Phần 5: Giữa Cô Và Anh.. Cô Đi Trước Về Rung Cảm Gần nửa đêm hai người mới rời khỏi quán, Triệu Trác Thẩm bận nói chuyện qua điện thoại nên đứng ở một vị trí xa. Anh nói chuyện khá lâu, cơ mặt cũng vô cũng thoải mái tiếp nhận thanh âm đầu dây. Giống như một sự cách biệt giữa hai luồng xúc cảm, người thiếu nữ đứng dưới bóng đèn đường nhìn anh rất lâu rồi tự quay gót chân rời đi.
Trên cả một quãng đường vắng bóng, Hạ Bách vẫn im lặng nhấc bước chân. Cô chợt nhận ra trời bắt đầu có tuyết hạ xuống, lạnh buốt cả đỉnh đầu nhưng bước chân không có chủ ý đứng lại. Đi qua vài chạng đường, xe cộ thưa dần chỉ còn lại bóng cây lớn nhận lấy những bông tuyết trắng thuần đậu lên thân. Hóa ra cây cối khi xơ xác nhận lấy trận tuyết đầu mùa cũng cô độc đến vậy, lá không thấy chỉ có toàn thân sần sùi.
Phía trên kia lại là một cảnh tượng khác, có thể thấy rõ cây thông cao lớn ôm chọn lấy một vùng. Không còn cảm giác lác đác nữa mà là màu xanh hắt chút đèn đường, điểm trên mình những bông tuyết trắng ngần. Xe cộ đỗ bên đường không ít nhưng đều chỉ là một vật vô chi, vô giác để tô điểm cho đường phố thêm vắng lặng. Hồi đầu còn có vài chiếc taxi lướt qua nhưng đều có người nhanh tay đặt trước, còn giờ hoàn toàn không có thêm dấu hiệu nào.
Tuyết hạ mình vội vã, đồng đều hơn để phủ trắng nơi hoa lệ sau một đêm, gần như cũng vội nhắc người thiếu nữ nhanh chân hơn. Cô cũng không vội vã về khách sạn nhà mình, mọi người vốn dĩ đều quen mặt nên khi đến nơi việc đặt phòng và chuẩn bị nước nóng rất nhanh.
Vốn là khách sạn sang trọng cho người thượng lưu để ý nhiều nhất trong năm nên không gian rất thoải mái, về cả bố trí và mùi hương. Tất cả những chi tiết nhỏ nhặt nơi đây đều từ tay ba mẹ cô gây dựng lên, mùi hương vài năm trước thịnh hành giờ cũng chẳng còn chủ nhân. Hầu hết việc này đưa ra nhằm thúc đẩy hai bên vừa kinh doanh chuỗi khách sạn, lại quảng bá được sản phẩm. Cũng chính nhờ thế mà hai bên đều có lợi, lại được đánh giá cao.
Mùa đông năm ngoái Hạ Bách cũng đến đây để nghỉ ngơi trong thời gian dài nên quần áo vẫn để lại. Nhắc mới nhớ hồi đó cũng vì vài chuyện lục cục trong giới nên cô được bảo toàn như đồ hiếm, nửa bước đi cũng có người kề cạnh. Mấy năm gần đây mọi chuyện luôn có những nút thắt không rõ, theo như cô thấy ngay cả việc dịch chuyển Trần Mặc Cảnh cũng vô cùng thận trọng.
Về vấn đề cạnh tranh thì ở lĩnh vực nào cũng có nhưng gần đây đều bị thâu tóm trong tầm mắt khác. Giống như là muốn dẹp bỏ hoàn toàn các hoạt động buôn bán bất hợp pháp, rồi san bằng tất cả những nơi họ đã đứng tên. Ngoài pháp luật ra thì điều này không có gì khuất mắc, chỉ có điều chủ chốt ở đâu thì chẳng ai biết. Thậm chí khi liên kết vào với nhau đều không tìm ra kết quả, chung quy thời gian này có thể coi là một cái bẫy được gài lại.
