Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 491

“Được, chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, con cũng nghỉ ngơi thật tốt đi, nghe lời Gia Cửu, nếu không cậu ấy sẽ đau lòng cho con lắm.”

Tống Như mỉm cười, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.

Đúng vậy, chỉ cần có anh ở bên cạnh cô...

“Đúng rồi, ông nghe trợ lý Hàn nói, Tiểu Kiệt muốn mở buổi biểu diễn gì đấy, ông có thể đi xem không?” Giọng nói của ông cụ Tống mang theo vài phần mong đợi và run rẩy, trước kia ông vẫn luôn cảm thấy giới diễn xuất vô cùng dơ bẩn, không chịu thừa nhận sự nỗ lực trong công việc diễn xuất của Tống Như, nhưng bây giờ đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, ông đã thay đổi thành kiến ban đầu đối với nghề này.

Cháu gái và cháu trai của mình được nhiều người yêu thích ủng hộ như vậy, trong lòng ông cảm thấy kiêu ngạo, chỉ cần bọn chúng đường đường chính chính tiến bước trên con đường mà mình mơ ước, người làm ông như ông không có lý do gì không ủng hộ bọn chúng.

Bây giờ ông ta có nhiều thời gian rảnh, cũng muốn tự cảm nhận một chút, muốn nhìn thấy bọn chúng biểu diễn trên sân khấu...

“Mẹ cũng muốn đi.” Tăng Nhĩ Ngọc cười híp mắt: “Trước kia mẹ chỉ nghe Tiểu Kiệt ngâm nga hát trong nhà, không biết một buổi biểu diễn thật sự trông như thế nào!”

“Được, con liền lấy vé cho mọi người.” Tống Như nói xong liền cầm điện thoại di động lên, bấm số điện thoại của Tống Kiệt: “Bây giờ đi đến phòng thu âm sao? Ông nội và mẹ muốn xem buổi biểu diễn của cậu.”

“Thật sao?” Tống Kiệt có chút kích động, nhưng rất nhanh lại hơi lo lắng: “Có lẽ lần này sẽ có nhiều người trẻ tuổi đến địa điểm tổ chức, thân thể của ông nội có thể chịu được không?”

Đương nhiên cậu sẽ cho Anh Mạt chuẩn bị vị trí VIP tốt nhất, nhưng nếu như quá nhiều fan hâm mộ, chỉ sợ không thể chăm sóc bọn họ chu toàn, dù sao anh ta là ca sĩ nhạc thịnh hành, không phải là diễn tấu nhạc cổ điển.

“Tôi cảm thấy ông nội không có vấn đề gì.” Tống Như nghiêng đầu, nhếch môi khẽ mỉm cười.

“Được, em sẽ sắp xếp, đúng rồi, chị, em thấy ‘Đồng lúa mạch’ cũng sắp chiếu rồi, em cũng xem video rồi, thật sự quá tuyệt vời, chị... Muốn cân nhắc lại chuyện rút lui một lần nữa không?

Tống Như không trả lời mà cúp điện thoại.

Bên kia, Anh Mạt cầm lời bài hát đã sửa đổi xong đi đến: “Chuyện mà chị Như đã quyết định thì không ai có thể ngăn cản được đâu, hơn nữa nhất định chị ấy hiểu rõ mình đang làm cái gì, anh không cần lo lắng cho chị ấy.”

“Bây giờ anh cần làm nhất là chuẩn bị kỹ càng cho buổi biểu diễn, đây là lần đầu tiên anh công khai lộ diện sau sóng gió lần trước, là cơ hội hiếm có.”

“Mặt khác, vụ án của Ngô Tĩnh Nhiên và Khang Kỳ cũng sắp mở phiên tòa rồi.”

“Những chuyện kia đều đã qua rồi.”

Tống Kiệt chợt nhớ đến chuyện trong buổi họp báo hôm đó, trên mặt hiện lên nụ cười châm chọc, trong lòng của anh ta sẽ không bao giờ nhớ về Ngô Tĩnh Nhiên này nữa.

“Lời bài hát...” Anh ta vừa muốn thảo luận chuyện sửa đổi lời bài hát với Anh Mạt, vừa quay đầu lại nhìn thấy cô ta chống tay vào bàn, vô cùng khó chịu: “Cô sao thế?”

“Không sao, chắc là mệt mỏi quá.” Anh Mạt cố nặn ra một nụ cười.

Tống Kiệt nhìn cô ta, đưa tay sờ lên trán cô ta: “Nóng như thế này sao lại bảo không có việc gì? Cho dù chị tôi là một người cuồng công việc, nhưng cũng biết đảm bảo thân thể bản thân khỏe mạnh, như vậy mới có thể làm việc tốt hơn, nếu như cô muốn tiếp tục làm trợ lý của tôi, vậy phải chăm sóc bản thân thật tốt!”

Nói xong, Tống Kiệt lập tức ôm cô ta đi vào trong phòng nghỉ.

Bởi vì Tống Kiệt luyện vũ đạo cả đêm, vì vậy trong phòng nghỉ đặc biệt chuẩn bị cho anh ta một cái giường đơn, anh ta đặt Anh Mạt lên trên giường: “Ở trong này nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi mua thuốc cho cô.”

“Không cần...”

“Gì mà không cần!” Tống Kiệt đứng lên, thấp giọng nói: “Thời điểm tôi khó khăn nhất, là cô giúp tôi, bây giờ cũng đến lượt tôi giúp cô rồi.”

