Ánh Dương Soi Lối

Chương 1.2

Bầu trời quang đãng trong ngày tiếp theo khiến người ta phải nheo mắt. Nhân lúc rảnh rỗi, Hứa Liên Nhã mượn xe máy điện của nhân viên chạy đến sạp báo.

Lúc này đã đổi người, ngồi sau quầy là một dì luống tuổi, tuổi tác ngang tầm mẹ của người đàn ông tối qua, nhưng nhìn mặt mũi lại không giống nhau.

Trên mặt người phụ nữ trung niên được một tầng mây mù che phủ, mệt mỏi quan sát Hứa Liên Nhã.

Như thùng thuốc súng không giấu được người khác, Hứa Liên Nhã dứt khoát hỏi xem người đàn ông trong sạp tối qua vì sao không ở đây.

“Cô tìm cậu ta làm gì?” Cơn bực mình của người phụ nữ không phải nhằm vào cô, mà là như ứ đọng đã lâu nay cuối cùng đã tìm được người để phát tiết.

“Có chút việc,” Hứa Liên Nhã đã quá quen với những vị khách tính tình hung bạo, cũng không để bụng, “Vậy dì có biết khi nào anh ta có thể đến không?”

“Không biết,” Người phụ nữ không khách khí, “Cô có việc thì trực tiếp tìm cậu ta không tốt hơn sao?”

“…”

Hứa Liên Nhã không dây dưa với dì ta nữa, rút từ trong ví ra một trăm đồng, chỉ vào máy treo trên tủ lạnh, “Nạp tiền điện thoại.”

“Ờ.” Người phụ nữ cào mấy sợi tóc bạc rồi xoay người, lông mày bằng phẳng, “Số.”

Hứa Liên Nhã đọc số tài khoản, đợi lúc cô bấm nút nhập tiền trên điện thoại xong, nhận được tin nhắn mới đưa tiền cho dì ta.

Người phụ nữ vừa nhìn mặt trời phản chiếu trên vũng nước vừa nói: “Tối nay trời mưa rơi cô đến đây đi.”

“Hả?”

Người phụ nữ ném cho cô một ánh mắt, “Đặc biệt trong những ngày mưa dầm ấy, mưa rơi để cô đau nhức xương cốt là tốt nhất.” Nửa câu sau dì ta gần như nghiến răng mà nói.

“…”

Hứa Liên Nhã biết hỏi thêm chỉ tổ tốn thời gian nên nói cám ơn, ma xui quỷ khiến thế nào mà cầm theo ô quay về.

***

Trở lại tiệm, Hứa Liên Nhã lại liên lạc với cửa hàng sửa xe để sạc điện.

Hai bên trái phải của tiệm cô theo thứ tự là tiệm làm đẹp giảm béo và tiệm rèm cửa, một dãy cửa tiệm mặt tiền hai tầng này nằm đối diện siêu thị ba tầng, sau lưng là tiểu khu, đoạn đường này được xem là rất náo nhiệt.

Hứa Liên Nhã cầm ô đi lên tầng hai, đang định sửa xe lại lần nữa thì chợt điện thoại vang lên.

Một dãy số xa lạ, cô bắt máy mà không nghi ngờ gì, vốn tưởng là bên tư vấn, không ngờ lại là người trong cửa hàng sửa xe, làm việc nhanh thật đấy.

Là giọng nam, không biết có phải do ảnh hưởng của dòng điện ở tiệm làm đẹp hay không, mà nghe rất có sức hút. Sau khi tự giới thiệu, đối phương hỏi cô đang dừng xe ở đâu.

Hứa Liên Nhã hỏi: “Anh đến bây giờ luôn à?”

Người đàn ông nói: “Chỉ cách một con đường.”

Hứa Liên Nhã tiện tay đặt ô lên bàn, liếc mắt ra ngoài cửa sổ, “Ở ngay đối diện siêu thị Người Người Vui, dừng ngay bên đường, một chiếc Chevrolet màu đỏ.”

Người đàn ông đáp được, rồi cô cúp máy.