[... ]
Ngày hôm sau tuyết phủ trắng những cảnh vật bên ngoài, Hạ Bách cũng trang điểm nhẹ, mặc thêm chiếc áo phao rộng đi đến quán nước mua tạm cốc cà phê nóng rồi đợi Trần Lục Bắc đến đón. Ngồi trong quán tại thời điểm này cô cũng cảm thấy chút tẻ nhạt, có vẻ trời lạnh nên khách không đến mua nhiều chỉ đặt giao hàng nhanh. Cô thì khác không thích lạm dụng công nghệ nhiều, chỉ thích ngồi tại chính nơi mua rồi thưởng thức nó cùng cảnh sắc bên ngoài. Chỉ là hôm nay thiếu chút ồn ào nên cô thay vì ngắm thành phố chìm trong tuyết lại quay ra đọc sách.
Hồi sau Trần Lục Bắc đã đứng ngoài quán với chiếc ô đủ che cho hai người, ngoài sự nghiêm nghị thì ánh mắt vẫn ngó tìm mấy cô em gái. Sở thích anh vẫn vậy nhưng suốt bao nhiêu năm chưa có thêm mối tình nào sau khi bị phản bội, nói về chuyện gì cũng được nhưng với anh tốt nhất không lựa về chuyện cũ. Trông hôm nay với mái tóc nhuộm đen lại thấy anh cũng được hơn nhiều. Trước giờ, Hạ Bách vẫn ưa mỗi màu đen thuần nên nhìn thấy liền thích thú bước lại gần vò mái đầu còn rõ mùi mới chưng.
" Trông anh đẹp trai ra hẳn, làm ở đâu thế? Xịn đấy. " Cô với lên một chút để ngửi rõ mùi thuốc, thường thì anh làm nhiều rồi nhưng lần này hình như ở chỗ khác.
Trần Lục Bắc lấy cốc cà phê đã nguội trên tay cô, vẻ mặt rất hài lòng gật gật vài cái. " Anh trai em không giống em lại lạ. Phải bớt đẹp lại.. "
Cô bĩu môi đợi anh uống xong lấy lại cốc cà phê, cô bĩu môi. " Nhưng em cũng thấy thế.. " Cô cười một cách thoải mái đến mức dạ dày co thắt lại nên hơi mất hứng. Xong cũng quay lại vấn đề chính. " Mình đi thăm dì Tư đi, em nhớ dì quá. Phải gặp cả bé Út nữa, anh Kiệt nữa. Em muốn thăm cảnh vùng núi như lúc bé. "
Trần Lục Bắc xoa đầu đứa em gật đầu một cái. " Giờ về nhà trọ lấy đồ đã, chìa khóa nhà anh để ngoài xe. Đầu óc em đãng trí rồi. "
Cuối cùng Hạ Bách vừa ngồi vào xe thì lại xuất hiện thêm gương mặt quen thuộc, nhưng ngoài sự bất ngờ một thì cũng có hai. Người giữ tay lái chính hôm nay là Triệu Trác Thẩm còn phía sau thì Trần Lục Bắc với Mạn Khương ngồi.
Mạn Khương vốn là người thân thiết với Hạ Bách lâu nay, hai người chơi chung từ bé mà còn là con gái cưng của của Lục Khương Thâm. Chị là một nhà báo có tiếng trong mấy năm nay nhưng gần đây chuyển qua xuất bản, cô thì lại là người rảnh rỗi nên mấy vụ sách vở lại rất ưng ý. Mà nhắc đến sách của chị ngoài chính trị nhân văn thì tình cảm cũng đầy rẫy những cuốn có lực hút khó cưỡng. Có thể nói thì Hạ Bách được coi là độc giả lớn của chị, được cái cô cũng ăn ngủ, ở với chị rất nhiều lần nên lâu không gặp rất phấn khích.
