Anh Gì Ơi, Nhìn Em Này!

Chương 2

Nói đến việc Khang rất đẹp trai ấy, là chuyện đương nhiên. Mà việc Trà có rất nhiều tình địch cũng là chuyện đương nhiên của đương nhiên.
Khang có một cô bạn thân cùng lớp, hơi hiền hơn Trà một chút xíu, cũng hơi học giỏi hơn Trà một chút xíu, cái gì cũng chỉ hơn xíu thôi ấy. Còn về vấn đề bề ngoài, Trà xin tự tin khẳng định Trà đẹp nhất cái trường này rồi, ai đẹp được bằng nữa?
Đám con trai trong trường mà nghe được tiếng lòng của Trà chắc chắc sẽ mỗi đứa nhổ một bãi nước bọt dìm Trà nát bét. Mẹ kiếp, hoa khôi ban tự nhiên của người ta, bà làm như bà đẹp lắm! Mà thật ra thì lời tự tin của Trà cũng không có thừa. Nó không tới nỗi đẹp nhất trường, nhưng so với cái cô hoa khôi kia cũng là kẻ tám lạng người nửa cân. Tất nhiên, hoa khôi nửa cân.
Anh Khang ý, mở miệng ra là "bạn thân bạn thân". Bạn thân khác giới cái gì? Nhìn mắt chị kia là biết đang nuôi bạn thân để thịt rồi. Má ơi, Trà cáu, Trà tức, mà khổ nỗi không làm gì được. Thế gian này, ai hiểu được lòng Trà?
-Chỉ có Hồng hiểu Tràaaaaaa....!!
Trà vui vẻ cười nịnh Hồng, giật luôn gói snack Hồng mới vác vào lớp ăn. Nó bảo nó phải ăn để có sức đi đánh giặc! Hồng cũng cạn lời, không có gì để nói.
-Anh Khang với chị kia cứ đi với nhau thế nhở? Chán thật đấy!
Trà uể oải đút một miếng snack vào miệng, tay chống cằm, ánh mắt thoảng thoảng lộ ra vẻ bất lực. Nó đã làm mọi cách để tách cái đôi kia ra rồi đấy chứ, khổ nỗi lần nào anh Khang cũng mắng nó là xen vào mối quan hệ của anh. Trà mệt.
Khang ở dưới sân sau đang cùng Linh bàn bạc về hoạt động mới của câu lạc bộ, bỗng nhiên anh cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình. Khang ngẩng đầu lên, bắt gặp con bé nào đó đang bày ra bộ dáng chán chường, thui lủi nhìn anh với Linh. Khang bị cái má phùng lên đầy hờn dỗi kia chọc, khẽ cười thành tiếng.
-Cậu cười gì thế?
Linh hỏi.
-À không có gì, mình bàn tiếp đi!
-...
Trà ghét cay ghét đắng cái vẻ "giả vờ đáng yêu" kia của Linh. Thể nào chị ý cũng sẽ bảo anh hát thử đi, rồi nhìn anh với ánh mắt đầy mê luyến cho mà xem. Đấy, Trà đoán có sai đâu...
Dưới tán phượng, từng vệt sáng điểm thành những đốm nhỏ ở thảm cỏ sân sau. Gió thổi dìu dịu làm tóc người con gái bay bay, chàng trai cất tiếng hát, khung cảnh hoà hợp đến mức làm tim Trà có chút nhói nhói.
"Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Sao em lại cứ cố tình làm thinh?
Đường mòn trải vào lòng anh.
Chỉ chờ em đến dừng chân thôi mà?
Đừng bắt anh đợi em ơi,
Kẻo anh chán anh bỏ đi đấy!..."
Trà bĩu môi, rốt cuộc là ai đợi ai, ai làm thinh chứ? Hát thì truyền cảm lắm, cứ như hiểu hết nỗi đau của người phải đứng đợi vậy. Thế sao anh không hiểu được nỗi đau của em? Đáng ghét! Trà nóng hết cả máu, rốt cuộc chịu không nổi, một nhát nhấc bổng người từ tầng hai nhảy xuống chỗ cái đôi kia đang nghêu ngao hát.
Trong tích tắc, Khang lại ngẩng đầu lên đúng lúc ấy, ánh mắt giao nhau, đồng tử anh mở lớn. Khang đã nghĩ, đây có lẽ là cảnh tượng đẹp nhất từ trước đến giờ có thể thấy.
