Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 49.2

Chương 49.2: Nguy hiểm
Editor: Mẹ Bầu

Ứng Uyển Dung lúc trước đã quay xong bộ phim về Minh Châu công chúa, nên trên người vẫn còn có một chút khí thế uy nghiêm. Bất quá thời gian chỉ nháy mắt mấy cái, nhìn kỹ lại cô, đã biến thành Lâm Đại Ngọc với đôi lông mày cong, như chau lại như không chau lại, che phủ một đôi mắt như vui như không vui. Một đôi mắt chứa đầy ẩn tình. Một Lâm Đại Ngọc có hai lúm đồng tiền sầu muộn, thân thể mềm mại đang chịu đựng một thân bệnh tật.

Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, nhân viên công tác hô bắt đầu. Cỗ kiệu liền dừng đứng ở cửa hông của Vinh Quốc phủ. Một đường nhốn nha nhốn nháo với cảnh tượng náo nhiệt, rồi đến cảnh tượng phồn hoa của Vinh Quốc phủ, lại càng thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Đại Ngọc mới vào phủ, chỉ thấy hai người đang dìu đỡ một vị lão mẫu với mái tóc trắng như bạc ra chào đón. Nàng biết đây là bà ngoại của nàng. Còn đang muốn bái kiến, thì Đại Ngọc đã được bà ngoại ôm vào trong lòng một phen, tâm can ruột thịt, lớn tiếng kêu khóc.

Sắm vai lão thái quân chính là Tư Thâm,@MeBau*diendan@leequyddonn@ một bậc thầy nổi tiếng về diễn xuất ở trong nước. Đây là một người do chính Khang Đức tự mình đặc biệt đến bái phỏng mời đến. Chỉ vừa nghe bà  nói lời thoại thông suốt từ đầu đến cuối, rồi diễn xuất cùng với người diễn viên mới còn non nớt, đã lập tức tạo thành một sự đối lập rồi.

Thế nhưng Ứng Uyển Dung lại có thể sử dụng được xu hướng và chiếm lĩnh hiện trường. Tuy rằng trong lòng Khang Đức sớm có đoán trước, đã lường trước được màn diễn này có thể sẽ có một chút khuyết điểm non nớt. Nhưng ông thực sự không nghĩ tới diễn xuất của Ứng Uyển Dung lại có thể hoàn mỹ đến như thế, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn vẫn là gật gật đầu vẻ đầy thỏa mãn.

Kế tiếp, các nhân vật khác thay nhau lên sân khấu, đều tỏ vẻ thương tiếc đối với Đại Ngọc, gạt lệ không ngừng, khuyên khuyên giải giải. Rồi ngay sau đó Phượng tỷ xuất trướng, lớn tiếng doạ người.

Đối thoại qua qua lại lại với lão thái quân, làm cho Đại Ngọc mau chóng biết được thân phận của cô. Cuối cùng là một phân cảnh, chính là Bảo Ngọc xuất hiện.

Trải qua sự lựa chọn cuối cùng của Khang Đức, vai Bảo Ngọc vẫn là tuyển chọn Tạ Thiên Thành đến sắm vai. Hai người đều là người quen cũ, một màn này lại là mới vào phủ, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cho nên phối hợp với nhau cũng không khó.

Sau khi Khang Đức kêu “dừng” một tiếng, Tạ Thiên Thành còn cúi mình vái chào đối với Ứng Uyển Dung, chắp tay lại nói: “Lại gặp được Lâm muội muội rồi. Lần trước thật sự cám ơn cô, đạo diễn Khang thấy tôi và cô phối hợp diễn với nhau rất tốt, cho nên mới xác định nhân vật này sẽ do tôi thủ vai.”

Ứng Uyển Dung cười khẽ một tiếng, khoát tay nói: “Đạo diễn Khang tuyển chọn ngươi khẳng định đều không phải là bởi vì tôi. Mà là ông ấy cảm thấy anh là người thích hợp, cho nên cái mũ đội này tôi thực sự không thể mang nổi được đâu.”

Phượng tỷ Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn tiến lên trực tiếp sảng khoái ôm lấy bả vai của Ứng Uyển Dung, nói: “Lâu lắm rồi không gặp Lâm muội muội, cái miệng nhỏ nhắn này thế nào mà nói càng ngày càng ngọt như vậy! Này, không phải là do em đã vừa ăn đường mật gì đó chứ? Để ăn mừng em trở về đơn vị, hôm nay chúng ta cùng đi căn tin cũng ăn cơm nhé!”

Người chung quanh cười rộ lên một hồi. Đến ngay cả người vốn luôn nghiêm túc như đạo diễn Khang, cũng đều cười tủm tỉm nhìn các cô náo nhiệt nói chuyện với nhau. Đạo diễn Khang chỉ nói chuyện qua về phần diễn xuất buổi chiều cùng với Tần Kiến Nguyên ở bên cạnh. Ăn cơm mà dường như đi đánh giặc vậy. Sau nửa giờ đồng hồ ăn uống trò chuyện xong, uống xong ngụm nước đạo diễn Khang liền trực tiếp kéo người đi tiếp tục quay phim.

