Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 97

“Hôm nay có khỏe không?” Dương Gia Cửu thâm tình nhìn Tống Như rồi cầm lấy tay cô.

Anh biết cô nhất định có chuyện muốn nói nên mới có thể đến phòng làm việc tìm mình.

“Nhờ có chồng em tính toán như thần nên mới nhờ Trần Viễn giúp em.” Tống Như nghĩ vậy, bèn nghiêm túc nói với Dương Gia Cửu: “Em đã nhờ chị Hy từ chối lời mời làm việc rồi, em sẽ chuẩn bị kĩ để ký hợp đồng phỏng vấn với Oatlets,.”

“Ừm, còn gì nữa không?” Tựa như Dương Gia Cửu đã hiểu rõ ý tưởng của cô.

“Em muốn tìm Dương Vũ Mịch để giải quyết chuyện này.”

Cô muốn bắt đầu phản công, hoàn toàn chứng minh trong sạch của mình.

“Được thôi.” Dương Gia Cửu không hề bất ngờ với đề nghị này, anh hiểu Tống Như, chỉ cần cô mở miệng nói có chuyện phải làm thì nhất định sẽ làm được: “Có cần anh giúp không?”

Tống Như nghiêng mắt nghĩ nghĩ: “Em chỉ muốn nói nhiêu đó với anh, nếu anh thật sự muốn giúp em thì theo em nghỉ ngơi sớm.”

Dường như tay cô có mang theo hơi ấm quyến rũ, cuốn lấy dục vọng của Dương Gia Cửu

Anh ngửi được hương nước hoa trên người Tống Như, mỉm cười bế ngang cô lên: “Lệnh của vợ, anh không dám từ chối.”

Ánh trăng khiến đêm dài này trở nên tối tăm lạnh lẽo, nhưng trong phòng lại tràn ngập kiều diễm lãng mạn.

……

Tống Như sắp xếp chị Hy tung tin giả cho Huy.

Nói có công ty muốn ký hợp đồng với Dương Vũ Mịch, nhưng điều kiện là ký kết với mình cô ta thôi. Nói cách khác, Huy cần phải bị loại.

Lúc biết tin, Huy vô cùng tức giận.

“Tại sao họ có thể như vậy! Anh làm người đại diện cho em nhiều năm vậy, người quen thuộc nhất phong cách diễn của em nhất cũng là anh. Vũ Mịch, em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, anh sẽ liên hệ với công ty khác cho em.”

Dương Vũ Mịch nghe anh ta nói vậy, bèn bực dọc nói lại: “Còn muốn tôi chờ đến khi nào hả!”

Cô ta lấy chân đá văng thùng rác, vì trốn cánh paparazzi bên ngoài mà cô ta đã ở phòng cho thuê này hơn mười ngày, cô ta rất nhớ túi xách hàng hiệu, siêu xe của ngày xưa.

Ngày tháng trốn chui trốn lủi, ăn cơm với rau kia, cô ta chịu quá đủ rồi!

Hơn nữa, tựa hồ chỉ có một mình cô ta rời khỏi lĩnh vực này, nghề mẫu của Tống Như còn vui vẻ thế kia. Mỗi khi thấy khuôn mặt của Tống Như xuất hiện trên bìa tạp chí, cô ta luôn tức đến tái mặt.

“Vũ Mịch, chẳng lẽ em muốn chấp nhận điều kiện của họ sao, còn anh thì thế nào?” Huy không thể ngờ rằng Dương Vũ Mịch lại muốn cắt đứt mối hợp tác nhiều năm với mình.

Chỉ vì hợp đồng ký kết với một công ty.

“Anh có thể kiếm công ty khác cơ mà! Dù sao người đại diện bây giờ cũng có đầy…” Dương Vũ Mịch đã chìm trong ảo tưởng rằng mình sẽ ký kết hợp đồng một lần nữa rồi về sau lại trở thành nghệ sĩ riêng.

Suy tính của cô ta hoàn toàn không có Huy.

Nhưng hình như cô ta không nghĩ đến, tiền thuốc men khi cô ta sinh non, bao gồm cả chi phí ăn mặc ngủ nghỉ đều là tiền Huy kiếm. Tuy không nhiều lắm nhưng anh ta gần như từ bỏ sự nghiệp của mình, rời khỏi Huy Hoàng đế giúp cô ta.

Nếu Dương Vũ Mịch lội ngược dòng mà liên lạc với công ty khác, vứt bỏ người đại diện như anh ta thì anh ta vốn không còn cách nào kiếm sống ở giới nghệ sĩ.

Anh không tàn nhẫn được như Dương Vũ Mịch, dám bán đứng tất cả chỉ vì danh lợi.

“Được, anh sẽ nói với họ giúp em.”

Huy ra khỏi phòng cho thuê, đứng do dự thật lâu ở dưới tầng rồi mới gọi điện cho công ty kia: “Các cô xác định muốn ký hợp đồng với Dương Vũ Mịch?”

Bên kia thản nhiên ừ một tiếng.

Huy thở dài: “Vậy các cô sẽ sắp xếp người đại diện mới cho cô ấy sao? Tôi… tôi có thể không ký hợp đồng chung với cô ấy nhưng tôi hy vọng các cô có thể lăng xê cô ấy. Cô ấy là một diễn viên tốt, chỉ là đi nhầm đường thôi.”

