Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 450

Nữ bác sĩ nuốt một ngụm nước bọt, chán nản buông lỏng tay, dè dặt nhìn sắc mặt của Dương Gia Cửu bên cạnh.

Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn, cô liền bị doạ, dứt khoát nhận tội.

“Xin lỗi, viện trưởng, tôi thực sự không ngờ sự việc sẽ biến thành như vậy, người xúi giục phía sau là ai, tôi thực sự không biết, chính là……chính là bọn họ nói có người bỏ đi tử cung của cô Tống, khiến cô ấy không làm mẹ được, tôi…..tôi nhất thời thấy tiền sáng mắt, mới có thể làm ra việc như vậy.”

“Tôi thực sự biết sai rồi……”

Việc trưởng Quách tức đến suýt nữa đứng không vững, tay nắm chặt thành đấm, nổi gân xanh, vọt thẳng qua đó, vung một bạt tai vào cô nữ bác sĩ kia.

Ông thực sự không nhịn nổi nữa, sao có người có thể tàn nhẫn đến mức làm ra loại chuyện hèn hạ như vậy!

Mà Dương Gia Cửu chỉ lạnh lùng ngồi bên cạnh, bởi vì anh đã sớm biết được tất cả rồi.

“Viện trưởng, tôi sai rồi, tôi thực sự không dám nữa, vĩnh viễn không dám nữa!”

Viện trưởng Quách lạnh lùng đầy cô ta ra, nói với trợ lý: “Gọi bác sĩ Trương chủ nhiệm khoa của bọn họ đến.”

Một người không thể thực hiện được kế hoạch không chê vào đâu như thế này, những người khác trong khoa của bọn họ nhất định sớm đã tham gia vào.

Lúc này, khi nghe được những lời như vậy, Tăng Nhĩ Ngọc và ông Tống đã phẫn nộ đến cực điểm, vậy mà có người hãm hại con gái, cháu gái của bọn họ!

“Rốt cuộc là ai!” Ông Tống phẫn nộ quát.

“Cha, chờ đợi trước đã, để Dương Gia Cửu hỏi xong.” Tăng Nhĩ Ngọc cố nén giận, nhắc nhở bản thân tỉnh táo lại, bình định cảm xúc của ông Tống.

Tống Như là con gái duy nhất của bà, thế mà bị người tính kế như vậy……

Những ô ngôn uế ngữ kia đều có người cố ý tung ra ngoài để hãm hại Tống Như, mà người làm mẹ như bà, không giúp được gì.

Nước mắt của Tăng Nhĩ Ngọc giống như hạt châu đứt dây, không ngừng rơi xuống.

Chẳng mấy chốc, bác sĩ Trương liền được mời đến đây, lúc nhìn thấy Dương Gia Cửu, bác sĩ Trương hồi hộp, thân thể không khống chế mà run rẫy.

“Viện trưởng……”

Viện trưởng Quách ngước mắt nhìn cô ta, đã xoa dịu cảm xúc từ trong nỗi khiếp sợ lúc nãy, chỉ là giọng nói vô cùng lạnh nhạt: “ Tôi muốn biết, là ai dám mua chuộc cô, làm ra loại chuyện ác táng tận lương tâm này! Chẳng lẽ cô Dương và cô có thù sao?”

“Viện trưởng……ông đang nói gì thế, tôi nghe không hiểu.”

“Vừa rồi cấp dưới của cô đã nhận hết rồi, cô còn muốn lừa tôi?”

Bác sĩ Trương nghe xong, hoảng sợ tiến lên: “Không, viện trưởng, tôi không biết gì cả, ông không nên tin lời bịa đặt của người khác.”

“Bịa đặt? Cô chắc chắn không? Hay là cô nhất định phải tận mắt thấy chứng cứ mới chịu nói ra.” Dương Gia Cửu ngồi trên sô pha, giọng nói lạnh lẽo vô cùng.

Bác sĩ Trương nắm chặt nắm tay, hoang mang hoảng loạn nghĩ tới điều gì, nhìn Trần Viễn: “Chẳng phải anh đồng ý với tôi, anh sẽ tha cho tôi sao?”

“Tôi nói rồi, tôi sẽ tha cho cô, nhưng tôi không thay mặt cho giám đốc nhà tôi, người cô hãm hại là vợ của giám đốc nhà tôi.”

Bác sĩ Trương hít sâu một hơi, biết bản thân đã không thể lui, vô lực ngồi co trên mặt đất: “Tôi……tôi nhận tiền của Tống Nhu, là cô ta bảo tôi làm vậy.”

“Tống Nhu?”

“Đúng, cô cả nhà họ Tống, Tống Nhu.” Bác sĩ Trương lặp lại một lần.

Lúc này, hai người ngồi ở phòng VIP sát vách đều kinh hãi……

Bọn họ không nghe lầm, người tính kế hãm hại Tống như, khiến cô ấy không làm mẹ được lại là Tống Nhu! Dương Gia Cửu bảo bọn họ tới đây, chính là để bọn họ chính tai nghe được, tận mắt nhìn thấy!