Cô gái với bộ đồng phục màu kem, tóc dài bay toán loạn trong không khí, một đường tuyệt đẹp đáp xuống nhẹ nhàng như gió thoảng. Khang biết Trà từng học võ, nhưng học đến cái trình độ này không phải là quá siêu sao? Nhảy từ tầng 2 xuống còn phải đẹp, phải ngầu, phải có khí chất như thế. Người bình thường nhảy hẳn phải chật vật lắm.
Trà tiến đến gần, lựa chỗ bên cạnh Khang ung dung ngồi phịch xuống. Linh nhìn Trà với ánh mắt quái dị, như kiểu chả hiểu sao có người vô duyên nhường ấy, tự nhiên xô ra chen vào giữa người ta đang làm việc.
Trà hừ nhẹ, nó chưa chen vào giữa là may. Linh phải cảm thấy biết ơn vì Trà ghét Linh, không muốn ngồi gần Linh mới đúng. Oke Trà công nhận, Trà đang tự dưng ghét một người một cách vô lí, thế nhưng mà chịu thôi, ai bảo hai người cùng thích Khang cơ chứ? Khang lắc nhẹ đầu, cười bất đắc dĩ, anh quay qua mới với Linh:
-Tiếp đi!
Linh liếc qua Trà, lòng dâng lên một cỗ khó chịu. Trà ngang nhiên nằm lên đùi Khang, còn cọ cọ thiu thiu ngủ làm Linh ức ứa ruột gan! Sự bực tức của Linh thể hiện rõ trên khuôn mặt làm Khang phải dừng đàn. Anh chắc mẩm Linh tức vì bị cắt nhạc thôi, vì người làm nhạc quan trọng nhất là cảm xúc, mà cảm xúc bị cắt ngang, tụt hứng thì cáu là phải.
-Trà, đi ra chỗ khác ngồi!
Khang mắng, ai ngờ Trà lại ương bướng, ngẩng đầu dậy hờn dỗi trề môi. Nó thấy Khang trừng mắt với nó liền phụng phịu, lui lại phía sau, ngồi nhìn Khang và Linh chơi đàn.
Rốt cuộc cũng kiên nhẫn đợi được cái đôi kia chàng một câu nàng một câu hát. Trà thấy việc cũng đã xong liền bắt đầu bò lại gần Khang, tỏ ra đáng yêu hỏi:
-Anh ơi, dầu gội em mới đổi đấy, thơm không?
-Ừm... Cũng được.
Khang cúi xuống, ngửi thử đầu Trà. Trà được khen lâng lâng, càng được đà làm màu:
-Thật ạ? Em mới đầu còn không thích mùi này cơ, nhưng mà anh thích nên em sẽ thích!
Khang khinh bỉ hừ nhẹ trước lời nịnh nọt của Trà, phẩy phẩy tay ra điều bảo nó về lớp đi. Trà cười hì hì, bổ vào lòng Khang, thơm nhanh một cái vào má anh rồi ma lanh đánh bài chuồn.
Khang mặt đỏ tía tai, cáu loạn định vác đàn đập Trà một cái nhưng nó đã kịp chạy mất tiêu, lúc đi rồi còn để lại tiếng cười khanh khách giòn tan. Anh ức chế lẩm bà lẩm bẩm, còn Linh nhìn Khang tai vẫn còn phiếm hồng thì mày nhăn lại.
***
Khang không hiểu sao, Trà rất hay chạy ra phá lúc anh với Linh đang tập đàn.
Ngồi dưới ghế đá sân trường, nó leo từ trên cây nhảy tùm xuống một nhát, lá bay đầy trời. Trà thản nhiên:
-Anh ơi anh ơi em đang kiểm tra, anh nhanh nhanh làm hộ em cái này với!
-Làm cái gì?
Lúc đấy Khang ngơ, quên mất bấy giờ là giờ ra chơi, còn con nhóc kia thì đang bày trò. Nó hốt hoảng:
-Nhanh, vẽ hộ em cái bản đồ!
-Bản đồ nào? Trong sách giáo khoa có mà?
-Không, bản đồ này chỉ anh mới vẽ được thôi, vì nó là bản đồ vào trái tim anh mà!
-Con này, biến!
Trà lè lưỡi, Khang biết là nó trêu, cười cười cầm đàn phang cho nó một nhát, miệng cũng cười trước trò đùa của nó.
