Chương 48.2: Chia tay
Editor: Mẹ Bầu
Anh yêu phong thái mê người của cô. Anh hận cô quá mức ngọt ngào tốt đẹp, khiến cho tình địch của anh ngày càng nhiều hơn, chứ không hề ít đi. Trước kia anh chỉ có một lòng phục tùng mệnh lệnh và chăm sóc gia đình. Hiện tại anh đã ra bên ngoài để chấp hành nhiệm vụ. Được nhàn hạ một lát, chung quy anh lại nhớ tới đôi con ngươi đen láy của cô khi nhìn anh. Khóe môi của Cao Lãng lúc này thoáng hiện ra một ý cười xấu xa, khiến cho anh không nhịn được mà lộ ra nụ cười tươi. Chỉ sợ, tới mức này thì Trương Diệu Tổ sẽ cho là anh đã uống nhầm phải thuốc gì đó.
“Về sau chúng ta không cần cãi nhau, @MeBau*diendan@leequyddonn@ cho dù là anh đã yêu người khác rồi, thì anh cũng nhớ là cần phải nói với em một câu, tự bản thân em sẽ ra đi… Anh không được dối gạt em, biết không?” Trong giọng nói của Ứng Uyển Dung mang theo men say hướng về phía Cao Lãng nói. Trong đôi mắt ướt át sáng rọi của Ứng Uyển Dung đã trở nên có chút ảm đạm.
Cao Lãng dừng bước lại, khó có thể kiềm chế được sự đau lòng. Anh trầm giọng trả lời: “Không, anh sẽ không yêu người khác, mà em cũng không thể bỏ đi được.”
Ứng Uyển Dung nói đến cái từ yêu này, dღđ☆L☆qღđ Cao Lãng mới hiểu được, mấy ngày nay tâm tình của mình chỉ thấy nhớ nhung lẫn ngọt ngào kia, rốt cuộc là cái gì rồi. Những cảm xúc ấy, không phải cũng là bởi vì yêu mà ra hay sao?
Hay là bây giờ Ứng Uyển Dung hoài nghi anh xảy ra chuyện đi chệch hướng? Cô cũng không buồn nghĩ đến vãn hồi lại, mà lại nói bản thân mình phải đi như vậy?
Không thể không nói, lúc này Cao Lãng đã thật sự giận dữ rồi. Cho dù anh nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình cực kỳ thương tâm, nhưng mà, ở trong ngực của anh lại càng thấy đau hơn. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Cao Lãng cho rằng, hai người đã sớm có ăn ý đối với tương lai rồi, bất luận thế nào đều sẽ sống bên nhau đến già!
Ứng Uyển Dung kề mặt ở trên sườn mặt của người đàn ông, giọng nói đầy mông lung, nói: “Nhưng mà em rất sợ hai chúng ta sẽ cái lộn nhau ầm ĩ, nếu quả thật không thể tiếp tục đi ở bên nhau nổi nữa, vậy thì hãy bỏ qua cho nhau.” Cũng là bỏ qua chuyện đứa nhỏ.
Duy trì một cái gia đình bằng mặt không bằng lòng, làm cho cô mỗi một ngày cảm thụ được sự lạnh lùng trong đó, lại còn muốn cha mẹ hai bên phát hiện ra sự chệch hướng, nhưng hết thảy bất quá lại thỏa hiệp vì cô, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn hay là vì không thể phân cách rõ tài sản?
Nghe những lời tâm huyết này, Cao Lãng căn bản là không thể hiểu. Nhưng anh chỉ biết là không phải là cô vợ nhỏ của mình đang nói đùa, cô sự thật là đã nghĩ như vậy.
Ứng Uyển Dung bị Cao Lãng dứt khoát đặt xuống đất. Cao Lãng lôi kéo bàn tay của cô dán sát vào trên lồ ng ngực của anh, nơi đó có trái tim đang phập phồng đập dồn dập, cấp tốc từng phát, từng phát kia.
“Em nói là em yêu anh, nhưng mà em lại nói với anh rằng, về sau muốn thả cho em đi.” Vẻ mặt của Cao Lãng khi nói lời này không chút biểu cảm. Thế nhưng Ứng Uyển Dung có thể cảm nhận được một chút uất ức ở trong lời nói ấy của anh.
“Anh sẽ không ly hôn, anh sẽ luôn luôn yêu em, cho nên. . . Về sau nếu như anh có nơi nào đó làm không tốt, thì em hãy nói với anh, anh sẽ sửa chữa. Chỉ cần em đừng đi. . .”
Dưới bàn tay của Ứng Uyển Dung là vị trí trái tim của người đàn ông. Ở nơi đó tràn đầy đều là cô, cô biết! Cha mẹ của cô sai lầm, không có nghĩa là Cao Lãng sẽ phạm, không có nghĩa là hôn nhân của bọn họ sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Trong nụ cười của Ứng Uyển Dung mang theo nước mắt. Cô nhẹ nhàng nói: “Anh thật sự sẽ sửa sao?”
“Thật sự. Hiện tại em muốn anh sửa cái gì, anh sẽ trực tiếp sửa luôn.” Cao Lãng âm thầm kiểm điểm. Có lẽ gần đây anh đã có quá ít thời gian để quan tâm đ ến cô vợ nhỏ, cho nên cô mới suy nghĩ lung tung như vậy.