Mạn Khương bỏ tai nghe ra đúc gọn vào túi áo nhìn Hạ Bách rồi vẹo má cô một cái. " Càng ngày càng xinh đẹp ra, chị muốn vác em về nhà quá. "
Trần Lục Bắc nghe xong câu này hất tay Mạn Khương ra, vẻ mặt vô cùng nóng giận. " Đây là em gái của anh. "
Mạn Khương cười thành tiếng đánh mạnh vào mu bàn tay Trần Lục Bắc, tiếng cười vẫn không dừng lại. Chị ôm lấy bụng mãi lúc sau bình tĩnh lại mới nhìn vẻ mặt bất cần của anh. " Thế không lẽ anh không cho nó cưới chồng sao? "
Trần Lục Bắc khăng khăng lắc đầu, vẻ mặt trêu trọc thêm câu. " Nó mà cưới chồng thì anh phải cưới được em. "
Hạ Bách tròn mắt t ngạc nhiên, cô vướn người đánh vào đùi Trần Lục Bắc vẻ mặt rất tác hợp lại ghé thêm vào một câu. " Anh không đủ trình. "
Trần Lục Bắc kiêu ngạo ngước cao mặt tự đắc vỗ ngực. " Không phải anh rất có tài sắc sao? "
Hạ Bách lắc đầu, miệng chẹp thành tiếng mấy cái. " Đâu phải trong đây anh là nhất. "
" Thế còn ai? " Trần Lục Bắc hỏi lại với giọng điệu thách thức.
Hạ Bách nhìn sang phía Triệu Trác Thẩm, người đàn ông im lặng hút thuốc nhìn trời nãy giờ. Mạn Khương như đồng tình liền đánh mắt tán thành, mãi sau chị nói nhỏ với cô một câu khiến mặt mày cứ thể hửng đỏ.
" Có rồi phải không? " Mạn Khương trở về giọng bình thường.
Hạ Bách lắc đầu cười thầm, giọng nói nhỏ nhẹ. " Chắc không đâu. "
Hồi sau xe xuất phát, trong thời gian Hạ Bách về nhà lấy đồ thì mọi người ghé siêu thị mua chút đồ dùng cá nhân với đồ ăn nhanh.
Hạ Bách cũng chẳng cần gì nhiều chỉ sắp xếp đống quần áo đông bỏ vào vali, không quên đem theo thuốc dạ dày với cà phê đen. Chuyến đi lần này hết sức bất ngờ, đang lơ mơ sáng cô đã bị gọi dậy. Nói sao chứ nghe được tin này cô cũng mừng sống đi chết lại, được tìm đến một nơi tĩnh lặng với bản thân cô chưa từng bác bỏ khỏi từng địa điểm du lịch.
Mãi sau xe quay trở lại đón Hạ Bách rồi đi thẳng ra ngoại ô, càng lên vùng cao tuyết càng dày đặc, thậm trí nhiều hơn cả dự tính nên xe bị lún, không đi được thêm. Lúc này có gọi cứu hộ cũng phải nửa ngày mới xong là sớm, mọi người thì chẳng hề có gì lo ngại trừ Trần Lục Bắc.
Hạ Bách có mang theo hai túi sưởi nên đưa cho Mạn Khương một cái, cái còn lại thì đưa cho Triệu Trác Thẩm. Lúc đầu, người đàn ông cũng đưa mắt nhìn nhưng không cầm, cô chẳng biết sao mà có chút tủi lòng nên ném cho Trần Lục Bắc.
" Bày đặt, cầm lấy mà ôm. Ốm ra đấy thì chơi bời gì? " Trần Lục Bắc bực mình vướn người trả lại cho cô rồi quay sang nhìn Mạn Khương. Giọng anh hạ xuống hỏi thăm. " Lạnh không? Tôi lấy thêm áo cho em. "
Mạn Khương lắc đầu rồi mệt mỏi nhắm mắt vào thư giãn với bản nhạc.
Hồi sau mọi người quyết định xuống xe đi bộ lên núi, tính ra cũng phải hơn tiếng rưỡi mới đến nơi nên có chút e ngại.
Trần Lục Bắc chỉ cầm theo túi quần áo của mình và Mạn Khương rồi đi trước. Trước giờ, dù chị ấy có không chấp nhận tình cảm của anh thì nó vẫn được duy trì để lấy lòng. Thậm chí một lòng bán mạng vì chị nhưng chẳng bao giờ được chút lợi lộc gì. Tình yêu chính là chôn mình trong hy vọng, cho dù có cháy hết cũng tự châm thêm.
