Ánh Dương Soi Lối

Chương 47

Triệu Tấn Dương trở về nhà với một thân nồng nặc mùi mồ hôi.

Hứa Liên Nhã cau mày, Triệu Tấn Dương đưa tay lên ngửi, cười đểu chứ chẳng giải thích gì.

Hứa Liên Nhã hỏi: "Chạy về đấy à?"

"Đại loại thế."

Anh cúi người tháo giày, tháo tất ra.

Hứa Liên Nhã không nhịn được cười mắng: "Mau đi tắm đi."

Triệu Tấn Dương cũng không chần chừ, chán nản đi vào phòng tắm.

Trên tấm kính cửa mờ đục ở phòng tắm xuất hiện bóng người khỏa thân, bên trong nhanh chóng vang lên tiếng nước.

Đợi khi anh đi ra, Hứa Liên Nhã đã dọn thức ăn xong.

Triệu Tấn Dương lau tóc qua quít, đặt mông ngồi lên ghế banh rộng hai chân ra ăn như hổ đói.

"Uống chút canh trước đã." Hứa Liên Nhã nhắc.

Bên kia đói bụng lắm rồi, ậm ờ đáp một tiếng, múc lấy nửa bát canh, ừng ực uống hết.

"Chậm thôi, có ai giành với anh đâu."

A Dương bạnh quai hàm ra mỉm cười với cô.

"Anh làm như vậy không sợ đau dạ dày à."

Triệu Tấn Dương nuốt cái ực, trái táo lên rồi lại xuống, "Quen rồi."

Cuộc sống bữa có bữa không như bọn họ thế này, có lẽ về hưu mới có thể kết thúc được. Hứa Liên Nhã cũng không phí lời, cầm bát đũa lên ăn.

Ăn được hơn nửa, Hứa Liên Nhã cũng đã nhìn đủ, bèn mở miệng nói chuyện.

"A Dương, em chưa nói chuyện của bố cho anh nhỉ."

Triệu Tấn Dương cũng đã qua cơn đói, cuối cùng cũng chịu chậm lại, "Có nhắc sơ qua, ly hôn rồi đúng không."

"Ừ." Hứa Liên Nhã nói, "Không chỉ có như vậy."

"Hử? Vậy còn gì nữa?"

Hứa Liên Nhã muốn nói lại thôi, "Trước kia không kể với anh, cũng không phải có ý giấu diếm gì."

"Chưa phải lúc thích hợp." Triệu Tấn Dương thờ ơ đáp, thấy cô hiếm khi ấp a ấp úng như thế, cố ý chỉnh lại bầu không khí, "Sao, không lẽ thân phận bố em rất thần bí sao?" Thậm chí anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nghề nghiệp của nhạc phụ tương lai đối lập hẳn lại anh, có lẽ cũng đã gặp qua đủ kiểu người tròn méo khác nhau, nghĩ đến đấy, Triệu Tấn Dương cảm thấy hơi tê tê, không có nửa cảm giác chân thực.

"Nói thần bí thì cũng hơi quá, nhưng công việc thì khá đặc thù."

"Ừ?" Triệu Tấn Dương đặt bát đũa xuống, dáng vẻ rửa tai lắng nghe.

"Bố em cũng như anh."

Người đối diện sửng sốt thấy rõ, trợn mắt nhìn, "Giống anh? Là giống cái gì?"

Phản ứng đầu tiên của Triệu Tấn Dương là cũng hít ma túy như mình, ý nghĩ này thoáng qua khiến anh lạnh cả người. Cũng không phải là tự coi nhẹ mình, hơn nữa vết nhơ này giống như vết sẹo trên mặt anh, mỗi một lần tự mình soi gương đều nhìn kỹ, tuy vết sẹo chẳng còn ngứa ngáy nữa, nhưng cũng khiến đôi mắt nhói đau.

Triệu Tấn Dương còn chưa sẵn sàng cho suy nghĩ thứ hai thì Hứa Liên Nhã đã tiết lộ đáp án.

