Ánh Hạ Trầm Luân

Chương 27

Hạ Bách ngồi tại đây đã được nửa tiếng, trước giờ cô đều như vậy để cố xem xét lại bản thân mình. Hôm nay, cô không nổi nóng trước mặt Trần Khả Lộ nhưng cũng không nhận được nhiều điều mình mong muốn. Mọi chuyện đều xoay quanh không khí của thiên nhiên, con người, chẳng khác gì một bức tranh tả cảnh. Cô không ngờ đến một lúc gia đình có thể ăn cơm không nói gì, gặp nhau cũng công việc. Quả nhiên, lặp đi lặp lại cũng không trách được ai.

Ngày trước còn bé nên Hạ Bách có thể không hiểu chuyện, giờ lớn rồi mới thấy mọi thứ trước đây hoá ra chỉ có chút màu sắc hơn bây giờ. Nếu để nói về chuyện gia đình thì chưa từng có nhiều hy vọng, ngày trước mỗi khi xảy ra to tiếng với nhau thì mẹ sẽ để cô ở trong phòng rồi khoá cửa, mỗi lần như vậy bà đều cho cô đeo tai nghe. Nghĩ đến những việc đó cho đến giờ cũng thành thói quen, thành ra thiếu tai nghe bên cạnh giống như chẳng còn ai an ủi. Có lần cô vô ý bỏ tai nghe ra nghe thấy tiếng cãi vã, có cả tiếng súng rất lớn nhưng khi mẹ mở cửa bên ngoài chẳng có dấu vết nào. Thực ra, nhiều năm rồi bọn họ vẫn truy lùng danh tính con gái Trần Mặc Cảnh.. Cô biết họ vì tốt cho mình nhưng chưa từng biết tại sao cách cư xử luôn bị cảm xúc chi phối. Hôm nay, bỗng dưng cô rất sợ Trần Khả Lộ kể chuyện hôm qua cho bố và ông nội cô nghe, đến giờ cô không biết họ đã biết chưa. Ông cô thì đi thăm bạn từ sáng mai mới về, còn bố cả ngày đều giấy bút.

Bác sĩ riêng của Hạ Bách hiện tại tên Trương Bạch, anh ta làm chuyên ngành tâm lí. Tuy nhiên còn rất trẻ nhưng lại được chọn lọc vào những bác sĩ hàng đầu của khoa. Ban đầu vì thấy anh ta quá trẻ để tin tưởng, cuối cùng đi khám một chỗ khác vẫn nhận ra vấn đề tâm lí của mình. Ngày trước cô không bắt chuyện hay làm quen với người lạ, kể cả bạn bè nhưng giờ vì công việc cô đã làm rất tốt chuyện này. Thậm chí bây giờ còn kìm chế được cảm xúc, chỉ là sau cùng để không bùng phát những căn bệnh đó thì anh ta lại cho rằng cô bị trầm cảm. Với một người trẻ tuổi như cô mà xảy ra chuyện này được sao? Nghĩ đi nghĩ lại đều không thể tin nổi.

Hạ Bách vốn có thể cảm nhận rõ âm thanh khác len lỏi vào tiếng gió và cỏ cây. Giờ này cũng đã muộn, nếu có thể bước ra đây phần trăm nhiều nhất là Trần Lục Bắc. Nhưng khi quay lưng lại khuôn mặt cô không biết nên vui hay thất vọng, người này lúc nào cũng xuất hiện khi cô một mình. Cảm giác lúc đó đúng là có phần rung cảm, trước tiên như một chút lịch sự chào hỏi thì cô khẽ cười.

Triệu Trác Thẩm không nhớ là ban nãy trời mưa, đi ra khỏi sảnh được vài ba bước mới chợt nhớ ra. Thảm cỏ xanh mướt có thêm vài giọt nước bên trên trông có sức sống hơn nhiều, anh để đôi dép xuống rồi ngồi lên. Ban đầu có chút dự định đợi cô vào trong nhà, nhưng người này chẳng biết chừng mực thời gian nên đành xuống.

