Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 183

Dương Gia Cửu có thời gian đi theo vợ, đó đương nhiên là một việc tốt, nhưng thân là trợ lý kiêm thư kí của anh, Trần Viễn phải ở lại khách sạn xử lý các văn kiện và cuộc họp thông qua video, đồng thời ghi chép cẩn thận.

Trần Viễn cảm thấy khiỉ không thể tả, cứ tiếp tục như vậy anh ta sẽ xin được nghỉ hưu sớm thôi.

Phóng viên Thiện Phong, người đang nhìn chằm chằm phòng làm việc của Tống Như, vừa nghe thấy Tống Như lại bắt đầu chạy chương trình, lập tức chạy tới bên này.

Nếu như vẫn luôn bôn ba vì công việc, lịch trình của Tống Như cũng sẽ không khó để điều tra, hơn nữa dưới sự đuổi theo tận cùng không buông của anh, Tống Như vẫn thành công bỏ lại anh, về nước rồi lại trở lại Paris.

Có thể thấy, cô quả thật đang giấu thứ gì đó!

Anh rất hiếu kì đối với cuộc sống của Tống Như, anh cảm thấy dưới lớp màn che bí mật ấy, nhất định ẩn giấu một tin tức bùng nổ gì đó.

Chỉ cần người đàn ông thần bí ấy còn chưa chia tay với Tống Như, anh nhất định sẽ chụp được hình ảnh của bọn họ!

Ngụy Lãng sai thuộc hạ dựa theo phương thức liên hệ để điều tra tư liệu về cô gái đó, đồng thời bí mật tìm ra được nơi ở của cô gái đó.

Vừa nhìn thấy anh ta tự mình đến nhà, cô còn tưởng có tin tức về Tống Như, vui vẻ mời Ngụy Lãng vào nhà.

Tống Như khi nào tới đây!

Ngụy Lãng ho khan một tiếng, mỉm cười nói:“Tôi nghĩ, cô có thể nói cho tôi biết trước tình trạng bây giờ của Bùi Hiển Hiển không?”

Cô gái nhìn anh, không chút hoài nghi:“Tôi là bạn thân của Bùi Hiển Hiển, sức khỏe của cô ấy vẫn luôn không tốt, lúc chúng tôi đi du học nước ngoài, tra ra được bệnh ung thư, vẫn luôn tìm không thấy người hiến tủy thích hợp.”

Sau đó, thật sự kiên trì không nổi nữa, nhà họ Bùi mang Hiểu Hiểu về nước, có một lần Lạc Phong dẫn Tống Như đến làm xét nghiệm, kết quả hiển thị là phù hợp.

Cô gái thở dài, siết chặt ngón tay: “Sau đó Huy Hoàng xảy ra chuyện như thế...Hiển Hiển cũng biết là anh Lạc Phong có lỗi với Tống Như, cũng không còn nhắc đến chuyện hiến tủy nữa, bởi vì quả thực nhà họ Bùi đã nợ Tống Như.”

Hiển Hiển vẫn luôn kiên quyết không cho nhà họ Bùi đi tìm Tống Như, gây xích mích với người trong nhà.”

“Lần này tôi tìm Tống Như, thực sự là do bất đắc dĩ, Hiển Hiển đã không chống chọi không nổi nữa, bác sỹ đã dùng hết mọi cách, nhưng đều....Tôi không thể trơ mắt nhìn Hiển Hiển chết.”

Cô gái kích động nhìn Ngụy Lãng:“Tống Như đã là nghệ sỹ của công ty các anh rồi, vì vậy tôi mới tìm các anh.”

Cô vẫn luôn lo lắng cho bệnh tình của Bùi Hiển Hiển, không biết đươc những sóng ngầm trong giới nghệ sỹ, cũng không biết được mối quan hệ tồi tệ của Tống Như và Oatlets.

“Tôi cảm thấy dù sao Tống Như cũng chính miệng đồng ý rồi, sao có thể đột nhiên nuốt lời được, chỉ có cô ấy mới cứu được Hiển Hiển!”

Ngụy Lãng nghe xong những lời này im lặng một chút, sau đó mới nói:“Tình hình nghiêm trong như thế nào?”

“Bác sỹ nói cơ thể của Hiển Hiển đã không thể chịu đựng được nữa, cô ấy ngày càng gầy gò, sức đề kháng cũng...những thứ thuốc đó đều uống mỗi ngày, nhưng cô ấy...” Cô gái mới nói một nữa đã nghẹn ngào khóc.

Ngụy Lãng nhẹ nhàng nói: “Thật ra tôi cũng đã nói với Tống Như về việc này rồi, nhung cô ấy... dường như cô ý lảng tránh, tin tức gửi đi cũng vẫn chưa có hồi đáp, cô ấy đang ở Paris chụp ảnh cho tạp chí, tôi cũng không thể liên hệ với cô ấy.”