Hứa Liên Nhã mặc bờ lu trắng đi, để lộ chiếc quần đùi màu xanh biếc cùng đôi chân trắng nõn. Cô thường xuyên phải chạy lên chạy xuống, ôm chó mèo bị thương hay xách thuốc, bận rộn đến mức cả nửa ngày chỉ có thể đứng, theo thói quen mặc quần đùi với giày đế bằng, tiện cho công việc.

Vẫn mới là buổi sáng, vừa bước ra khỏi phòng, từng luồng hơi nóng như ôm lấy cô. Cô không khỏi nhíu mày, đi đến dưới bóng râm.

Một chiếc bán tải màu trắng từ từ đến gần, bóng tán cây che đi kính chắn gió, cô không thấy rõ tài xế, chỉ thấy cửa sổ xe đang mở.

Có lẽ là đây rồi. Hứa Liên Nhã từ khe hở giữa xe đi ra ngoài vẫy tay, quả nhiên chiếc bán tải dừng lại bên cạnh cô, màu sắc cũ kĩ, thân xe còn có mấy vết loang lổ.

Hứa Liên Nhã thoáng xoay người, người nọ cũng thò người ra từ bên ghế lái. Lúc thấy rõ mặt đối phương, hai người lặng đi một lúc.

Hứa Liên Nhã than: “Là anh à…”

“Đúng thế, là tôi.” Người đàn ông ở sạp báo cười.

Hứa Liên Nhã ngạc nhiên như trước, “Đến sửa xe?”

“Đúng thế, đến sửa xe.” Người đàn ông như tìm được niềm vui từ trong những câu hỏi dồn dập của cô, dùng cấu trúc giống hệt để trả lời.

“Ồ.” Hứa Liên Nhã cắn môi.

Người đàn ông quay lại đề tài, “Xe của cô đâu?”

Hứa Liên Nhã cũng thu lại vẻ lơ mơ, xoay người rảo bước, để anh thấy chiếc xe ở sau, “Ở đây.”

Nhìn một cái, một màu đỏ rực đập vào mắt. Chiếc bán tải ước tính khoảng trống rồi dừng bên cạnh, đầu đối đầu. Người đàn ông bước xuống xe, mặc chiếc áo tay ngắn màu đen, dưới chiếc quần quân đội màu xanh biếc để lộ cặp giò đầy lông.

“Không nổ hả?” Người đàn ông xác nhận lại với cô.

Hứa Liên Nhã ừ một tiếng.

Người đàn ông ra hiệu nói: “Bật công tắc nắp xe đi.”

Hứa Liên Nhã nghe lời chui đầu vào xe, người đàn ông cũng lấy dụng cụ từ ghế ngồi đằng sau ra, dựng nắp xe bán tải lên. Sau khi cô ra ngoài liền khoanh tay nhìn anh ta, người đàn ông lấy dụng cụ ra đo ắc quy, nói: “Ắc quy không có điện.”

Hứa Liên Nhã co lại, “Hôm trước nạp một lần rồi, giờ thì chưa, xem ra bị hỏng rồi.”

Người đàn ông vẫn giữ tư thế xoay người, ném cho cô ánh mắt giống như “bị hỏng sao không thay mới luôn đi”.

Hứa Liên Nhã hỏi: “Vậy các anh có thay nó được chứ?”

“Đương nhiên có.”

“Lát nữa tôi đi thay với anh.”

“Được.”

Tuy không trông thấy rõ, nhưng Hứa Liên Nhã vẫn cảm giác được người đàn ông đó đang nở nụ cười. Nụ cười lén lút này, khiến trong lòng Hứa Liên Nhã khẽ động, tựa như gió xuân xua lá liễu lướt qua da mặt.

Ánh sáng ban ngày sáng hơn so với ánh đèn trong sạp báo, dáng vẻ cúi người lúc này của người đàn ông đó lại khiến Hứa Liên Nhã nhớ đến lúc anh ta dọn thùng giấy, cánh tay ấy phơi bày ra cảm giác mạnh mẽ, nay lại càng thêm rõ ràng.

Cũng vì cúi người, ranh giới cơ thể đập thẳng vào mắt cô, thậm chí cô có thể trông thấy hình dáng thắt lưng phía sau của anh ta, chợt Hứa Liên Nhã phát hiện tỉ lệ của anh cũng không tệ lắm.

