Ánh Dương Của Trình Mạt

Chương 21

Edit: Nynuvola

Trình Mạt tạm thời nghỉ học, ở nhà dưỡng bệnh.

Ban ngày, Tống Tử Minh và Chu Oánh thay phiên nhau trông Trình Mạt. Vì phòng ngừa chuyện xảy ra ngoài ý muốn, bọn họ đổi khóa cửa phòng Trình Mạt, để cho bên trong không thể khóa trái cửa, lại gọi thêm công nhân tới lắp thêm lan can bảo hộ bên ngoài cửa sổ.

Ngày lắp lan can hôm đó xảy ra một chút vấn đề. Có lẽ vì xuất hiện một gương mặt mới trong nhà, mà âm thanh của máy khoan điện lại quá lớn, Trình Mạt cứ vô thức run lập cập, sắp sửa phát bệnh. Cuối cùng Tống Húc Dương ôm em vào toilet đóng cửa lại, mở nước vòi sen lên. Toilet cách âm tốt, tiếng nước chảy ào ào át đi âm thanh của máy khoan.

Tống Húc Dương khóa chặt em trong trong lồng ng.ực, vỗ về em, dỗ dành em, ghé bên tai em nói: “Một lát nữa là ổn. Đừng sợ, một lát nữa là ổn.” Trình Mạt vùi trong lòng cậu, hô hấp dần dần bình ổn.

Tống Tử Minh dọn về nhà, ngoại trừ những lúc phải ra ngoài công tác, phần lớn thời gian đều ở nhà chăm sóc Trình Mạt, từ lúc ông lên rừng xuống biển làm ăn buôn bán, đã rất lâu rồi không ở nhà thời gian dài như vậy.

Chu Oánh bảo ông ra thư phòng ngủ, hiếm khi không bới móc tìm lỗi gây sự với chồng. Bà thu dọn nhà cửa một lượt, lọc ra những vật dụng sắc nhọn vứt hết hoặc khóa lại, ngay cả cái kéo mà Tống Húc Dương dùng khi còn học trường tiểu học cũng không buông tha. Sau đó cùng dì Trương thay đổi đa dạng thực đơn nấu ăn.

Có điều tinh thần Trình Mạt không tốt, vì lí do uống thuốc nên khẩu vị của em rất kém, phần lớn thời điểm chỉ có thể ăn được một chút, xong rồi liền buông chén đũa. Chu Oánh lo lắng cơ thể em suy sụp, khuyên bảo em: “Con đừng chỉ ăn cháo, ăn nhiều thêm tí, ăn bánh bao đậu này.”

Trình Mạt máy móc cầm lấy bánh bao đậu, nhai hai miếng trong miệng định nuốt xuống nhưng không được, nước mắt lưng tròng, em hơi há miệng, miếng bánh đậu nghẹn cứng ngay cổ họng em.

Chu Oánh sợ hãi, vội vàng nói: “Mau mau mau, nhổ ra.”

Chu Oánh không dám miễn cưỡng Trình Mạt ăn cơm nữa, hôm sau bà từ bệnh viện trở về, mang theo một đống chai lọ đựng vitamin.

Khó khăn nhất chính là ban đêm.

Chu Oánh thấy Tống Húc Dương ôm chăn nệm của Trình Mạt dọn qua phòng cậu, lo lắng nói: “Con học đã mệt vậy rồi, buổi tối sao còn sức trông em trai.”

Tống Húc Dương hỏi lại: “Mẹ, Trình Mạt thành ra thế này, mẹ yên tâm cho em ấy ngủ một mình sao? Con không ở cạnh trông em thì làm sao bây giờ? Em ấy không cho người khác chạm vào, chẳng lẽ chịu ngủ cùng với mẹ?”