Thế mà lại có người chị tâm địa độc ác như thế……Tính kế mọi thứ, từng bước ép sát, tung lời đồn, ác ý hãm hại!

Cô ta chính là Tống Nhu đóng giả thành cháu gái ngoan của nhà họ Tống!

Ông Tống đã nói không ra lời, tay ông run rẩy nắm chặt cây gậy, mắt trợn trừng……

Tăng Nhĩ Ngọc hít sâu một hơi, bà biết người làm mẹ này không thể nhịn nữa, chẳng lẽ đợi đến đối phương giết con gái bà, bà mới đứng ra sao?

Lúc Tăng Nhĩ Ngọc đang muốn ra ngoài đòi câu trả lời hợp lý cho con gái, ông Tống mở miệng.

“Đợi đã.”

“Cha!” Tăng Nhĩ Ngọc cho rằng ông Tống còn muốn nói giúp Tống Nhu, nhưng quay người lại lại thấy được căm hận và đau đớn trong mắt ông Tống.

“Chuyện này để cha làm, cha sẽ không để con và Tiểu Như chịu ấm ức.”

Lúc này, trong lòng ông Tống đã có dự tính, giọng nói của ông tràn đầy kiên định.

Tăng Nhĩ Ngọc nhìn sắc mặt của ông, cuối cùng về chỗ ngồi của mình.

Thực ra bà cũng không chắc chắn, lần này, ông Tống có kiên quyết hạ quyết tâm hay không.”

“Tôi sẽ không rút lại lời nói đuổi nó ra khỏi nhà họ Tống, nhưng dù sao nó đã có con, đứa bé này lại là tương lai của nhà họ Tống, chờ nó sinh con xong, tôi sẽ triệt để xử lí nó.”

Ông Tống làm vậy đều là suy nghĩ cho đứa bé chưa sinh này, dù sao đây là huyết mạch của nhà họ Tống, nếu như ông đuổi Tống Nhu ra khỏi nhà họ Tống, nhà chồng của nó có nhận đứa bé này không?

Chi bằng đợi đến lúc đứa bé được sinh ra rồi lại giải quyết.

Đây cũng là vì chặt đứt khả năng Tống Nhu sau này dùng đứa bé để đe doạ nhà họ Tống.

“Sau này tôi sẽ không tin nó nữa.”

Lúc này, Tăng Nhĩ Ngọc thấy vẻ mặt của ông Tống, mới tin tưởng ông thực sự hạ quyết tâm.

Ông Tống cho Tống Nhu bao nhiêu lần cơ hội, nhưng mỗi lần Tống Nhu cũng không biết quý trọng, càng ngày càng hại chị em nhà mình thậm tệ hơn, loại người này làm sao có thể ở lại nhà họ Tống?

Trong lòng Tống Nhu, còn có nửa điểm lương tâm và nhân tính nào không?

Kể từ giờ phút này, ông Tống sẽ không còn thương xót Tống Nhu nữa.

……

Bác sĩ Trương biết mình chạy không thoát, nói ra tất cả mọi chuyện, hơn nữa dùng rất nhiều lời hay sửa chữa tội lỗi của mình, đẩy tất cà trách nhiệm lên người Tống Nhu, còn nói mình thực sự bất đắc dĩ, bị Tống Nhu đe doạ dụ dỗ, mới……Thế nhưng trước mặt Dương Gia Cửu đây chỉ là thuật che mắt không ra gì, một chữ anh cũng không tin.

“Vậy cô nói cho tôi, ai truyền tin vợ tôi không mang thai đi?”

“Là Tống Nhu! Người mà cô ta tìm không có chút liên quan nào đến tôi, thật đó!” Bác sĩ Trương cố sức phủi sạch quan hệ.

Viện trưởng Quách khiếp sợ nhìn cô ta, những lời vừa nãy không phải ông đang nằm mơ chứ? Loại người thấy tiền sáng mắt này lại là chủ nhiệm khoa của bệnh viện bọn họ!

Mấy chục năm trong nghề bác sĩ này, viện trưởng Quách tự hỏi từ trước tới nay chưa gặp qua bác sĩ tâm địa độc ác!

Ông cố gắng bình tĩnh lại, nói với Dương Gia Cửu: “Giám đốc Dương, chuyện này tôi hiểu rõ rồi, tôi thay mặt cá nhân tôi và bệnh viện chúng tôi cam kết với anh, nhất định sẽ cho anh một câu trả lời vừa ý, tôi thực sự rất xin lỗi! May mà cô ấy không bị thương hại, nếu không thế giới này liền không có thiên lý.”

“Tôi lập tức liên lạc với phía cảnh sát, mời bọn họ điều tra.”

“Không cần đâu.” Dương Gia Cửu lạnh giọng nói ra ba chữ, ánh mặt chậm rãi đặt trân mặt bác sĩ Trương: “Loại tội lỗi của bọn họ xử không được mấy năm, tôi muốn giải quyết riêng, dù sao……Liên quan đến an nguy của vợ tôi, nếu giao bọn họ cho cảnh sát, trừng phạt cũng quá nhẹ.”
Bình Luận (0)
Comment