"Ông cũng là một cảnh sát phòng chống ma túy."

Trong lòng Triệu Tấn Dương dạt qua ít ý nghĩ kỳ quái, từng mảnh ghép rời rạc không thành hình.

"Ồ, quê ở bên kia sao?"

Hứa Liên Nhã lắc đầu, những mảnh ghép trong Triệu Tấn Dương như nhanh chóng ghép lại với nhau.

"Ở đây." Hứa Liên Nhã cũng đặt bát xuống, kéo tay anh nói, "Anh có biết một người tên là 'Lôi Nghị' không?"

"Hai chữ nào?"

"Lôi trong Lôi Phong, Nghị trong Nghị Lực."

Triệu Tấn Dương nhìn thẳng vào cô, cứ như đang đợi cơ hội lật bàn vậy.

"Biết à?" Hứa Liên Nhã lặp lại.

Triệu Tấn Dương nở nụ cười kỳ quái, co giật, "Ông ấy họ Lôi mà nhỉ."

"..."

Triệu Tấn Dương chỉ mặc chiếc sơ mi dài tay, ống tay xắn lên đến cùi chỏ, Hứa Liên Nhã vuốt dọc tay anh đi lên như an ủi.

"Em phải nói sớm cho anh mới phải..." Hứa Liên Nhã không rõ quan hệ của bọn họ, xem ra sự trói buộc cũng chẳng mỏng.

Triệu Tấn Dương cúi đầu, một lúc sau mới từ từ ngẩng đầu lên, biểu cảm dở khóc dở cười xen lẫn cười khổ, dáng vẻ như muốn gầm lên vậy.

"Em có nhớ anh từng nói, lúc vừa tốt nghiệp anh với đám chị Thủy đi theo một người không?"

"..."

Lúc này đến lượt Hứa Liên Nhã cứng người ra, bàn tay đè trên tay anh như đúc bằng sắt, không hề cử động.

"Bố em đánh chết anh mất thôi..."

"Biết rồi à?"

Triệu Tấn Dương không tiếp lời được.

"Chắc là có rồi." Hứa Liên Nhã lẩm bẩm.

Triệu Tấn Dương nhìn cô như nhìn người đồng nghiệp thích lo chuyện bao đồng: "..."

Thức ăn đã nguội ngắt, nhưng hai người không hề để ý. Mèo đá mâm cơm, bọn họ cũng như không nghe thấy.

Một lúc sau, cả hai như vừa sực tỉnh từ trong mộng, cuối cùng cũng nghĩ đến chuyện quan trọng.

Hứa Liên Nhã hỏi: "Ông ấy có biết không?"

Triệu Tấn Dương nhớ lại, cau mày nói: "Chắc là không." Nếu nói có chỗ nào khác thường thì cũng chỉ có vừa nãy Lôi Nghị phạt anh chạy năm cây số, mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng nếu ông ấy thật sự phát hiện ra thì không chỉ đơn giản là năm cây số như vậy...

Hứa Liên Nhã nhớ lại lần gặp mặt trước với Lôi Nghị, tổng kết: "Bên em có thể cũng không."

Hai người lớn ngồi bên bàn lại trốn tránh phụ huynh như những đứa trẻ làm sai chuyện, tuy khác cường độ âm, nhưng cả giọng của Triệu Tấn Dương lẫn Hứa Liên Nhã đều không phải là khẳng định.

Hứa Liên Nhã lặp lại như bất an, "Chắc là không đâu. Nhìn thế nào cũng không giống như đã phát hiện ra..."

Triệu Tấn Dương không khỏi thừa nhận lời cô nói là thật.

Hứa Liên Nhã và Triệu Tấn Dương cùng trao đổi ánh mắt không bao hàm nội dung, rồi lại dời đi, mỗi người tự phiền não.

"Để em nói với ông ấy." Hứa Liên Nhã đưa ra quyết định cuối cùng.

