Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 169

Chờ các cô tới sân bay thì chị Hy mới phát hiện mình quên mang hộ chiếu theo!

Tống Như suy nghĩ rồi nói: “Đã không kịp để chị về lấy rồi, như vậy đi, gọi điện thoại cho Trần Viễn, xem anh ta có thời gian mang đến hộ không."

Chị Hy luôn giấu chìa khóa ngoài cửa nhà, chỉ xem coi Trần Viễn có chịu hỗ trợ hay không.

Tiêu Dịch Trạch bên cạnh cũng nói: “Giờ chỉ có thể dựa vào anh ta."

Chị Hy đành lấy can đảm mà nhờ Trần Viễn, xem thử anh ấy có thể dành ra thời gian đi giúp một chuyến không.

Vốn trên bàn của Trần Viễn chất chồng một đóng văn kiện cần xử lý, đang vội vàng tra tư liệu, nhưng khi nghe chị Hy nói xong, anh ấy vẫn đồng ý ngay.

“Vâng, tôi đến liền.”

Trần Viễn rất rõ hành trình cùng thời gian đăng ký mà bọn họ sắp xếp, anh ấy trực tiếp lái xe đến khách sạn của chị Hy, sau đó thuận lợi lấy được hộ chiếu.

Nhưng anh lại nhìn thấy vài mảnh giấy chị Hy dán lên tủ lạnh, cảm thấy người phụ nữ này khá đáng yêu......

Trên tờ giấy viết hành trình và kế hoạch đã sắp xếp, rõ ràng ghi chú phải mang theo hộ chiếu, thế mà cô ấy vẫn sơ ý quên mất.

Trần Viễn lẩm bẩm: “Xem ra mình phải đến thường xuyên rồi." Sau khi nói xong thì cất chìa khóa đi, anh như đã sớm coi chị Hy thành một người rất đặc biệt…

Chờ đến sân bay, vẻ mặt anh cực kỳ mất tự nhiên: “Này."

Chị Hy nhận lấy, nói cảm ơn: “May mà có anh đó."

Trên gương mặt bảnh trai của Trần Viễn nhiễm lấy vài phần khẩn trương: “Vậy tôi đi trước, cô… Các cô lên đường thuận lợi."

Tống Như và Tiêu Dịch Trạch đứng đó không xa nhìn thấy cảnh tượng này, đương nhiên cũng không bỏ lỡ bộ dáng lưu luyến của chị Hy nhìn theo bóng lưng Trần Viễn.

“Tôi đã nói rồi, họ có ý với nhau, tôi làm người đại diện rất nhiều năm rồi, chưa bao giờ nhìn sai chuyện như thế này đâu. Tiêu Dịch Trạch cảm khái: “Thật ra cũng rất xứng......"

Hai người cũng không dám đâm thủng lớp giấy mỏng này trước họ.

Tống Như lại đeo kính râm lên, ba người cùng đi vào phòng chờ cất cánh.

Lúc phải đi xa, cô luôn rất bận rộn, hiện tại Tiêu Dịch Trạch cũng đã quen với kiểu cách này của Tống Như, cho nên cũng có thể phối hợp rất tốt. Nhưng mà lần này lại gặp phải một người làm Tống Như hơi bất ngờ.

Là phóng viên lần đó chụp được cô và Dương Gia Cửu cùng ra sân bay.

Trí nhớ của Tống Như luôn rất tốt, nhất là loại người có khả năng uy hiếp đến cô. Khi đối phương cười tiến lên chào hỏi bọn họ, Tống Như lễ phép đáp lại.

“Cô Tống, hình như chúng ta rất có duyên đấy, lần trước chưa chính thức tự giới thiệu, hiện tôi đang làm việc cho văn phòng của mình.”

Anh ta lại đưa ra một tấm danh thiếp.

Tiêu Dịch Trạch chắn trước mặt Tống Như mà nhận lấy thay cô, có chút phòng bị: “Văn phòng Vĩnh Tín, Đan Phong."

Anh ta cũng không tức giận vì thái độ của Tiêu Dịch Trạch, ngược lại càng lịch sự cười nói: “Lần này cô Tống đi tham gia tuần lễ thời trang sao?"

Tống Như thản nhiên gật đầu.

“Qúy ngài kia có cùng đi hay không nhỉ? Hay là, các vị đã tách ra rồi?” Đan Phong lại hỏi một câu, sau đó nhìn chung quanh Tống Như, quả thật không có người khả nghi.

“Phải lên máy bay rồi, đi thôi.” Chị Hy đi tới, liếc nhìn anh ta một cái.

Đan Phong không dây dưa với bọn họ nữa, gật đầu rồi rời đi.

Tiêu Dịch Trạch hơi bất an hỏi: “Anh ta biết Dương Gia Cửu?"

Người đàn ông có quan hệ thân mật duy nhất bên cạnh Tống Như chính là Dương Gia Cửu.

“Lần trước tôi và Cửu Gia bị anh ta chụp được ở sân bay nước ngoài, nhưng lại không chụp trúng mặt của Cửu Gia, lần này đụng phải ở tuần lễ thời trang, thế nào cũng bị anh ta nhắm vào.”

“Đừng lo, tôi sẽ làm tốt các biện pháp bảo vệ!”