“Hôm nay anh không cần phải đến sạp báo à?”

Xung quanh đều là tiếng nổ máy của ô tô, thỉnh thoảng lại có tiếng lá cây xào xạc, cùng lời qua tiếng lại của người đi đường tạo thành nhạc nền. Câu hỏi của Hứa Liên Nhã thay vì phá vỡ sự im lặng, lại như được sinh ra từ im lặng hơn.

Có lẽ người đàn ông cũng không lường trước được đề tài này, hơi dừng lại một lúc rồi mới nói: “Tôi chỉ giúp người ta trông hộ một ngày thôi.”

Hứa Liên Nhã gật đầu như cân nhắc gì đó.

Hạt nút bình an rơi ra từ cổ áo anh ta, để lộ màu xanh nhạt nguyên gốc.

“Cô thì sao?” Người đàn ông ngẩng đầu, “Không cần đi làm sao? Hôm nay là thứ tư mà.”

Vừa lúc ánh mắt người đàn ông nhìn cửa tiệm thú y phía sau cô, trên biển hiệu nền xanh có viết mấy con chữ màu trắng: Bệnh viện thú y Vui Khỏe.

“Bà chủ?”

Hứa Liên Nhã sửng sốt, người đàn ông chỉ cười, không giải thích, Hứa Liên Nhã cũng chỉ “ừm” một tiếng.

Nối dây xong, người đàn ông tháo găng tay ra nhét vào túi quần, nhảy vào con bán tảu bắt đầu đạp chân ga.

Mắt Hứa Liên Nhã dõi theo dây điện nối ắc quy xe cô với buồng lái xe bán tải, so với ô tô con bình thường thì xe bán tải cao hơn, người đàn ông nhìn thẳng phía trước, cô có thể trông thấy rõ một bên mặt của anh ta, cuối cùng cũng biết cái ấn tượng dáng vẻ anh ta rất không tệ trong lần đầu tiên là từ đâu mà đến.

Lấy trung tâm gương mặt làm điểm chính mà nói, mũi người đàn ông này cao mà cân đối, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nắm được toàn bộ cảm giác lập thể trong tay.

“Được rồi,” Người đàn ông tắt máy bước ra, một lần nữa đeo găng tay vào gỡ phích cắm ra, “Cô thử chạy máy xem.”

Hứa Liên Nhã ngồi lại vào ghế lái, vặn chìa khóa, đồng hồ đo sáng lên, động cơ bắt đầu nổ.

“Khá hơn rồi chứ?” Người đàn ông đi đến bên cửa xe, vịnh lấy nóc xe xác nhận lại. Chỉ mới một lát như thế thôi nhưng trên trán anh ta đã lấm tấm mồ hôi, mơ hồ phản chiếu ánh sáng.

“Đến cửa hàng sửa xe đi, anh dẫn đường.”

Người đàn ông nói địa chỉ của tiệm, nằm cách nơi này chỉ hai giao lộ.

Đứng cách anh rất gần, Hứa Liên Nhã khá ngại khi nhìn thẳng vào người ta, bèn vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Có lẽ người đàn ông này đã bắt được chút tâm tư này của cô, nghiêng người cười nhạt một tiếng, điều này khiến Hứa Liên Nhã vừa khốn đốn lại có chút tức giận. Nhưng chỉ mới nhìn sang, cô liền rơi vào thế hạ phong.

Bỗng Hứa Liên Nhã mở miệng như muốn xoay chuyển tình thế, nhưng phí công.

“Ô của anh tôi để ở nhà rồi, hôm khác lại trả anh.”

Trước khi lên xe người đàn ông nhìn cô một cái, cười nói: “Tùy.”

Chiếc bán tải chạy trước cô, Hứa Liên Nhã đi theo sau, xuyên qua kính chắn gió và cửa sau của xe bán tải, cô chỉ có thể miễn cưỡng trông thấy hình dáng đầu trong buồng lái. Cô sực nhớ là mình còn chưa biết tên anh ta, nhưng cũng không có lí do nào để biết cả, hoặc phải nói là không có cơ hội.