Giằng co như vậy một lát, Ứng Uyển Dung đã sớm tỉnh rượu không sai biệt lắm. Nghe thấy Cao Lãng nói như vậy, cô chớp chớp đôi con ngươi linh động, nói vẻ không có ý gì tốt đẹp: “Lời này… khi nào trở về phòng, em sẽ nói cho anh biết. . . Nơi này lộn xộn, cũng không thích hợp.”
Cao Lãng bỗng chốc liền nghĩ sai lệch, vành tai của anh chậm rãi đỏ lên. Anh một lần nữa lại xốc Ứng Uyển Dung lên trên lưng mình, bước chân không tự chủ được mà bước nhanh hơn một chút, nhanh một chút nữa… Chỉ chốc lát sau liền đã trở về nhà khách.
Ba bước lập tức trở lại phòng, anh liền buông Ứng Uyển Dung xuống. Ứng Uyển Dung lại la hét muốn đi tắm rửa. Cao Lãng chờ ở bên ngoài đứng ngồi không yên. Anh mở ti vi, ấn lung tung vô thức, nhưng mà không thể nào tập trung để xem cái gì được.
Mãi cho đến lúc Ứng Uyển Dung đi ra, Cao Lãng mới cảm giác ở phía sau lưng mình mồ hôi đã túa ra không ít. Anh dứt khoát cũng chuẩn bị tiến đến phòng tắm, để tắm rửa cho mình.
Lúc Cao Lãng đi ra thì Ứng Uyển Dung đã ngủ rồi. Anh nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại có chút thất vọng không nói rõ được. Anh dém chăn giúp cô cẩn thận xong, liền đi tắt đèn và ti vi đi, sau đó vén một góc chăn lên, chen người nằm vào.
Cao Lãng còn chưa nằm yên ổn, thì liền thấy một thân thể mang theo mùi hương thoang thoảng lăn tới trong lòng. Ứng Uyển Dung cười thầm, nói: “Tại sao anh lại lâu như thế, em chờ anh cũng sắp buồn ngủ rồi.”
Cao Lãng hắng giọng một cái, cẩn thận ôm lấy cái eo của Ứng Uyển Dung. Chỉ cảm thấy một mảnh da thịt mềm mại trơn bóng sát qua ở dưới bàn tay, tức thì cả người Cao Lãng trở nên sững sờ ngây ngẩn.
Ứng Uyển Dung thật thích thú nhìn thấy cái bộ dạng sững sờ ngây ngốc kia của Cao Lãng. Mặc dù đều đã chứng minh về sau này cô đều luôn bị làm cho thảm hại hơn, nhưng mà vẫn như trước, cô vẫn không biết mệt mà vọt lên trên Cao Lãng.
Lúc này Cao Lãng lại cũng là dè dặt cẩn trọng khi đối đãi với Ứng Uyển Dung. Anh chú ý đầy đủ đến cảm thụ của cô, cuối cùng vẫn là trong tiếng rên nhè nhẹ của Ứng Uyển Dung, anh liền tăng nhanh tốc độ, rồi cuối cùng đưa cả hai người cùng lên đến đỉnh cao.
. . .
Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng Ứng Uyển Dung liền phát hiện ra Cao Lãng đã trở dậy rồi. Anh cũng đã mua xong bữa sáng và bày biện ra trên bàn. Cao Lãng còn tự tay mình sửa sang lại va li hành lý của Ứng Uyển Dung một lần nữa. Anh tự động sắp xếp lại mọi thứ gọn gàng xong xuôi, lại vụng về khen ngợi đôi bàn tay của Ứng Uyển Dung, nói cái gì mà thật hiền lương thục nữ đức độ.
Ứng Uyển Dung tắm rửa thư giãn thân thể xương cốt bủn rủn của mình xong đi ra ngoài. Cô vừa ăn xong bữa sáng, thì vừa vặn xe chở toàn bộ những người trong đoàn làm phim Hồng lâu mộng đến nơi, cùng nhau trở về nhà.
Sắc mặt của Nhạc Tu Minh sau khi say rượu cũng không lấy gì làm tươi tỉnh lắm. Lúc này hai tay ông đang day day nơi huyệt Thái dương, nói chuyện với Ngô Minh. Ứng Uyển Dung tìm được mấy người Cố Tinh Tinh, phát hiện ra biểu cảm của đoàn người đều có chút kỳ quái, ánh mắt né tránh.
Ứng Uyển Dung nhìn nhìn lại mình cũng không có gì không thỏa đáng, đành để nghi vấn ở trong lòng, tiến lên nói lời từ biệt cùng với Nhạc Tu Minh.
Kỳ thực những gì cần nói thì cô cũng đã sớm nói rồi. Lúc này dù sắp chia tay nhau rồi, thì lần sau vẫn còn sẽ gặp lại. Dù sao thì thời điểm phim ảnh bắt đầu sắp sửa đưa ra công chiếu, Ứng Uyển Dung đóng vai nữ chính, cô vẫn còn phải đi theo đi đoàn làm phim để tuyên truyền quảng cáo.
“Lần này trở lại đoàn làm phim của đạo diễn Khang, cô phải học tập thật giỏi, tranh thủ tìm thầy học hỏi. Về sau này, thời điểm lại đến hợp tác với tôi, những bộ phim của chúng ta quay, đều có thể một lần là nổi tiếng.”