“Chính cậu cũng biết Dương Vũ Mịch đi sai đường, mà sao còn muốn giúp cô ta suốt vậy? Cậu cứ như vậy thì ngược lại sẽ hại cô ta, cũng là hại chính cậu đấy.”

“Cô là ai? Sao giọng cô nghe quen tai vậy?” Huy chợt nhận ra có chỗ sai sai.

Chị Hy nói ở đầu dây điện thoại bên kia: “Cậu không nghe nhầm đâu, tôi là chị Hy, trợ lý của Tống Như, tôi biết chỉ có dùng cách này mới có thể khiến cậu thấy rõ bộ mặt thật của Dương Vũ Mịch. Cô ta vì danh lợi mà không ngại từ bỏ đứa con có với Bùi Lạc Phong, cậu cứ đi theo cô ta như vậy thì có đáng không?”

“Tôi biết Vũ Mịch chỉ là đi nhầm đường thôi, cô ấy không phải người như vậy!”

Huy vẫn luôn đi theo Dương Vũ Mịch kể từ khi cô ta ra mắt, anh còn nhớ lúc Dương Vũ Mịch mới ra mắt, dáng vẻ ngây thơ thiện lương. Lúc ấy cô ta còn đau lòng suốt đêm chỉ vì một câu của nhóm nữ cách vách, chỉ là anh ta không muốn tin Dương Vũ Mịch đã thay đổi.

“Huy, cùng là người đại diện, tôi chỉ muốn khuyên cậu một câu, dù Dương Vũ Mịch có ở lại giới nghệ sĩ không, sự nghiệp người đại diện của cậu đã đến giới hạn rồi. Để lại đường lui cho chính mình đi, dù sao cậu còn nhà, còn con phải nuôi, tôi nói đến đây, cậu suy nghĩ rồi lại liên lạc với tôi.”

Huy ngắt điện thoại, tay buông thõng yếu ớt. Anh ta hiểu tình cảnh của mình còn khó khăn hơn so với Dương Vũ Mịch.

Hơn nữa, vừa nhìn thấy vẻ mặt của Dương Vũ Mịch, anh ta không dám tin tưởng để tiếp tục cùng cô ta bước tiếp.

Nhưng anh ta còn muốn cho Dương Vũ Mịch một cơ hội cuối cùng. Đêm hôm đó, anh ta bèn đưa Dương Vũ Mịch đến chung cư đã thuê trước lúc ra mắt.

“Anh dẫn tôi đến chỗ này làm gì?” Dương Vũ Mịch cau mày, mũ ruy băng quay sang nhìn phía bên cạnh: “Không phải tôi nói anh đi liên hệ với công ty kia sao? Kết quả ra sao, khi nào tôi đi ký hợp đồng chứ!”

Huy thở dài: “Trước kia em cũng bắt đầu từ chính nơi này mà, thật ra bây giờ cũng không muộn đâu. Giới nghệ sĩ thay đổi liên tục, chỉ cần em chăm chỉ luyện tập kỹ thuật diễn, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ra mắt, anh sẽ đi cùng em.”

“Sao tôi lại phải bắt đầu lại từ nơi này chứ? Không phải có công ty đồng ý ký kết với tôi sao?” Trong lời nói của Dương Vũ Mịch tràn ngập chán ghét.

Cô ta cực hận nơi này, hơn nữa cô ta đã từng hưởng thụ cuộc sống xa hoa, vốn dĩ không về được nơi này nữa.

Hơn nữa, vốn dĩ kế hoạch của cô ta không có Huy.

Cho nên khi bên kia đưa ra điều kiện là sa thải người đại diện bây giờ, Dương Vũ Mịch có thể đồng ý mà không chớp mắt một chút.

“Dương Vũ Mịch, bây giờ em còn…”

“Tôi biết, anh yên tâm, tôi sẽ không bỏ mặc anh!” Dương Vũ Mịch bỗng quay đầu lại nhìn anh ta.

Trong mắt Huy cháy lên một tia hy vọng, anh ta biết Dương Vũ Mịch ngày xưa còn chưa biến mất hoàn toàn. Anh ta vừa muốn nói nội dung điện thoại của chị Hy cho Dương Vũ Mịch, rồi dùng toàn bộ sinh hoạt phí mời cô ta đi ăn một bữa cơm ở một nhà hàng thông thường, đón mừng khởi đầu mới.

Mà đã bị câu tiếp theo của Dương Vũ Mịch tổn thương.

“Đợi đến khi tôi thành danh thì sẽ cho anh một khoản tiền bồi thường, anh cứ tạm thời nghỉ ngơi một thời gian đi là được.” Lời lẽ thờ ơ của cô ta còn sắc hơn kiếm.

“Em bảo anh nghỉ ngơi? Em có biết bây giờ bên ngoài đàm tiếu chúng ta ra sao không?” Huy không thể ngờ Dương Vũ Mịch lại thật sự đối xử với mình như một con chó.

“Làm ơn đi, người mà bây giờ họ muốn ký kết là tôi, tôi không có cách nào đưa anh theo hết. Tôi cũng đã nói về sau sẽ bồi thường anh rồi mà! Thật dài dòng.” Dương Vũ Mịch nện giày cao gót về phía mép đường, gọi taxi đi mất.

Cô ta dốc lòng mơ mộng trở lại giới điện ảnh, nhưng vốn dĩ không muốn đối mặt với hiện thực.
Bình Luận (0)
Comment