"Ừ." 

Dù cô không chắc lắm về thái độ của Lôi Nghị, nhưng nếu thật sự giống như Triệu Tấn Dương nói, vậy Lôi Nghị cũng khá tán thưởng anh. Cô thoáng yên tâm, thậm chí còn cười nhạt hỏi anh: "Anh sợ à?"

"Sợ cái gì?"

"Sợ ông ấy không đồng ý."

"Không đồng ý thì em tính làm gì?"

"Anh sợ đưa em đi à?"

Triệu Tấn Dương lộ ra chút do dự, vẻ mặt như được bao phủ bởi lớp sương dày, vô cùng nghiêm túc lẫn nặng nề.

"Liên Nhã, nếu em là con gái của người khác, chỉ cần em đồng ý, anh sẽ đưa em đi."

Hứa Liên Nhã hiểu được ý của anh, "Anh sợ ông ấy à?"

"Là kính trọng ông ấy."

Cô thành thực rũ mắt, trầm giọng nói: "Biết rồi."

"Giận à?"

"Nổi điên."

"..."

Triệu Tấn Dương kéo tay cô lại, đuổi thành anh an ủi cô: "Không có nghĩa là anh sẽ không cố gắng."

Hứa Liên Nhã liếc anh.

"Hai người chúng ta còn không giải quyết được một mình ông ấy sao?"

"Còn cả mẹ em nữa."

"... Ừ, còn mẹ em nữa." Giọng đầy thỏa hiệp.

Hứa Liên Nhã bỗng lôi nút bình an từ trong cổ áo ra, nửa nghiêm túc nói: "Triệu Tấn Dương, nếu anh dám buông tay trước, em sẽ ném bể ngọc của anh."

Triệu Tấn Dương biết cô cố chấp, nhưng không đến nỗi quái gở, chi coi là nói lẫy bình thường, bèn dịu giọng: "Không dám."

***

Hứa Liên Nhã định chờ đến lần sau Lôi Nghị đến thăm cô mới nói rõ chuyện, Triệu Tấn Dương cũng bảo không vội.

Cô nhân cơ hội chế nhạo anh, "Anh thì không muốn chết sớm chứ gì."

Triệu Tấn Dương gật đầu, luôn miệng nói: "Vâng vâng vâng, em nói gì cũng đúng hết."

Không ngờ cũng chẳng lâu lắm, quả nhiên Lôi Nghị đã tìm đến, nhưng lúc này lại hẹn Hứa Liên Nhã ở một quán ăn phòng bếp cũ bên ngoài.

Hứa Liên Nhã đưa điện thoại ra khỏi tai, cố tình nhìn số điện thoại, đúng là bố cô không sai, giọng nói cũng không có gì lạ.

"Có chuyện tốt gì ăn mừng sao?" Hứa Liên Nhã hỏi, trừ lúc đi học hai bố con gặp nhau bên ngoài ra, thì sau khi cô đi làm, Lôi Nghị càng có chiều hướng thích đến chỗ cô ăn hơn, có lẽ là quyến luyến với mái nhà.

"Lần nào cũng do con nấu ăn, bố mời con một bữa cơm mà khó khăn vậy sao?" Nói như thế, Lôi Nghị cũng không tức giận.

"Mẹ con tên gì?" Hứa Liên Nhã đột ngột hỏi.

Đầu dây im lặng một lúc, thở dài một hơi, giọng cũng lớn hơn: "Mẹ con ấy à, là vợ trước của bố, tên là Hứa Đồng. Con còn có một cậu em trai cùng mẹ khác cha nữa, tên Hà Duệ, đang học lớp sáu. Có muốn bố nói cho con biết nó học ở trường tiểu học gì không?"

Hứa Liên Nhã cười, "Mấy chuyện này ai mà không biết."

"Không biết mẹ con đi đâu lấy cho con một chuỗi tràng hạt, nhưng gần đây lại bị đem đi sửa rồi."