Đúng vậy, làm sao bây giờ. Trình Mạt không phải đứa con do Chu Oánh sinh ra, là con trai do Tống Tử Minh và người thứ ba sinh, bà ghét Trình Mạt, mỗi lần mắng em chưa bao giờ mềm giọng, thế nhưng kể từ khi Trình Mạt bị thương đổ bệnh, Chu Oánh vô thức coi Trình Mạt như chính con ruột đẻ ra. Làm sao bây giờ? Bà phải làm gì đây? Chu Oánh quá mâu thuẫn. Bà đành thở dài: “Ban đêm nếu xảy ra chuyện gì lập tức gọi mẹ.”

Tống Húc Dương đút Trình Mạt uống thuốc, dỗ em nằm xuống ngủ. Bởi vì tác dụng của thuốc, Trình Mạt rất nhanh chìm vào mộng.

Tống Húc Dương ngồi ở bàn làm bài tập một chốc, làm xong, cậu nằm xuống bên cạnh Trình Mạt. Trình Mạt cuộn tròn người, chỉ chiếm một phần diện tích rất nhỏ trên giường. Trải qua biến cố, một chút ít thịt trên người em vất vả lắm mới dưỡng được giờ đã mất tăm, Tống Húc Dương đau lòng vu,ốt ve khuôn mặt gầy gò của em.

Nửa đêm, Tống Húc Dương cảm thấy bên người có động tĩnh, lập tức mở bừng mắt.

Cậu ngồi thẳng dậy, duỗi tay bật đèn bàn. Trình Mạt tỉnh, em cắn đôi môi khô cằn, co rúm người trong chăn.

“Em khó chịu hả? Chỗ nào không khỏe?”

Trình Mạt không nói thành lời.

Tống Húc Dương xốc chăn lên nhìn bàn tay Trình Mạt che trước bụng, tay còn lại nắm chặt khăn trải giường.

“Dạ dày khó chịu sao?” Cậu vội vàng đặt tay lên bàn tay nhỏ bé của em giúp em xoa xoa. Trình Mạt vẫn khó chịu, em chống người muốn ngồi dậy, Tống Húc Dương đỡ em dậy, nói: “Em ngồi đây một chút, anh đi rót cho em một cốc nước ấm.” Trình Mạt lại không nghe lời cậu, em đứng lên muốn xuống giường.

Tống Húc Dương rốt cuộc hiểu ra đây là tác dụng phụ của thuốc. “Có phải buồn nôn không?” Cậu khoác tay em lên vai mình, muốn ôm em đi toilet.

Còn chưa ra khỏi cửa phòng, Trình Mạt thật sự khống chế nổi mà nôn ra đầy đất.

Dạ dày Trình Mạt cuộn trào, đầu óc cũng hỗn loạn. Em mơ hồ nhớ rõ Chu Oánh và anh trai đều thích sạch sẽ, ý thức bản thân gây họa. Em muốn nói mình không phải cố ý, nhưng yết hầu lại như bị lấp kín, chỉ có thể phát ra những âm tiết “A, a” vô nghĩa.

Trình Mạt nhìn sàn nhà ô uế, quần áo của em cũng dơ bẩn, đầu óc em bắt đầu rối tung lên.

Mình thật dơ dáy, em nghĩ.

Mình thật bẩn thỉu, ngày đó mình còn tiểu ướt cả quần.

Anh trai thích sạch sẽ, còn mình lại bẩn thỉu.

Từ khi Trình Mạt nảy sinh ý niệm này, em bắt đầu trốn tránh Tống Húc Dương, muốn rời khỏi vòng tay của anh trai. Nhưng cánh tay Tống Húc Dương ôm em vô cùng chắc chắn, giữ chặt em trong lồng ng.ực. Trình Mạt đành phải kéo quần áo của mình. Tống Húc Dương không đoán được suy nghĩ của em, ôm em sang một bên, trấn an nói: “Không sao, không sao, anh sẽ dọn dẹp.”

Chu Oánh và Tống Tử Minh nghe thấy trên lầu có động tĩnh vội đi lên gõ cửa. Chu Oánh hỏi: “Dương Dương? Trình Mạt không sao chứ? Có cần mẹ giúp đỡ không?”