Tiêu Dịch Trạch an ủi cô, bởi vì so với gã phóng viên tự nhiên gặp được trên đường này thì Trương Vân mới là kẻ khiến họ càng thêm e ngại.

Hiện giờ không ai không nghĩ tới sau này sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Lúc này, trong phòng làm việc của Trương Vân, cô ta nghe Ngụy Lãng nói xong thì đắc ý cười: “Anh có thể an bài tốt như vậy, tôi rất yên tâm, nói với gã phóng viên kia, chỉ cần có thể chụp được thứ hữu dụng thì giá cả sẽ không làm anh ta thất vọng."

Ngụy Lãng đỡ lấy mắt kính, để lộ một vẻ mặt nhất định phải làm được, thủ đoạn mà anh ta luôn cất giấu, cũng đã đến lúc dùng lên người Tống Như.

Lần này có Trương Vân chống lưng cho mình, anh ta càng không kiêng nể gì cả.

“Liên lạc với nhân viên bên kia để phối hợp hành động của anh ta, thẳng đến đào ra thứ tôi muốn mới thôi.” Trương Vân lớn tiếng nói: “Mặt khác, nắm chặt thời gian bồi dưỡng người mới đi, hiện tại không có Hà Văn để giữ thể diện, chỉ có một mình Lí Hiểu Đồng, tôi khá lo lắng."

Ngụy Lãng lên tiếng trả lời, sau đó lập tức đi làm.

Lần này không chỉ là cơ hội tốt để hất ngã Tống Như, mà cũng là thời cơ khiến Tiêu Dịch Trạch hoàn toàn rời khỏi Oatlet.

......

Lúc Tống Như đã ngồi máy bay đến Paris, Dương Gia Cửu lập tức gọi điện thoại đường dài cho cô.

“Mọi chuyện thuận lợi chứ?”

Anh có chút hối hận không sắp xếp máy bay riêng cho Tống Như.

Bởi vì anh rõ ràng hơn bất kì ai, Trương Vân sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để bắt lấy nhược điểm của Tống Như.

Anh thì ở lại trong nước, không thể làm bạn bên cạnh để bảo vệ Tống Như.

“Tụi em đang đi đến khách sạn mà công ty đặt rồi, anh yên tâm đi.” Tống Như dịu dàng lên tiếng đáp.

Bên kia điện thoại, Dương Gia Cửu lại ân cần hỏi vài câu, sau khi cúp máy thì nói ngay với Trần Viễn: “Điều tra xem khách sạn mà Oatlets đặt cho họ, còn có các ký giả truyền thông trước sau hai ngày vào đó ở."

“Vâng, thưa sếp.” Trần Viễn gật đầu.

“Từ từ, giúp tôi đặt một vé máy bay, hôm nay xử lý xong tất cả văn kiện, ngày mai tôi bay qua Paris.”

“Nhưng ngày mốt anh còn một hội nghị quan trọng phải tham gia… Chỉ sợ thời gian hơi eo hẹp, cũng chỉ có thể ở bên cạnh cô chủ có ba giờ mà thôi.”

“Đặt đi.”

Dù thời gian eo hẹp đến mấy, anh cũng muốn tự mình đi qua thăm cô một chút.

Anh đặt một tấm ảnh chụp Tống Như theo góc nghiêng trên bàn, nó nằm đối diện vị trí anh ngồi, người con gái này... Cô chỉ rời đi một khắc thôi, lòng của Dương Gia Cửu đã không từ tự chủ được bắt đầu nhớ mong, cứ như bị trúng độc, không cách nào kiềm chế được.

Anh bằng lòng bay qua cả châu lục vì cô...

Xế chiều hôm đó, Tống Như lấy được bộ quần áo mà công ty chuẩn bị cho cô.

Nhưng mở cái hộp rồi nhìn thoáng qua, cô lại để xuống.

“Qúa hở.”

Quần áo như thế không phải không thể mặc, nhưng tuần lễ thời trang lần này kéo dài liên tục ba ngày, số lượng siêu sao và các tên tuổi lớn trình diện nhiều như sao trời, nhóm nữ minh tinh chắc chắn sẽ mặc vào lễ phục dạ hội được chuẩn bị kỹ lưỡng để tranh nhau khoe sắc.

Sau khi tái xuất, đây là lần đầu tiên Tống Như tham dự show thời trang quốc tế, cô vừa không phải người mẫu, cũng không phải minh tinh điện ảnh nóng bỏng nhất của năm đó, không cần thiết tranh giành nổi bật, cùng không cần dựa vào lộ da lộ thịt để gây chú ý.

Cô khinh thường, cũng không cần.

“Đúng vậy, đây căn bản không phải phong cách của em, xem ra là Trương Vân cố ý an bài sẵn, chúng ta nên làm sao bây giờ?” Chị Hy thở dài: “Nhưng nếu không mặc, người của công ty có bàn tán hay không?"

Vốn quan hệ giữa Tống Như và Oatlets cũng đã rất khẩn trương.

Cơ hội tham dự tuần lễ thời trang lần này có được là do chen mất vị trí của Hà Văn, không biết có bao nhiêu người trong công ty đang chờ xem trò cười của Tống Như.

Trương Vân chuẩn bị quần áo hở hang như thế cho cô, không phải là vì khiến cô xấu mặt hay sao?
Bình Luận (0)
Comment