Ánh Dương Rực Rỡ - Hoa Lạc Mộng Cửu Châu

Chương 20

Ngày hôm sau, họ liền đưa hai đứa trẻ đi. Những người thân quen đều cảm thấy bối rối, tin đồn mỗi lúc một kỳ lạ hơn.

Sau đó, Ngô Cương gửi cho tôi một tin nhắn nhắc nhở: "Trịnh Hân Oánh ra ngoài bán mình đến nhiễm bệnh rồi, đó là loại bệnh không thể chữa được, cô ta muốn trả thù xã hội, rất có thể sẽ tìm đến em. Cô ta liên lạc với tôi mấy năm nay, tôi không quan tâm, nhưng tôi biết suy nghĩ của cô ta. Cô ta ghen tị với em đến mức sắp phát điên rồi. Cô ta căm hận em vì đã phá vỡ giấc mơ làm bà chủ giàu có của cô ta."

Tôi thực sự cảm thấy sợ, nên đành phải thuê vệ sĩ đi theo.

Hôm đó, khi tôi đang tìm xe trong bãi đậu xe dưới tầng hầm, đột nhiên có một bóng người lao tới, tay còn cầm một vật có vẻ là vũ khí.

Sau khi sinh con, khi phục hồi thể lực ở phòng gym, tôi đã học một chút võ tự vệ. Lúc này thật sự có ích, tôi thực hiện một đòn vặn cổ và đẩy người đó xuống đất.

Quả thật là Trịnh Hân Oánh, cô ta bị tôi đè dưới đất, một tay cầm ống tiêm, không cam lòng vẫn vung vẩy về phía trước.

Hai vệ sĩ nhanh chóng tiến lên khống chế cô ta. Chúng tôi cùng báo cảnh sát và Trịnh Hân Oánh sẽ phải ở trong tù rất lâu.

Quả thật cô ta đã mắc bệnh và cha mẹ của Ngô Cương sợ lây bệnh cho con cái nên mới phải vội vã đến đón hai đứa bé đi. Chỉ là tôi không hiểu tại sao cô ta lại hận tôi đến vậy.

Nhưng người có tính cách như vậy thường thích đổ lỗi cho người khác, cho rằng mình không có bất cứ lỗi lầm gì. Tôi thực sự đã thấy rõ.

Thực ra, Ngô Cương và cô ta cũng giống nhau nên họ mới có thể ở bên nhau.

Không có lương tâm, không có đạo đức, không nhận thức được đúng sai.

33.

Lần thứ hai gặp lại Ngô Cương là khi tôi dẫn con đi khám bệnh. Tôi vội vã từ trên xe bước xuống, gần đây dịch bệnh rất nhiều, liên tục nối tiếp nhau khiến tôi mệt mỏi vô cùng.


Tôi không biết Ngô Cương xuất hiện trước mặt tôi lúc nào. Tôi từ bước ra khoang lái, định đi ra sau xe bế con, vừa quay người thì đã thấy Ngô Cương.


Anh ta trông già ít nhất đi mười lăm tuổi, nhìn vào có vẻ gần năm mươi. Anh ta đã từng nói với người khác về tôi, bảo rằng những khó khăn tôi trải qua đều hiện rõ trên khuôn mặt, trông già nua và chững chạc hơn những người khác.


Hiện giờ tôi chăm sóc bản thân tốt hơn, dấu vết của thời gian đã không còn rõ rệt như khi trước.


Câu nói đó giờ đây lại đúng với anh ta, tôi không biết anh ta đã trải qua những gì mà lại già đi nhanh chóng như vậy. Anh ta cầm trên tay một chiếc nhẫn kim cương, rất lớn và sáng lóa, khi nhìn tôi, khuôn mặt đầy vẻ đắc ý, đôi mắt sáng như của một chàng trai trẻ.


"Lâm Khê, tôi đã chịu đủ mọi khổ cực trong những năm qua, làm công nhân từ những việc nhỏ nhất trên công trường, bây giờ cuối cùng cũng trở thành nhà thầu rồi. Tôi đã có tiền, thực hiện được lời hứa với bản thân, muốn sánh vai cùng em. Vậy, em có thể cho tôi một cơ hội nữa không?"