Trình Mạt nghe được tiếng đập cửa, cả người run cầm cập.

Tống Húc Dương ôm chặt em trai, do dự một chút, đáp: “Không cần đâu ạ. Không có việc gì.”

Tống Húc Dương nghe tiếng cha mẹ xuống lầu trở về phòng, mới đi ra ngoài hâm nóng khăn lông rồi quay lại giúp Trình Mạt lau mặt, lại lấy nước để em súc miệng. Tống Húc Dương muốn qua phòng Trình Mạt kiếm quần áo cho em thay, nhưng ban nãy lúc cậu ra ngoài lấy khăn lông một lát, việc này dường như đã khiến Trình Mạt cực kỳ khủng hoảng.

Khi Tống Húc Dương lần nữa định ra ngoài, Trình Mạt theo bản năng túm ống tay áo cậu. Tống Húc Dương nghĩ nghĩ, mở tủ quần áo gần đó, lấy đồ ngủ của cậu thay cho Trình Mạt.

Tống Húc Dương đo một chút, quần quá dài, Trình Mạt không thể nào mặc, vì vậy chỉ đành để em mặc áo trước, áo trên cũng dài tới đầu gối em. Cậu giúp Trình Mạt xắn tay áo cao lên, ôm em trở lại giường. Mùi của Tống Húc Dương trên quần áo làm Trình Mạt bình tĩnh hơn một chút, Tống Húc Dương tiếp tục an ủi em: “Anh đi giặt khăn lông, rất nhanh sẽ trở lại.”

Tống Húc Dương dọn dẹp xong sàn nhà, phát hiện Trình Mạt đã ngủ.

Ngày hôm sau trước khi đi ngủ, Trình Mạt chỉ chỉ vào phòng mình.

Tống Húc Dương hỏi: “Em muốn ngủ ở phòng em sao?”

Trình Mạt gật đầu.

“Được.” Tống Húc Dương không nói hai lời, ôm chăn gối của bọn họ mang qua phòng Trình Mạt.

Trình Mạt vội vàng giữ chặt cánh tay cậu, em nôn nóng xua tay với Tống Húc Dương, lại chỉ chính mình, thử rất nhiều lần, mới cố hết sức nặn ra một chữ: “…… Em.” Tư duy của Trình Mạt chưa thật sự minh mẫn, em không quá xác định chuyện xảy ra tối hôm là thật hay nằm mơ, nhưng em không muốn ảnh hưởng Tống Húc Dương, em muốn tự mình ngủ.

Tống Húc Dương liền thả chăn gối trong tay xuống, cậu quyết đoán thay Trình Mạt lựa chọn: “Trước khi bệnh của em tiến triển tốt hơn, em phải ngủ với anh.”

Tống Húc Dương nhìn Trình Mạt hơi ngẩn ra, biết đây cũng là do thuốc ảnh hưởng, suy nghĩ của em trai đôi lúc sẽ có chút chậm chạp, cậu kiên nhẫn chờ Trình Mạt tiếp thu lời mình, sau đó lại bổ sung: “Đợi cơ thể em tốt lên, có thể tự ngủ một mình, được không?”

Tống Húc Dương nhìn Trình Mạt, ngữ khí càng thêm dịu dàng: “Đừng lo lắng, đêm nay nói không chừng ngủ một giấc đến lúc trời sáng.”

Nhưng đêm nay vẫn rất khó khăn.

Nửa đêm, Trình Mạt lại bắt đầu đau dạ dày, cổ họng nổi lên cảm giác buồn nôn. Em không muốn đánh thức anh trai, định cố gắng nhẫn nhịn nhưng lại sợ nôn ra trên giường, em cực kỳ rối rắm, mà Tống Húc Dương đã nhạy bén tỉnh dậy. Lần này có kinh nghiệm, Tống Húc Dương nhanh chóng dẫn Trình Mạt vào toilet.