Anh Mạt hơi sửng sốt, nhìn Tống Kiệt cẩn thận đắp chăn cho cô, rất nhanh liền ngủ thiếp đi trong suy nghĩ hỗn loạn.

Tống Kiệt đứng dậy bước nhanh đi ra ngoài mua thuốc giúp cô ta, trong đầu toàn bộ là dáng vẻ cô chăm chỉ làm việc giúp mình.

Vì sao lúc nào cô gái này cũng liều mạng như vậy...

Dáng vẻ quật cường của cô hằn sâu trong trí óc Tống Kiệt.

...

Trải qua cuộc họp hội đồng quản trị lần thứ hai, Tống Nhu đã trở thành trò cười của toàn bộ tập đoàn Tống thị, không biết từ nơi nào lộ ra tin tức, chuyện cô ta tự kiêu tự đại, vọng tưởng lừa gạt thành viên hội đồng quản trị, một mình chiếm giữ công lao bị truyền đi, tất cả mọi người đều biết.

Đến nhân viên bình thường nhất cũng nghe đến.

“Tôi thấy nếu cô ta quay lại công ty một lần nữa cũng sẽ không thể nào nhận được sự chào đón của Chủ tịch và Tổng giám đốc Tăng, bây giờ gây ra trò cười này, còn có mặt mũi đến công ty sao?”

“Trước kia cô ta lòng tham không đáy, thường xuyên tính toán sau lưng người khác, lần này còn muốn chiếm lấy công lao vãn hồi hợp tác với DK, cũng không sợ nuốt không trôi sao!”

“Mang thai rồi cũng không chịu ở yên đó, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra chuyện khác.”

Tống Nhu đứng ở trong buồng café nghe những nhân viên kia bàn tán, mạnh tay nắm chặt cốc café, từ khi sinh ra đến giờ cô ta luôn nhận được sủng ái, có khi nào phải chịu tủi nhục như vậy! Đến cả những nhân viên thấp hèn nhất cũng cười cợt cô ta.

Vì sao ông nội nhẫn tâm để cô ta chịu khổ ở nơi này, chẳng lẽ ông cụ không đau lòng cô ta sao?

Tống Nhu không chịu nổi cục tức này, lại bấm số điện thoại của ông cụ Tống lần nữa, cuối cùng lần này cũng có người nghe máy!

“Ông nội...” Tống Nhu nghẹn ngào gọi.

“Tiểu Nhu, sao thế?” Trong lòng ông cụ Tống sáng như gương.

“Ông nội, chẳng lẽ ông vẫn không tha thứ cho con sao? Nhiều ngày như vậy rồi, con vẫn luôn rất cố gắng làm việc trong công ty, thật sự con đã hối cải rồi, vì sao ông không chịu cho con một cơ hội! Nhất định phải... giao quyền lớn của công ty cho người khác.”

Hối cải?

Chỉ sợ còn nhẫn tâm hơn!

“Tiểu Nhu à, ông nội vừa đến nơi này, vẫn chưa quen múi giờ, bây giờ muốn đi ngủ một lát, ông sẽ gọi điện thoại cho con sau nhé.”

“Ông nội, ông...”

Tống Nhu chỉ có thể nghe tiếng bíp bíp báo hiệu cuộc gọi đã kết thúc, không còn cách nào khác, cuối cùng cô ta buồn phiền bấm số điện thoại của mẹ chồng Hàn Ngọc Mai.

“Mẹ, con không lấy được vị trí đại diện tổng giám đốc.”

“Cái gì?” Hàn Ngọc Mai lập tức giận dữ hô lớn: “Thế cục bày bố lâu như vậy rồi, thế mà cô vẫn thua? Tôi đúng là mắt mù, lúc trước không nên trông cậy vào cô! Bây giờ tập đoàn gặp nhiều phiền toái, vốn dĩ tôi còn muốn cô chuyển một phần tiền bạc của Tống thị sang bên này, bây giờ xem ra không trông cậy được rồi.”

“Tập đoàn Vĩnh Khang sao rồi?” Tống Nhu khẽ nhíu mày, hình như mấy ngày trước ông nội cũng đã từng đề cập đến chuyện tập đoàn Vĩnh Khang gặp khủng hoảng tài chính, nhưng mà khi đó cô ta đều tập trung tinh thần vào chuyện của Tống thị, không suy nghĩ nhiều.

“Còn không phải là vì mắt xích tài chính bị gãy sao, lại không có ngân hàng nào cho vay, bây giờ rất khó xử lý.”

Hàn Ngọc Mai thở dài, lúc đầu tất cả đều tiến hành theo kế hoạch, trong một đêm khoản nợ của tập đoàn Vĩnh Khang lại trở nên vô cùng khó giải quyết, mấy ngân hàng lớn đột nhiên đồng thời thay đổi ngày trả tiền, khiến cho tập đoàn Vĩnh Khang sa vào khủng hoảng tài chính, thậm chí đã kinh động đến cảnh sát rồi.

Căn bản Hàn Ngọc Mai không ngờ đến những thứ này không phải trùng hợp, mà là có người tính kế sau lưng, bà ta ngây thơ cho rằng chuyện bà ta xúi giục Tống Nhu đối phó Tống Như vĩnh viễn là bí mật, nhưng lại không biết...

Nếu như cô ta muốn gây chuyện trước, vậy gánh chịu hậu quả đi.

Vọng tưởng làm tổn thương con và người phụ nữ của Dương Gia Cửu, quá buồn cười.
Bình Luận (0)
Comment