Trong lòng tôi thở dài, vừa tiễn một người phụ nữ lắm chuyện, lại đến một người đàn ông lắm lời. Không biết tôi và họ có mối duyên gì mà cứ gặp nhau mãi thế này?


Chưa kịp mở miệng trả lời, xe hơi sang trọng của Hà Cảnh Thiên đã đến. Anh ấy lớn hơn tôi năm tuổi nhưng nhìn có vẻ như trẻ hơn Ngô Cương đến mười tuổi. Anh ấy nhanh chóng bước đến bên tôi, nhẹ nhàng trách móc: 

"Con ốm mà em không gọi anh một tiếng?"


Tôi nhỏ giọng giải thích: "Không phải anh nói là hôm nay có một cuộc họp quan trọng sao?"


Anh lại trách tôi: "Dù có quan trọng thì có quan trọng hơn em và con không?"


Tôi lại giải thích: "Em cũng vừa nhận được cuộc gọi từ cô giáo mẫu giáo thì vội vàng chạy tới đây. Lúc đó còn quên cả gọi tài xế."


Anh nhìn tôi, trách cứ một lần nữa: 

"Đã lớn như vậy mà vẫn cứ vội vàng, làm sao tôi có thể nói em điều gì đây. Sau này người liên hệ với nhà trẻ sẽ là anh, em không đáng tin."


Tôi đành cúi đầu, không phản kháng. Lúc này Hà Cảnh Thiên đã chỉnh sửa lại đồ cho con, thu xếp xong đồ đạc, đeo ba lô cho con, một tay bế con ra ngoài. Tôi cứ như vậy mà đứng bên cạnh anh.


Anh như mới nhận ra Ngô Cương, liếc qua rồi hỏi tôi: "Anh ta là ai?"


Lúc này tôi mới nhớ ra, không vui nói: "Chồng cũ của em."


Ngô Cương cứng người, nhìn tôi không thể tin được, lảo đảo lùi vài bước, nét mặt như cười lại như khóc.


"Tôi vội vàng đến, tôi không biết... cũng đúng, làm sao em có thể đợi tôi."


Anh ta buông tay, chiếc nhẫn rơi xuống đất một tiếng "ting", rồi vội vã bỏ đi chẳng thấy đâu nữa.


Vị kia nhà tôi lại lải nhải: "Trước đây chuyện của Trịnh Hân Oánh còn không đủ rút ra bài học sao? Lại để những người điên này lại gần em."


Tôi đá vào chân anh ấy, nghiến răng nói: "Lại rày la như Đường Tăng, cẩn thận về nhà em dạy dỗ anh."


Vì thế anh ấy đành im lặng.


Tôi cười đáp: "Em chỉ mất đi tiền tài thôi, nhưng em đã thắng lợi về mặt tinh thần rồi."


Về sau tôi nhận được tin tức của Ngô Cương, anh ta bị bệnh rất nặng, một cơ quan trong cơ thể đã suy kiệt. Tin đồn trong giới lan truyền rằng anh ta đã làm việc quá sức trong những năm qua, cơ thể đã cạn kiệt đến tận cùng.


Tôi nghe tin này khi đang ở trên bàn nhậu, chỉ cảm thấy người truyền tin rất ồn ào, cái tên Ngô Cương không còn khiến tôi xao động nữa. Anh ta giờ là người xa lạ với tôi rồi.


Thế nhưng anh ta đã gọi video cho tôi một lần. Tôi bực bội nhận cuộc gọi, không cho anh ta cơ hội nói gì đã chất vấn: 

"Nghe nói anh cũng kiếm được tiền rồi, gọi tôi không phải để quyên tiền chữa bệnh đúng không.”


Anh ta nghẹn ngào không nói được, chỉ nói một câu: "Lâm Khê, xin lỗi.”


“Những năm qua, xin lỗi."


Sắp chết đến nơi mà còn muốn tìm sự giải thoát. Khi anh ta tự mãn cũng đã không để lại cho tôi một lối thoát nào.


Vì vậy tôi lạnh lùng nói: "Tôi không chấp nhận, Ngô Cương. Không phải tất cả những lời xin lỗi đều có thể được đáp lại."

Bình Luận (0)
Comment