So sánh đoàn làm phim của đạo diễn Nhạc Tu Minh, lượng chuyên gia ở đoàn làm phim của đạo diễn Khang lại càng nhiều hơn. Diễn viên lớn tuổi cũng nhiều. Rồi người nghiên cứu trang phục, đến ngay cả người tùy tay muốn khảy cây đàn tranh, cũng đều vô cùng tốt.

Khang Đức còn lo lắng Ứng Uyển Dung không hiểu rõ ràng việc phải đích thân tự tay khảy đàn một đoạn nhạc, nên đã hào phóng hứa cho cô hai ngày nghỉ. Cho phép cô đi đến học viện âm nhạc ở kinh đô để học tập việc khảy đàn. Sau hai ngày, Ứng Uyển Dung lại tiếp tục trở về diễn xuất để quay phân cảnh của cô.

Ứng Uyển Dung nguyên thân chắc là không biết khảy đàn, nhưng không có nghĩa là chính bản thân cô chưa từng học đàn bao giờ. Một khúc Cao Sơn Lưu Thủy, tuy rằng cô khảy đàn không thể so sánh với chuyên gia được, nhưng mà ở một mức độ nào đó cô vẫn có thể làm tốt.

Nhưng việc này Ứng Uyển Dung lại không thể nói rõ ra được. Bởi vì cô đang ở vị trí của mình hiện tại. Cô cơ bản sẽ không thể làm được điều này. Ứng Uyển Dung cô sống ở nơi khe suối trong nguồn như vậy, ai là người dạy cô học tập đàn tranh đây chứ? Hai ngày nghỉ phép này, trong lòng của Ứng Uyển Dung cũng đã có tính toán, coi như là đạo diễn Khang cho nghỉ phép, sau khi trở về sẽ tiếp tục quay phim.

Số điện thoại mà Cao Lãng đã lưu lại cho cô, cũng có mã số của vùng ở đây. Ứng Uyển Dung suy nghĩ, tra được nơi sở hữu số điện thoại cũng rất dễ dàng. Sau một lát suy tư, Ứng Uyển Dung quyết định buổi tối sẽ đi đến chỗ Cao Lãng một chuyến. Từ khi đi đến kinh đô, cô vẫn còn chưa đi đến thăm Cao Lãng được một lần.

Ứng Uyển Dung ngồi tàu điện ngầm đến trung tâm thành phố. Đây là một nơi phồn hoa nhất. Du khách ở chung quanh có người bản địa cũng có người ở nơi khác. Dòng người bắt đầu chuyển động, Ứng Uyển Dung mang trong lòng một chút tâm tình. Thời gian của cô cũng không gấp gáp, cho nên Ứng Uyển Dung cứ vừa đi vừa nhìn như vậy.

Cũng không biết có phải là do ảo giác hay không, mà Ứng Uyển Dung lại nhìn thấy ở phía trước có một cái bóng lưng nhìn phi thường quen mắt! Hình như là Cao Lãng thì phải?

Không cần phải cẩn thận suy xét xem vì sao Cao Lãng lại có thể đi đến nơi này, Ứng Uyển Dung mặt mày buông lỏng, cười trộm, đi về phía trước từng bước nhỏ, chạy tới gần.

Nguy hiểm bất quá là chuyện trong nháy mắt. Ứng Uyển Dung còn chưa đụng được đến vạt áo của Cao Lãng, thì bỗng giật mình vì tiếng súng đột ngột vang lên. Những người xung quanh cũng hoảng hốt tự hỏi, tại sao ở đây lại xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy. Vì bị tiếng súng nổ thình lình vang lên làm cho kinh sợ, mọi người chung quanh sợ hãi, chạy loạn thành một đống, tỏa ra bốn phía. Còn đứng lại tại chỗ đó chỉ có Ứng Uyển Dung và Cao Lãng liền đặc biệt nhìn thấy rõ ràng.

Hôm nay Cao Lãng và Trương Diệu Tổ đi theo người đến nơi đây, vốn định trực tiếp dẫn người trở về. Ai biết đâu, lại dẫn anh đi tới trung tâm thành phố, người đông đúc, chật chội. Có người ở chung quanh càng nhiều, thì bọn họ lại càng phải kiêng dè nhiều hơn, ngược lại, lại việc thi triển tay chân sẽ không được thuận lợi.

Càng tệ hơn nữa chính là, anh phát hiện ra Ứng Uyển Dung vốn nên đang ở trường quay để quay phim, thì thế nào lại đang ở phía sau lưng anh. Có trời biết được, anh xoay người tưởng đó là nhân vật nguy hiểm, còn đang chuẩn bị chế ngự, thì lại phát hiện ra, đó chính là cô vợ nhỏ mà mình đang suy nghĩ nhớ nhung.

“Tại sao em lại ở chỗ này?” Cao Lãng áp chế giữ lại cây súng, ôm lấy Ứng Uyển Dung, khom người, lôi kéo cô chạy trốn tránh về ch ỗ kín đáo.

Bình Luận (0)
Comment