Hạ Bách quay sang nhìn gương mặt góc cạnh, trông nam tính hơn những người nổi tiếng cô quen nhiều. Cô khẽ cười rồi bắt chuyện trước. " Anh sao lại xuống đây?"

Người đàn ông lúng túng trong lòng, anh không biết trả lời sao để không phải ngại. Trước giờ với phụ nữ đều dễ nói chuyện nhưng lần này chủ động anh không chuẩn bị được gì. Ban đầu anh mất mấy phút nghĩ lí do, cuối cùng nói toẹt ra. " Thấy cô ngồi một mình bên ngoài nên tôi xuống."

Hạ Bách hay gặp người khoa trương, nghiêm túc nhưng đàn ông như anh hình như chưa từng gặp qua. Kể cả có gặp có lẽ sẽ không có ấn tượng, cô nhớ cả hai đã dừng nói chuyện lâu rồi nên có chút dè chừng. Có điều anh xuất hiện luôn đúng trong lúc phụ nữ có thể dựa giẫm, với cô thường thấy là vậy, còn đối với bản thân hiện tại chỉ có thể nói chuyện một chút cho nhẹ lòng. Có lẽ cô có chút cao ngạo không cho rằng mình sà vào ai, trôi qua ba năm nói chuyện được vài ba lần thì không coi là thân thiết, nói là có gặp qua có lẽ hợp lí hơn.

Hạ Bách có thể cho rằng giọng của Triệu Trác Thẩm rất trầm, nổi nóng lên nghe sẽ đáng sợ, lạnh lùng sẽ thấy rất ngầu hay khó gần. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời không sao, ánh trăng mờ, tổng quát thì chẳng có gì đẹp. " Anh thường đến gần phụ nữ khi họ một mình hả?"

Người đàn ông không thể hiện thái độ dứt khoát, anh cũng nhìn xem trời hôm nay có gì nhưng hình như nó chẳng hợp với anh. Anh cười hắt ra, cúi đầu nhìn thảm cỏ ẩm ướt. " Trong mắt cô tôi là loại người như thế sao?"

Hạ Bách nghiêng đầu sang một bên, một tay đưa lên bóp nhẹ sau gáy. " Thực ra chúng ta ai cũng có chút nhan sắc, là người phải tiếp xúc nhiều nên tôi không đánh giá chính xác được."

Triệu Trác Thẩm có phần đánh giá cao cô gái này, trước đây nói chuyện khi không chắc chắn cô đều có cách nói khiến anh phải học hỏi. Nói ra cô cũng nhỏ tuổi nhưng với thành quả hiện tại rất ngưỡng mộ. Anh chuyển qua công việc một chút, có lẽ sẽ đỡ khiến không khí im lặng hơn. " Công việc không có gì khó khăn chứ? Nghe nói lịch làm việc của cô rất bận?"

Hạ Bách ôm lấy đầu gối, cô thường ngồi một mình mỗi tối nếu không đi ăn cùng những diễn viên quay cùng. Thực ra, báo trí cũng hỏi nhiều mấy câu này nhưng cô chưa từng nghe từ miệng bạn bè. Cô im lặng mất nửa phút, xong có chút không hài lòng với hiện tại. " Không có gì khó khăn, gây cản trở cũng chỉ là đồng nghiệp thường ngày. Nhưng có điều tôi không thấy mãn nguyện. Có phải quá nhiều tham vọng không?"

Nghe xong trong lòng người đàn ông có chút đồng cảm, tuổi như cô mà trải qua mấy chuyện này một mình thì sẽ có nhiều thứ bất đồng. Anh chống hai tay ra sau lưng, ngẩng mặt nhìn màn đêm âm u lộng gió. " Con người càng thành công càng có nhiều tham vọng. Cái đó có thể coi là nhu cầu nhưng càng đi lên càng cảm thấy lạc lõng. Có lúc chỉ có thể tự đứng lên, cảm giác này ai cũng sẽ trải qua thôi."