Chưa phải giờ ca điểm, xe cộ trên đường không nhiều lắm, rất nhanh đã trông thấy cột đèn giao thông ở phía trước. Làn bên cạnh không có xe nào qua lại, Hứa Liên Nhã ddaxp chân ga, vọt đến bên trai chiếc bán tải, từ từ dừng song song với nó.

Cánh tay người đàn ông miễn cưỡng gác trên bệ cửa, dường như hơi nhìn sang bên này, Hứa Liên Nhã cũng “lơ đãng” quay đầu sang, mới thoáng trông thấy động tác của anh. Cô vuốt những sợi tóc thừa ra sau tai, mắt lại nhìn về phía trước, bả vai hơi chùng xuống.

Radio đang phát một bài hát liên quan đến mưa, khiến người ta cảm giác thanh thản hơn rất nhiều. Cô đếm thầm trong bụng, đếm đến gần năm mươi, đèn lại chuyển tín hiệu.

Xe bán tải cùng Chevrolet một trước một sau rẽ vào làn xe hơi lên dốc dưới lùm cây, cửa hàng sửa xe nằm ở bên ngoài cửa hông của một tiểu khu. Bốn garage trước cửa hàng đã đầy ních, chiếc bán tải trực tiếp đậu ở khu đất trống phía trước, khi Hứa Liên Nhã chần chừ không biết nên dừng ở đâu thì một công nhân mặc áo xanh đậm ngắn tay đã chạy đến.

Sau khi cô hạ cửa xe xuống nói rõ tình hình, đối phương nói cô có thể đậu xe ở đây, để anh ta đậu giúp cô.

Hứa Liên Nhã nghe theo, sau khi xuống xe liền nghe thấy một giọng nam trong cửa hàng đang gọi to:

“A Dương.”

Nương giọng nói nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông độ trung niên có dáng vẻ của ông chủ đang chống nạnh nhíu mày, hất cằm về phía chiếc bán tải.

“Tới đây.” Đáp lại là người đàn ông ở sạp báo đó.

Hứa Liên Nhã âm thầm nhẩm tên anh, cân nhắc cụ thể là chữ “dương” nào.

A Dương đi qua cạnh cô, ý bảo cô cùng đi, “Cô cứ vào cửa hàng ngồi đi đã.”

Trong garage là phòng khách, một vách tường thủy tinh đã ngăn cách với hai gian rửa xe, hai bên trái phải cánh cửa là chỗ sửa xe cùng với nơi rửa xe.

Hứa Liên Nhã cố chịu đựng mùi dầu máy đi vào phòng trong, trong căn phòng rộng hai mươi mét vuông lắp mấy kệ đồ nội thất lên tường, bên trên đặt đầy dầu máy, sáp xe, cần gạt nước các loại. Không có cửa sổ, ánh đèn và ánh sáng xuyên qua cửa thủy tinh làm căn phòng không có vẻ chật hẹp gì mấy. Cô ngồi xuống bên bàn. Có người trong cửa hàng đi ra rót nước cho cô.

Cốc nước còn chưa nguội thì người thợ vừa nãy giúp cô đậu xe đi vào, hỏi cô muốn đổi ắc quy loại nào.

Hứa Liên Nhã không khỏi có chút mất hứng, đặt cốc nhựa xuống hỏi: “Có hãng ắc quy cũ của tôi không?”

“Có, để tôi lấy cho cô xem. Cô chờ một chút.” Người thợ đáp rất thẳng thắn, đi sang gian sửa xe ở bên ngoài, một lát sau ôm vào đây một bình điện.

 Hứa Liên Nhã nhìn mấy lần, nhìn có vẻ không khác loại cũ của cô lắm, bèn hỏi bao nhiêu tiền.

“Bốn trăm.”

Cũng không khác với dự liệu của cô, cô gật đầu nói: “Đổi đi.”

Ngồi không cũng chẳng có gì hay, Hứa Liên Nhã đi thẳng ra ngoài. A Dương từ trong gara đi ra, lúc ngang qua người thợ đổi ắc quy thì thầm thì vài tiếng, rồi sau đó cười cười rời đi.