Hai người kia đã đi trước, Triệu Trác Thẩm cũng không có chủ ý đợi nên cầm đống đồ của mình bắt đầu chuyến hành trình. Hạ Bách vẫn lề mề phía sau trên miệng ngậm điếu thuốc, phía sau lưng đeo chiếc balo lớn rồi mới bắt đầu đi.
Tuyết xuống ngày càng dày ngập cả lối đi, còn sự thanh thản của Hạ Bách không hề dịch chuyển. Cô cứ giữ sức trước chứ chẳng vội làm gì, chính ra càng đi chỉ thấy bóng lưng mọi người rồi khuất dần theo lối cua. Cô cũng không buồn để tâm cứ đi đúng đường được nhiêu thì tính. Nhắc mới nhớ mọi năm không cùng ngày thì giờ đã ăn trưa, được thử đủ món lạ, nhớ đến thôi cũng đầy động lực.
Tư Điệp vốn là người làm cho Trần Gia bấy giờ, cái mạng cũng đem ra để bảo toàn sự sống cho cả gia đình cô. Từ nhỏ dì Tư đã chăm bẵm cô như con đẻ, đến năm ba mươi bị thương nặng đến mức liệt một bên tay mới nghỉ chuyển lên vùng trên ở. Hiện giờ con trai dì cũng làm tại tập đoàn MR nhưng ở ngoài nước nên ít dịp gặp, nghe đâu cũng rất trưởng thành, có tai tiếng.
Trần Lục Bắc mới vào làm trong năm qua thành tích cũng không bằng nên có phần đố kị, cũng chẳng thân thiết mấy. Lần này lên đây cũng một phần vì Hạ Bách, còn lại muốn có thời gian ở bên Mạn Khương. Cô thì mấy vụ tình cảm không thích chen vào, mọi người đều có cách xử lí riêng nhưng với Mạn Khương thì vô cùng khó. Chị cũng là người từng đổ vỡ hôn nhân một lần, cũng ít nói chuyện nên khó kết thân.
Hạ Bách mãi mấy tháng trước mới biết chị đã ly hôn, cô cũng không tìm hiểu nhiều. Nhưng nghe nói là do chị không muốn tiếp tục còn người đàn ông kia níu kéo nhiều lần không được. Đôi khi tình cảm tàn nhanh thật chẳng khác gì điếu thuốc, mua vui bán buồn xong cũng chỉ còn đầu lọc, chẳng thiết gì để sử dụng nữa. Chuyện tình bố mẹ cô cũng hết phần thương tâm, qua lại bao năm mới đến với nhau xong cuối cùng lại dừng chân biệt ly.
Đi qua qua góc cua thì thấy Triệu Trác Thẩm đứng dưới mái che của mấy chuyến xe, nhìn thấy Hạ Bách anh có phần bực mình vì sự chậm chạp nhưng không nói gì mà đi ra đưa cho cô một chiếc khăn quàng cổ.
" Sao cô có thể chậm chạp thể chứ? Đội mũ vào đỏ hết mặt rồi. " Triệu Trác Thẩm lèm bèm mấy câu rồi kéo mũ áo mới bị gió thổi xuống cho Hạ Bách.
Cô cứ im im để anh cuốn thêm khăn quàng, ánh mắt ngắm nhìn gương mặt ngũ quan cương nghị với mái tóc điểm vài hạt tuyết trắng, trông càng nổi bật sự lạnh lùng vốn có. " Sau anh để tâm tôi thế? "
Triệu Trác Thẩm quay đi, đội thêm một chiếc mũ le thản nhiên đáp lại. " Hai người kia đi trước, cũng coi là giao cô cho tôi. "
Hạ Bách cúi mặt xuống, hơi thở cũng khó khăn hơn khi sống mũi đã lạnh. Trước giờ cô bị xoang nên gặp lạnh rất dễ đau đầu khó thở, đôi khi cũng chính vì thế nên người trong nhà lúc nào cũng cấm đoán cô đủ điều. Đến giờ đã được mấy năm rồi nếu nặng quá phải đi phẫu thuật vì có thể tái tạo thành khối u trong mũi.