Hạ Bách không thấy vậy, cô hít một hơi sâu. " Ban đầu tôi nghĩ, học chẳng có gì to tát. Tôi có thể kiếm ra tiền, có thể mua đủ thứ đắt đỏ rất dễ dàng." Cô quay sang nhìn anh, rất lâu mới nói tiếp. " Nhưng tôi không thấy hạnh phúc. Giống như một người hoàn hảo, có tiền, có sắc, có tài, có gia đình. Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao kẻ cho rằng bản thân tầm thường lại ngưỡng mộ cuộc sống của tôi.. Trong khi đó, tôi rất muốn là họ."

Triệu Trác Thẩm không nói gì, anh chỉ ngồi nhìn gương mặt kề sát mình, gần đến mức mùi hương, hơi thở của cô đều có thể cảm nhận. Chỉ cần một chút thiếu kiểm soát cũng có thể chạm đến bờ môi ngọt ngào trước mắt, gương mặt cô chỉ kém sắc sảo hơn trước khi trang điểm. Thực ra, điểm này ở phụ nữ luôn được nhiều đàn ông tìm kiếm, chính vì thế nên giữa hứng thú và tình cảm rất khó phân biệt.

Hạ Bách có chút đói bụng nên đứng dậy, cô đeo dép vào rồi mới lên tiếng hỏi. " Làm phiền anh rồi. Có muốn dùng chút mì không?"

Triệu Trác Thẩm vẫn còn vài tài liệu cần xem qua nên không tiện, anh nhanh chóng từ chối. " Tôi vẫn chưa đói." Thấy cô bước đi anh cũng đứng dậy đi theo. Đến gần cô hơn mới lên tiếng. " Tôi có mua thuốc cảm cho cô. Tôi treo ngoài ổ khoá, nhớ uống đúng liều."

Hạ Bách nhìn theo bóng lưng trước mắt, miệng chưa kịp nói cảm ơn mà anh đã đi được vài bước. Nếu anh mua sớm hơn một chút có lẽ cô sẽ dùng số thuốc đó nhưng trước anh thì một người khác đã mang đến. Ban nãy sức khoẻ cô đúng là không tốt nhưng khi thuốc có tác dụng thì một lúc là đỡ hẳn.

Triệu Trác Thẩm đi vào đến phòng khách thì gặp một người đàn ông nửa quen nửa lạ, gần một phút mới nhớ ra là Thanh Tự. Anh có đi ăn với cậu ta vài lần, theo như Trần Lục Bắc nói thì cậu ta là anh cả. Nói là hơn tuổi nhưng vẻ mặt non choẹt, gần như chưa có lần nào anh xưng hô đúng với vai vế. Coi như nghi lễ lịch sự nên có gật đầu chào hỏi qua.

Hạ Bách vào ngay sau đó, cô chưa kịp nói gì đã bị Thanh Tự cốc vào đầu. " Anh vất vả đem thuốc đến cho em như thế mà không nghe lời là thế nào?"

Hạ Bách khẽ chau đôi mày một cách khó chịu, ánh mắt nhanh chóng để ý đến bước chân khựng lại của Triệu Trác Thẩm. Cô để ý thêm vài giây, anh cũng đi thẳng lên lầu, bước chân có vẻ nhanh hơn ban đầu.

Thanh Tự quay lại nhìn khung cảnh sau lưng, ngoài người đàn ông ban nãy thì không có thêm ai, anh có chút khó chịu trong lòng đi gần lên khoác vai Hạ Bách. Anh chỉ lường trước chút ít sự việc, xong liền vờ quan tâm cô để xem kết quả chính thực như nào." Sao vậy?"

