng nọ, càng để lâu càng nhiều, càng áp chế càng trầm, nó cần phải thổ lộ, nhưng cũng không muốn tỉnh thổ lộ, cho nên, lúc nó ngủ, vô ý thức giải quyết cô độc và buồn khổ trong lòng.”

“Ghế sofa phòng khách kia, là nơi anh ngồi mỗi lần đến thăm bọn chúng, anh rất ít khi vào phòng ngủ bọn chúng, cho nên, Mạc Du nhớ anh, cũng chỉ có thể ngủ trên ghế sofa, như vậy, cảm giác có thể gần anh hơn một chút, có thể cảm nhận được hơi thở của anh, giống như anh đang ôm ngủ."

“Ngọn nến hôm sinh nhật, cũng có đạo lý. anh hiếm khi bồi hai đứa bé sinh nhật, Mạc Du cao hứng, nhưng cũng lo lắng, nó sợ sẽ không có lần thứ hai, cho nên không bỏ được, trong tiềm thức nó muốn tái diễn lại ấm áp kia, lưu vĩnh viễn cảnh tượng tốt đẹp này.”

Cho nên, trong quá trình cậu mộng du, cứ thế tìm được những ngọn nến kia đốt chúng, lưu lại mấy tiếng hạnh phúc kia.

Nhưng mà, dù sao cũng là hành vi vô ý thức, đứa bé mới gây ra hỏa hoạn nửa đêm.

“Tôi nói với anh, không phải là muốn khiển trách. Tôi hiểu, công việc anh bận rộn, đối với mẹ hai đứa bé… Khả năng cũng tồn tại một vài vấn đề. Nhưng mà, Mạc Du và Mạc Nhiên vô tội, bọn chúng là những đứa bé ưu tú, đứa bé tốt, tôi thật sự hi vọng, coi như anh không bỏ được thành kiến đối với mẹ đứa bé, nhưng mong anh thân thiết với đứa bé hơn một chút, tranh thủ ở với bọn chúng. Bọn chúng yêu anh, là thật tâm yêu anh.”

Kỳ Diệu nói, trong hốc mắt không ý thức được đã đầy nước mắt. cô nghĩ tới những lời bác sĩ nói với cô, vừa nghĩ tới ánh mắt đứa bé làm người ta đau lòng, liền nhịn không được rơi nước mắt.

Bọn chúng quá đáng thương, nếu như có thể, cô muốn mang tất cả yêu thương cho bọn chúng, đáng tiếc, mặc dù cô có tâm, nhưng không thể thay thế được cha ruột.

Thấy tiểu nha đầu khóc, Mạc Minh động lòng, không biết phải làm sao.

“Tôi biết.” Đột nhiên, anh bình tĩnh lên tiếng, “Trước kia do tôi quá sơ sẩy, về sau sẽ không như vậy nữa.”

Kỳ Diệu cúi đầu xuống - - che dấu nước mắt, đột nhiên không nghe thấy anh thanh minh liền trực tiếp nhận sai và hứa hẹn, cô không tự chủ được ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn khuôn mặt anh.

Tầm mắt mông lung, cô nhìn không rõ vẻ mặt của anh, nhưng từ giọng điệu nói chuyện, cô có thể phán đoán, anh nói hoàn toàn không phải lấy lệ.

“Cảm ơn anh.”

Tiểu cô nương nghiêm túc nói cảm ơn với anh, làm anh không biết nên khóc hay nên cười.

anh mới là ba của đứa bé, cô là người ngoài nói cảm ơn với anh, tính là gì?

Nhưng mà…

anh nhếch khóe miệng.

Điều này hoàn toàn chứng minh, cô rất thích và bảo vệ Mạc Du, Mạc Nhiên.

Mạc Minh đột nhiên không có ý kháng cự.

Nếu cô gái này vĩnh viễn làm bạn với con anh, thật sự rất tốt.
Bình Luận (0)
Comment