Đợt khác, câu lạc bộ của anh ăn liên hoan vì buổi biểu diễn diễn ra xuất sắc. Chủ tịch cử anh đi mua đồ ăn, Linh giơ tay xin đi cùng. Lúc ra đến cổng trường hai đứa gặp ngay Trà đang xin xỏ bác bảo vệ cho về sớm. Nhìn thấy anh nó nhăn nhó mặt mày, hỏi:
-Anh chị đi đâu đấy?
Lúc đấy miệng anh đã định bảo anh đi đâu không liên quan đến em rồi, thế nhưng nghĩ thế nào lại nói, anh chị đi đặt đồ ăn. Tưởng nó sẽ đòi đi theo cơ, ai ngờ nó lại nháy mắt, trêu ghẹo:
-Thế à? Ra đấy order hộ em một slot vào trái tim anh nhé!
Xong nó bị bác bảo vệ đập cái cốp vào đầu, chửi là bé tí tuổi nứt mắt ra đã đi ghẹo trai rồi. Mặt nó xị ra, kì kèo xin bác cho nó về.
Anh thấy buồn cười. Có lẽ trong vô thức từ lúc ấy Khang đã nhận ra niềm vui mà Trà mang lại, thế nhưng lí trí trong anh lớn quá, đến mức lấn áp cả con tim. Người ta từng nói, đôi khi thứ lí trí không phải là bộ não, mà chính là con tim. Suy nghĩ của Khang ngày hôm nay vô tình đã đem lại rất nhiều khổ đau cho Trà sau này.
***
Linh thích Khang được 2 năm rồi. Hồi mới tham gia câu lạc bộ, cô hay bị mọi người trong nhóm ghép cặp với anh. Ban đầu Linh đã nghĩ, Khang nhìn hơi thụ thụ, không nam tính lắm, không phải gu của cô. Mặc dù anh rất cao, cao hơn cô đến một cái đầu, cách nói chuyện lại mang đến cảm giác ấm áp vô cùng, nhưng cô thích những người mạnh mẽ. Chẳng thể ngờ, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hoặc có thể gọi là ghét của nào trời trao của nấy, Linh lại đi thích chính đứa mà bản thân chê là dặt dẹo ấy. 2 năm tròn, có nghĩa là Linh còn thích Khang trước cả Trà. Nhưng trái ngược với Trà, Linh không có sự tự tin mà Trà có, Linh không dám theo đuổi, không dám nói ra suy nghĩ của mình. Linh sợ, sợ rằng một ngày nào đó khi mà cô nói ra điều ấy, Khang sẽ xa lánh cô, rồi đến tình bạn thuần tuý cũng chẳng thể giữ được.
Còn Trà, sự xuất hiện của Trà làm đảo lộn mối quan hệ của Linh và Khang. Trà chính là một cây cỏ dại mọc chen giữa hai bông hoa, là mặt trăng che đi ánh sáng mặt trời chiếu xuống trái đất. Sự quá khích và dày mặt quá của Trà làm Linh cực kì khó chịu, sự bạo dạn của Trà lại càng khiến Linh vừa ghen tức vừa nể. Trong lòng Linh bây giờ, ghen tức lấn áp cả nể phục, một cô gái khi yêu thường đánh mất đi thông minh vốn có, mà Linh cũng không ngoại lệ.
Ấn tượng của Linh đối với Trà ban đầu đã không tốt, giờ lại càng xấu hơn. Giờ thì Linh đã hiểu vì sao Trà phốt chồng lên phốt, danh tiếng xấu như vậy. Căn bản, tính cách của Trà người bình thường ít ai ưa nổi, Linh cũng thế.
Linh nghĩ rằng, nếu Trà còn cứ tiếp tục chen vào giữa thì cô sẽ phải làm gì đó. Các cô gái khác khi thích một người sẽ tỏ ra vô cùng ngượng ngùng, nhưng Trà lại không nằm trong trường hợp này. Nó tự hào vì nó có thể thích một người, nó không quan tâm ánh mắt ai nghĩ gì, nó chỉ chú ý đến hình tượng của bản thân trong mắt Khang. Kế hoạch ban đầu của Linh là muốn đánh vào danh dự của Trà, và kế hoạch này hoàn toàn bị huỷ bỏ khi cô nhận ra trong trường Trà đã đủ phốt lắm rồi. Cô không thể cấm Trà yêu, không thể cấm Khang không nói chuyện với Trà, càng không thể cấm Khang... cười tủm sau mỗi lần bị Trà trêu.
Những người da mặt mỏng thường dễ dao động. Khang... cũng thế!
***

Bình Luận (0)
Comment