Hạ Bách nhìn bàn tay đặt lên vai mình, bình thường cũng không có gì lạ vì cả hai là anh em nhưng hôm nay có chút khó chịu. Thanh Tự thường quan tâm cô chẳng khác gì bảo bối, nhiều khi cô cũng bị hành động của anh làm cho kinh hãi. Khác với Trần Lục Bắc, anh luôn tìm từng ngõ ngách cảm xúc của cô, bất kì cô thích gì anh đều biết. Nhưng tất cả những cảm giác cô có ngày một bị anh làm hao hụt, đôi khi quá thái lên rất đáng sợ. Thanh Tự trước đây bị thời gian làm nhạt nhoà đi bản tính, anh giờ chỉ biết kinh doanh kiếm tiền. Thực ra, có nói cũng nói đồng tiền quả khiến con người tách ba tách bảy để chạy đua với xã hội.

Hạ Bách cũng không biết tại sao Thanh Tự biết mình bệnh, khi anh mang thuốc đến cô cũng hơi bất ngờ. Nãy giờ có vẻ đi gặp Trần Mặc Cảnh nên nét mặt không được thoải mái cho lắm, mỗi lần gặp anh đều bị giáo huấn. Hai người như nước với lửa, tối ngày bất đồng quan điểm nên từ lâu đã không sống chung. Có lẽ đó là một phần anh tách ra kinh doanh riêng. Thay vào đó Trần Lục Bắc kiên định theo bố đến cùng, tính tình nhiều lúc khiến người khác phải nể phục.

Hạ Bách định kiếm chút gì bỏ bụng nhưng cuối cùng không còn tâm trạng, cô khẽ hạ người xuống bước lên một bước để rời khỏi vòng tay đó. Nếu là trước đây cô sẽ không làm vậy, bởi khi cần người anh trai này luôn xuất hiện bên cạnh. Chỉ là bây giờ cô thấy có chút khó chịu, gần đây anh ấy luôn cố lại gần cô như mấy gã đàn ông đầy mùi rượu.

Thanh Tự hạ tay về, anh có lẽ không nên làm cô khó xử nên biết ý mở lời trước. " Em mệt thì ngủ sớm đi. Anh về trước."

Hạ Bách quay người, môi khẽ nở nụ cười. " Vậy anh về cẩn thận. Có gì tối mai gặp."

Thanh Tự đúc một tay vào túi áo khoác, thấy chìa khoá không có trong túi trái liền tìm túi bên kia. May mà nó không để quên ở trong phòng Trần Mặc Cảnh, anh thở phào rồi xoa đầu cô em gái. " Nếu tối mai chưa có ai là bạn nhảy.. Nhất định phải cho em cơ hội."

Hạ Bách chỉ gật đầu, nhìn bóng anh đi xa một chút thì quay vào.

Trên lầu có tiếng nam nữ nói chuyện phát ra từ phòng Triệu Trác Thẩm, có lẽ do cửa không đóng lại nên thoáng qua cũng biết ai trong cuộc. Hạ Bách thường ngày không hứng thú với chuyện người khác nhưng hôm nay bỗng dưng lại đứng lại. Nếu Trần Lục Bắc nhìn thấy cảnh tượng này sẽ nghĩ rằng em gái mình có vấn đề, thường ngày có người bày kế hại cô còn không thèm để tâm. Hành động này có chết anh cũng chưa được chứng giám, chỉ là lần này nhìn thấy cũng vội quay lại phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa.

Trong miệng Trần Lục Bắc đứng sau cánh cửa lẩm bẩm mấy câu. " Tiểu Bách là phiến băng, phiến băng mà chưa ai chiếm được. Chắc điên mất, đúng là con bé không kiểm soát được cảm xúc." Lẩm bẩm xong chỗ đó anh lại khẽ mở cửa, từng chút lén nhìn hành động của đứa em.

Hạ Bách đứng cứ mấy kẻ do thám nghe tin từ bên trong, trên gương mặt chẳng có chút cảm xúc nào.