Cô gái kinh ngạc nhìn Ngụy Lãng, qua một lúc sau mới cúi đầu xuống, dường như đã chấp nhận được sự thực này.

Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.

Ngụy Lãng đứng dậy, gật đầu rời đi.

Chỉ là anh không bỏ lỡ sự căm hận trong đôi mắt của cô gái.

Trong cái nhìn của cô, Tống Như cũng như những nữ nghệ sỹ dùng thủ đoạn thăng tiến khác, bề ngoài vẻ vang xinh đẹp, sau lưng dơ bẩn không chịu nổi.

Cô không nghĩ tới, Ngụy Lãng chưa hề nói chuyện này với Tống Như.

Cho dù liên quan đến tính mạng con người, nhưng anh ta vẫn luôn muốn báo thù Tống Như, không từ mọi thủ đoạn, việc đứng phí sau xúi giục người khác gây xích mích, anh ta đã làm qua rất nhiều lần rồi.

Buổi tốt ở Paris hết sức phồn hoa.

Nhưng trong biệt thự trang viên cách xa thành phố, Tống Như đang làm bữa ăn tối cho người đàn ông cô yêu, vì để anh được nghỉ ngơi, hưởng thụ kì nghỉ hiếm có, Tống Như yêu cầu anh mỗi ngày chỉ có thể làm việc tầm hai tiếng, thời gian còn lại là để nghỉ ngơi.

Dương Gia Cửu không ngờ có một ngày được người khác quản thúc mà cảm thấy hạnh phúc như vậy.

Nhìn thấy Tống Như bận rộn vì anh, nghe thấy cô yêu cầu anh phải nghỉ ngơi đúng giờ, ăn cơm đúng giờ...cảm giác hạnh phúc ấy không cách nào nói ra được.

Sau bữa ăn tối ngọt ngào, hai người đang dựa vào nhau trên ghế sô pha thưởng thức cảnh đêm.

Dương Gia Cửu nằm trên đùi Tống Như, nhìn người phụ nữ da thịt trắng nõn này, Tống Như nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt anh, nói một cách nghiêm túc: “ Em không muốn nhìn thấy anh khó chịu, em không chịu được.”

Anh đồng ý với em. Dương Gia Cửu nắm tay cô.

Anh không nỡ nhìn cô vì anh mà rơi lệ.

Không được một mình trốn trong phòng làm việc chịu đựng nữa.!

Dương Gia Cửu ngồi dậy, dịu dàng kéo Tống Như vào lòng, hứa hẹn từng chữ từng chữ một cách nghiêm túc: “Anh sẽ không khiến em phải lo lắng về anh nữa, anh hứa.”

Có Tống Như, cười đời anh mới có thêm sắc màu, cuộc đời này, anh sẽ không bao giờ buông bỏ cô.

Cái loại cảm giác được người khác quan tâm thật là tốt.

Tống Như nhào vào lòng anh, đầu nghiêng qua một bên nhẹ nhàng dựa vào ngực anh, hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi vị độc hữu trên người người đàn ông này: “Gia Cửu...”

Anh đây.

Dương Gia Cửu có thế là đế vương nắm giữ giới nghệ sỹ, cũng có thể là người chồng thân cận nhất của cô, anh đồng ý cởi bỏ mặt nạ trước mặt cô, từ bỏ khí thế sắc bén khi đối xử với người ngoài, nguyện ý tỏ ra yếu thế đối với cô, được cô quan tâm chăm sóc...giữa hai người bọn họ không có kẻ mạnh hơn, không có thắng thua.

Được yêu, cũng không đại biểu cho nhận thua.

“Đợi lịch trình ngày mai chụp xong, chũng ta sẽ về nhà.”

Dương Gia Cửu hơi hơi nhíu mày:“ E là không được, mấy ngày này anh nghe theo lời em nghỉ ngơi ở đây, nhưng em có biết, từ khi quảng cáo WM được công bố, có biết bao nhiêu thương hiệu muốn hợp tác cùng em, những cơ hội này rất quan trọng đối với em, không thể bỏ qua.”

Tống Như chép miệng:“Vậy anh...”

Anh chỉ là có chút mệt mỏi, cũng không phải bị biến thành ma bệnh.

Tống Như chớp chớp mắt, cô đang suy tính, bởi vì những cơ hội này quả thực hiếm có, nếu cô bỏ qua, không biết khi nào mới lại được mời.

Vậy anh nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa với em!

Tuân mệnh. Dương Gia Cửu mỉm cười, xoa xoa mái tóc của Tống Như:“Ở nhà anh sẽ nghe theo em, ở bên ngoài, anh cũng nghe theo em.”

Anh dịu dàng ôm chặt người phụ nữ trong lòng thêm chút nữa.

Không cần biết xảy ra chuyện gì, bọn họ đều sẽ là chỗ dựa của nhau.
Bình Luận (0)
Comment