Đầu xe máy đậu dưới bóng râm tòa nhà, đuôi xe phơi dưới nắng mặt trời, A Dương nối mạch điện cho ắc quy như hồi nãy, cúi người trước đầu xe, đưa lưng về phía cô, chiếc quần dài kéo căng, để lộ đường nét tròn tròn.

Bất giác tai Hứa Liên Nhã đỏ bừng lên, rảo nhanh bước đến cạnh anh ta, khoanh tay nhìn.

A Dương ngẩng đầu lên nhìn cô, nét mặt không có gì khác thường, anh nghiêng đầu lau mồ hôi trên trán vào tay áo.

“Đứng ngoài này không nóng à?” Đột nhiên anh hỏi.

“Không nóng.”

“Sắp xong rồi, đợi một lát.”

“Ừ.” Hứa Liên Nhã dùng tay phẩy phẩy tạo gió.

Công suất làm việc của người đàn ông quả nhiên khá hiệu quả, không bao lâu sau đã đổi được bình mới, thử một hồi thì không có vấn đề gì. Hứa Liên Nhã thấy góc đậu xe có vẻ khó, chếch đằng sau là chiếc bán tải kia, lùi xe không dễ, bèn nói: “Nhân tiện anh giúp tôi lùi xe đi, tôi đi trả tiền.”

“Không thành vấn đề.” Anh thoải mái cười.

Hứa Liên Nhã đi vào trong phòng sửa xe, đi chưa được mấy bước thì nghe thấy tiếng, bèn quay đầu lại. Không biết ông chủ đã xuất hiện từ lúc nào, A Dương vừa lùi xe vừa nói chuyện thông qua cửa kính với ông ta. Hứa Liên Nhã hơi không yên tâm, đi vài bước lại quay đầu lại, dừng bước chân….

“Ối, xe của tôi….”

Chiếc Chevrolet sượt qua đuôi xe chiếc bán tải.

***

A Dương ngồi xổm trước đuôi xe, Hứa Liên Nhã và ông chủ cúi người đứng sau anh ta, ba người đều thấy một vết cắt thật dài, lớp sơn lớt đã bị cà xước, để lộ ra khung sắt.

Ông chủ đập một phát lên gáy A Dương, mắng: “Đã bảo phải cẩn thận.”

A Dương lảo đảo lẩm bẩm một tiếng như đang nén giận, “còn không phải vì chú nói chuyện với tôi à”.

Ông chủ cười xòa với Hứa Liên Nhã: “Chúng tôi sẽ sơn lại giúp cô, miễn phí, cô thấy sao?”

Hứa Liên Nhã gật đầu, “Được, bao giờ thì có thể sơn?”

“Tùy thời gian của cô, nếu bây giờ rảnh, thời tiết cũng tốt thì có thể làm ngay, nhưng đến mai mới lấy xe được.”

A Dương vịn đầu gối đứng lên, Hứa Liên Nhã nhìn anh một cái, rồi nói với ông chủ: “Vậy giờ chú ghi biên lai cho tôi đi.”

Sau khi chủ cửa hàng rời đi, Hứa Liên Nhã chế giễu: “Úng nước à.”

Có lẽ biết cô không tức giận mấy, A Dương nhìn cô cười: “Đúng thế, khổ sở lắm.”

Anh ta để râu khá gọn, nước da ngăm đen, nhìn không ra tuổi, bất chấp da mặt mà bật cười, ngược lại lại có chút rung động.

Đã viết xong biên lai sơn sửa xe, không nhiều không ít vừa vặn bốn trăm.

“Trừ vào tiền lương của cậu.” Ông chủ chỉ vào A Dương nói, rồi sau đó đổi gương mặt tươi cười đưa cho Hứa Liên Nhã.

A Dương hừ một tiếng, nhíu mày, không nhìn ra dáng vẻ lo âu thật sự, kín đáo đưa mắt nhìn Hứa Liên Nhã một cái, “Hôm nay làm không công rồi…”

Hứa Liên Nhã cong khóe môi, ông chủ thay cô mắng một câu…

“Đáng đời cậu!”

Bình Luận (0)
Comment