"Là bảo dưỡng." Hứa Liên Nhã nói như thật.

Lôi Nghị thở dài, "Giữ cảnh giác là chuyện tốt. Bố con ấy à, thật sự chỉ muốn mời con một bữa thôi, chỉ đơn giản vậy thôi."

Hứa Liên Nhã không cho là đúng, "Có phải còn có người khác nữa không, hay chỉ có hai chúng ta thôi?"

Lôi Nghị nói quanh co, "Con tới là tự khắc biết."

"Là dì nào đây?"

Trả lời cô chỉ có tiếng cười khà khà.

"Là dì Đình à?" Hứa Liên Nhã biết Trâu Vân Đình khá thân cận với Lôi Nghị, mà cũng là độc thân.

Mất tự nhiên đằng hắng một tiếng, "Nhớ địa chỉ quán cơm và số phòng đấy, bố chờ con."

Trong đầu mơ tưởng viễn vong, lúc Hứa Liên Nhã cúp máy còn khẽ cười.

Lôi Nghị ở không một mình được chừng mười năm rồi, cũng nên có một người làm bạn về già.

Hứa Liên Nhã cài đặt chỉ đường rồi lái xe ra ngoài, đợi khi chờ đèn xanh thì chợt trong đầu nhảy ra một suy nghĩ.

Dưới sự thúc giục của dòng xe phía sau, cô lái xe chạy lên quá vạch dừng, đi một quãng mới tìm chỗ trống ven đường dừng xe lại.

Hứa Liên Nhã bấm gọi cho Triệu Tấn Dương, trong lòng còn chưa kịp thúc giục gấp gáp thì đầu kia đã truyền đến giọng nữ lạnh như băng: "Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được." Cô lại thử một lần nữa, nhưng vẫn là câu nhắc nhở kia. Hứa Liên Nhã cất điện thoại vào túi xách, rồi tiếp tục lái xe lên đường.

Cũng có thể là đi làm nhiệm vụ rồi. Hứa Liên Nhã ôm một tia may mắn.

Dù thật sự có là "Hồng Môn yến" đi chăng nữa, cô cũng phải đến đúng hẹn.

Quán cơm phòng bếp nằm ở nơi hơi khó tìm, phải vòng vo quanh co một lúc mới đến, trước cửa toàn là xe sang.

Theo sự chỉ dẫn của cậu em giữ cửa, Hứa Liên Nhã dừng xe lại, rồi đi theo người dẫn đường vào sâu trong quán cơm.

Người dẫn đường dừng lại trước cửa một căn phòng không thấy tên có gì khác biệt, gõ cửa một cái rồi đẩy ra, làm động tác tay mời vào.

Hứa Liên Nhã xác nhận số phòng, vừa đi đến cửa đã thấy Lôi Nghị ngồi ở phía đối diện, sau lưng là cánh cửa chớp đang được mở rộng.

Hứa Liên Nhã đi vào trong, chỗ ngồi bên tay phải Lôi Nghị vừa nãy bị cửa chặn lại bây giờ cũng lọt vào mắt, Hứa Liên Nhã mặt đối mặt với người ngồi đó, hai bên đều trố mắt ngạc nhiên.

Hứa Liên Nhã lấy lại tinh thần sau tiếng đóng cửa, người kia cũng dời mắt khỏi cô.

Nụ cười của Lôi Nghị có vẻ yêu chiều hiền hòa của trưởng bối, thậm chí còn giống như bỏ lỡ kinh ngạc lóe lên trên mặt hai người, "Ngây ra đó làm gì, ngồi đi."

Hứa Liên Nhã nghĩ ngợi một hồi, rồi ngồi vào chỗ bên kia Lôi Nghị.

Lôi Nghị lần lượt nhìn hai người trái phải, nói: "Hai đứa xem... bố đến là giới thiệu hai đứa đấy chứ, vậy giờ tự giới thiệu trước đi."
Bình Luận (0)
Comment