Hạ Bách kéo khăn quàng cổ đến sống mũi, bước chân vẫn cứng rắn đi sau lưng Triệu Trác Thẩm. Mùi hương trong khăn rất dễ chịu, có thể là mùi cơ thể anh hoặc mùi hương cô chưa thử qua.
" Đi nổi không? " Triệu Trác Thẩm quay lại hỏi nhưng mãi không nhận được câu trả lời lại đi tiếp.
Hơn tiếng Trần Lục Bắc với Mạn Khương đã lên đến nơi ngồi trong bếp lửa sưởi ấm, hồi nãy đi quay lại vẫn thấy hai kia phía sau nhưng đi lên đến trên thì gần như vắng bóng. Anh cũng không an tâm nên để Mạn Khương ở lại với Tư Điềm rồi chạy xuống khu dưới. Dọc theo rừng cây lớn là đường đi phủ tuyết, những dấu chân ban nãy như được lấp đi nên cũng khó phân biệt.
Triệu Trác Thẩm thấy Hạ Bách yếu đi rõ ràng nhưng chân cô vẫn cứng rắn tiến về phía trước. Có điều không đến mức như anh nghĩ, chắc cũng do lạnh quá nên hô hấp gặp khó khăn. Đợi cô nhấc bước chân đến chỗ mình nhưng cô lại phớt lờ bước qua.
" Đi nổi không? Đừng có kiêu ngạo nữa, ở đây có tôi với cô thôi. " Triệu Trác Thẩm đứng lại nhìn Hạ Bách thở dốc, hai tay cô chống lấy đầu gối chịu đựng.
Hạ Bách cười hắt ra. " Chính vì có hai người nên mới thấy tôi kiêu ngạo, cách nhìn nhận khác với trong tâm. Đừng đánh giá tôi như thế. " Cô đứng thẳng dậy hít một hơi sâu. " Vì nếu như anh nghĩ tôi đã không tiếp chuyện đâu. "
Hạ Bách đi tiếp, Triệu Trác Thẩm đi sau đề phòng trường hợp khó coi nhưng gần như người thiếu nữ kiên cường hơn anh nghĩ. Mỗi khúc đi cô dừng lại chỉ đường rồi lại tiếp tục.
Trước đây, người đàn ông nghe nói người họ Trần bốn bề đều thâm sâu không nhìn thấu tâm can nhưng giờ thì mới chứng kiến. Dù đã làm việc thân cận với Trần Mặc Cảnh nhưng ông chưa từng nể mặt, còn Trần Lục Bắc dù có thân thiết nhưng đã sai vẫn trừng trị. Hạ Bách hơi khác vì yếu thế nhưng lại không để người khác bắt được được điểm yếu, trông cô có phần lương thiện cũng có chút nông nổi tuổi trẻ vì được cưng chiều.
Hạ Bách ho thành tiếng mấy cái, cô dừng lại một hồi khiến người đàn ông cũng khựng bước chân dở lại.
" Yếu rồi lên lưng tôi cõng cô. Giờ một là cô chết, tôi đi trước. Hai là cả hai cùng đi. " Triệu Trác Thẩm hạ họng thuyết phục nhưng thấy Hạ Bách không muốn thu ngắn khoảng cách. Cuối cùng anh phải nói thêm câu. " Cô mặc áo dày như thế tôi không chạm được vào da thịt đâu. Đừng có ngã xuống như lần trước mới cần giúp. Hôm nọ chẳng phải tôi bế cô sao? "
Hạ Bách quay sang nhìn người đàn ông thở hắt ra. " Tôi không phải thế. " Cô nhíu mày chịu cơn đau đầu. " Nhưng anh sao chịu nổi chứ? ".
Triệu Trác Thẩm cúi thấp người để tiện cho cô leo lên, thái độ có phần phóng khoáng. " Chung quy chúng ta cũng duy trì được nửa tiếng nữa. Sẽ có người cứu giúp. "
Hết Phần 5 Mong mọi người
nhấn sao và
nhận xét cho mình. Thực sự mình rất cần sự ủng hộ.