Trình Mạt lại nôn khan một trận trong toilet.

Hôm nay em ăn được rất ít, buổi tối chỉ uống chút canh, phun hai lần liền không phun thêm gì nữa, cũng chỉ nôn khan. Em không tự chủ dùng ngón tay móc cổ họng, giống như lục phủ ngũ tạng đều mắc ở đó.

Tống Húc Dương không cho em moi, cậu nắm lấy tay em, nói: “Mạt Mạt, không moi, ngoan, không moi.” Vừa nói vừa vuốt lưng cho em.

Trình Mạt đỡ bồn nước, vô lực trượt xuống, được Tống Húc Dương từ sau ôm chặt. Tống Húc Dương hơi ngồi xổm, em dựa vào lòng Tống Húc Dương, nửa ngày nói không nên lời. Tống Húc Dương vừa định hỏi em ổn hơn chưa, Trình Mạt đã giãy giụa đứng dậy, nhào đến bồn rửa mặt nôn ra.

Vật lộn một khoảng thời gian, Trình Mạt cuối cùng cũng an ổn trở lại. Tống Húc Dương hâm nóng khăn lông lau khô mặt cho em, rửa tay sạch sẽ rồi ôm Trình Mạt trở về phòng.

Hai người nằm trên giường, Tống Húc Dương một tay ôm Trình Mạt, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ về em trai, giống như khi còn nhỏ mẹ dỗ cậu ngủ vậy. Trình Mạt rúc vào lồng ng.ực Tống Húc Dương, sự mệt mỏi do thuốc mang lại xóa đi nỗi khủng hoảng của em, cũng có thể từ đầu tới cuối em đều đang khát khao vòng ôm kia, Trình Mạt rốt cuộc mơ màng vươn tay, giống như trước đây ôm lấy anh trai.

Trình Mạt ngủ thiếp đi, Tống Húc Dương lại không tài nào ngủ nổi.

Cậu mở to mắt nhìn chằm chằm bầu trời đêm qua khe hở của tấm rèm cửa.

Thành phố này đã không còn đầy rẫy những chiếc xe chở than và đất đá như hồi cậu còn bé nữa. Trước khi mỏ quặng ngầm ở Long Thành bị đào rỗng, chính sách đã thay đổi, những mỏ than nhỏ ngoài ngoại ô thành phố đóng cửa không ít, nhóm ông chủ than đá lừng lẫy năm xưa bỗng chốc không có dự án để làm, mà ba của cậu nhân lúc ngành sản xuất đang địa chấn lớn, nhạy bén nắm bắt được sự thay đổi và chuyển sang xuất khẩu thép. Trong cơn sóng to gió lớn, công việc kinh doanh của ông tuy không lớn mạnh nhưng vẫn như cũ sừng sững không ngã, nhà bọn họ vẫn có cuộc sống ấm no ổn định.

Phong trào cải thiện bộ mặt thành phố Long Thành cũng sôi nổi hẳn lên sau khi những mỏ than nhỏ biến mất. Long Thành rốt cuộc bắt đầu có chút dáng vẻ của một thành phố thủ phủ của tỉnh. Tống Húc Dương kinh ngạc phát hiện, cậu trưởng thành, bầu trời đêm thế nhưng càng sạch sẽ hơn so với trước đây, trong màn đêm thoáng đãng này, cậu nhìn thấy những vì sao đã vắng bóng một thời gian dài.

Ngôi sao vốn mang ánh sáng từ khi được sinh ra, nhưng hành tinh không như thế. Có điều chúng vẫn luôn cố gắng phát ra ánh sáng, yên lặng tô điểm cho bầu trời đêm càng thêm lộng lẫy.

Tống Húc Dương cứ nhìn chằm chằm vào nơi chân trời xa xa, cho đến lúc cả ngôi sao và mặt trăng đều nhạt dần, cuối cùng mới nhắm mắt ngủ.
Bình Luận (0)
Comment