Trần Khả Lộ lùi lại một bước, Triệu Trác Thẩm tiến thêm một bước, thêm vài bước nữa cô ta đã chạm lưng vào bức tường lạnh lẽo. Từ ngoài nhìn qua khe cửa nhỏ chỉ qua sát được vóc lưng của người đàn ông, lồng ngực Hạ Bách quả có chút khó chịu. Cô chưa kịp rời đi thì giọng người đàn ông có chút cân nhắc. " Tôi không biết nhiệm vụ của cô là gì? Cũng không biết cô ăn mặc đồ ngủ bước vào phòng tôi có ý này không? Nhưng tôi nói cho cô rõ một điều." Anh ngưng lại một chút, bàn tay thon gọn khẽ lướt trên làn da trắng hồng của Trần Khả Lộ. Giọng nói từ đó có chút lạnh nhạt, gần như muốn bóp nghẹn tâm can cô gái nhỏ. " Tôi không hứng thú chính là không bao giờ để mắt đến. Bữa tiệc ngày mai tốt nhất nên tìm bạn nhảy khác. Tôi có đối tượng rồi."

Trần Khả Lộ có chút uất ức, cô không nghĩ mình bị từ chối một cách thẳng thừng như vậy. Cuối cùng chỉ có thể cúi đầu. " Tôi có gì thua kém chị ta chứ? Sao ai cũng quan tâm chị ta hết mực.."

Bàn tay người đàn ông khẽ lướt lên chiếc cổ thon gọn, dần bóp chặt lấy chiếc cằm nhỏ. " Hai người khác nhau mồn một. Không nhận ra sao?" Anh nhấn mạnh câu sau, tay kia nâng cằm cô ta cao hơn, gương mặt cũng tiến đến gần hơn, từ xa trông chẳng khác gì hai người đang thân mật. " Nếu ngày một cô đố kị càng rõ, làm hại đến người phụ nữ đó.. Không chỉ tôi mà đằng sau còn có vô vàn người có thể làm điều tương tự. Cô biết mà, bệnh tình của cô ấy vốn lệch chuẩn mực nên không chừng cô có thể chết sớm hơn một chút."

Anh ngửi rõ mùi nước hoa đắt đỏ trên người cô gái đến từ vùng đất nghèo, nụ cười dần có chút đe doạ. " Cô muốn chiếm gọn vị trí của người đó trong lòng mọi người thì phải xem mình có tố chất không?"

Trần Khả Lộ liếm nhẹ lớp son trên môi, hai mắt khép hờ lại rồi khẽ cười. " Con người kì là vậy đấy. Bước vào rồi thì không thoát ra được, mong một ngày anh có thể suy nghĩ lại."

Triệu Trác Thẩm bỏ cánh tay chống trên tường xuống, mở lối cho Trần Khả Lộ rời đi. Mọi sự ganh ghét đố kị của cô ta đều là thật, đến cả nỗi buồn trên gương mặt đó cũng là thật. Nếu hợp lại chẳng phải sẽ nghiến răng chạy thêm vài bước để đạt được chủ đích?

Trần Khả Lộ đóng cửa phòng lại liền nhìn thấy Hạ Bách đi trên hành lang, trùng hợp là phòng cô gần sát phòng Triệu Trác Thẩm nên khi quay sang nhìn liền khẽ cười chào kẻ thế thân một cái. Không quên ngu ngơ hỏi thêm. " Đêm hôm hai người còn gặp nhau? Thân thiết nhỉ?"

Trần Khả Lộ không tin là tình cờ gặp, cô ta chỉ cười rồi rời về căn phòng bé gần cuối hành lang. Nói là bé nhưng thiết kế cũng ngang khách sạn 5 sao, chỉ là không được tỉ mỉ như một số phòng chính.

Hết Phần 27
Bình Luận (0)
Comment