Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 79.4

Chương 79.4: Phía sau màn
Editor: Mẹ Bầu

Tuy rằng lời này không thể hát cho Cao Lãng nghe thấy, nhưng mà Ứng Uyển Dung nghĩ rằng, Cao Lãng nhất định có thể nghe thấy tiếng hát của cô.

“Tiếng vỗ tay vang lên, lòng em lại càng hiểu rõ, tình yêu của anh và em cùng tồn tại…”

Một đường đi trước, cho dù chỉ là một lát, lòng của chúng ta thời khắc cũng đều liền ở cùng một chỗ.

Dưới sân khấu, người xem đã sớm nghe mà như si như say. Giọng hát của Ứng Uyển Dung không phải là cực kỳ linh hoạt kỳ ảo quá mức mĩ diệu. Thế nhưng nó lại giống như có một động lực nào đó, @MeBau*diendan@leequyddonn@  có thể làm lan tỏa cảm xúc trong lòng người nghe. Làm cho người ta như bị lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, theo tiếng hát của Ứng Uyển Dung tiến vào một đám mây ngũ sắc trong chuyện cổ tích vậy.

Chương trình được ghi hình thuận lợi xong xuôi, chị Mẫn Mẫn đứng ở trên sân khấu nhìn khán giả vẫn còn chưa nghĩ muốn rời đi, cười nói vưới Ứng Uyển Dung: “Bữa trưa nay chị mời khách, em cùng đến ăn cơm Túy Tiên lâu để ăn cơm nhé!”

“Hai giờ chiều nay em còn có một cuộc phỏng vấn. Dieenndkdan/leeequhydonnn Thật xin lỗi chị Mẫn Mẫn! Để lần sau em mời chị đi ăn cơm một mình nhé.” Ứng Uyển Dung nói lời xin lỗi.

Đây là sự thật. Nhưng cũng là bởi vì Ứng Uyển Dung không muốn đi ăn cơm cùng với nhóm nhạc Lam Cáp. Nhất định là cô ăn sẽ không thể nào tiêu hóa hết được. Như vậy không bằng ngay từ đầu đừng nên tiếp xúc với nhau thì hơn. Dù sao các cô thuộc người của hai công ty, cũng không có gì cần phải tiếp xúc.

Chị Mẫn Mẫn thở dài đặc biệt tiếc nuối, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn quay đầu lại nói với nhóm nhạc Long Đồ cùng nhóm nhạc Lam Cáp nói: “Tất cả mọi người sẽ không cũng bị bận việc gì đấy chứ?”

Bốn người đều nhất trí lắc đầu. Thời gian ăn một bữa cơm vẫn luôn có, huống chi đây là bữa cơm do chị Mẫn Mẫn, một đàn chị trong đài truyền hình quốc gia mời. Ai mà cự tuyệt mới  chính là người ngu ngốc!

Còn người ngốc Ứng Uyển Dung từ sau hậu trường đi ra ngoài, Tống Tiểu Nha bồi ở bên người cô, kế tiếp chuẩn bị đi đến địa điểm ô tô đỗ ở phía trước. Vưu Lương Tài ở bên người cô đã dặn dò, dinendian.lơqid]on,  phải chú ý sự tình một lát, thì đã nhìn thấy mấy chiếc xe hơi màu đen vội vã phanh lại ở trước mặt các cô.

Một luồng dự cảm không tốt bống dội lên ở trong lòng Ứng Uyển Dung. Cô lôi kéo Tống Tiểu Nha cùng Vưu Lương Tài, đang chuẩn bị chạy trở lại nơi thang máy. Ở nơi đó có camera, cũng có chuông báo động, bảo vệ nhất định sẽ kịp thời chạy tới.

“Chạy mau!” Ứng Uyển Dung lôi kéo hai người kia một chút, Hai người kia cùng Ứng Uyển Dung chạy ngược trở lại.

Nếu như không phải là các cô đi ra ngoài trước tiên, phía sau nhất định sẽ có một đám người đi theo, như vậy cũng sẽ không đến mức bị rơi vào cảnh bị người ngăn rồi.

Không chạy được vài bước liền bị một đám đại hán ngăn chặn. Bọn họ dáng người to lớn, người nào người ấy trong tay đều cầm cây côn sắt, thời điểm kéo lê ở trên mặt đất phát ra những âm thanh làm người ta nghe mà dựng tóc gáy.

“Hãy đi cùng chúng tôi một chuyến, có người mời cô đến để muốn tâm sự.” Gã đại hán đi đầu nhìn chằm chằm vào Ứng Uyển Dung nói.

Vưu Lương Tài nghĩ muốn lấy điện thoại di động ra, nhưng lại nhớ ra, điện thoại lại đang để ở trong xe. Vưu Lương Tài và Tống Tiểu Nha liếc nhìn nhau, trong mắt mang theo một ý hỏi, cô có thể đối phó được với những người này hay không?

Tống Tiểu Nha cười khổ, những người này vừa nhìn đã thấy chính là những người đã luyện công phu. Đừng nói không có Ứng Uyển Dung cùng Vưu Lương Tài ở tại đây, chính là một mình Tống Tiểu Nha cô cũng không thể nào chống lại được rồi, cái mạng của cô cũng sẽ bị trực tiếp đóng gói mang đi.

“Em…” Tống Tiểu Nha vừa định nói gì đó, Ứng Uyển Dung liền mở miệng nói.

“Hãy thả bọn họ ra, tôi liền cùng với các anh!.” Ứng Uyển Dung nói, vẻ rất bình tĩnh, ánh mắt của cô cứ nhìn chằm chằm vào tên đi đầu.

Tống Tiểu Nha cùng Vưu Lương Tài đều nhíu chặt hàng lông mày lại. Nếu như Ứng Uyển Dung mà đi cùng với bọn chúng như vậy, vừa đi, như vậy cũng thật sự chính là dữ nhiều lành ít rồi.

Nếu như là cầu tài thì còn là điều may mắn, bọn họ thế nào cũng sẽ thả ra ngoài. Nhưng mà ngộ nhỡ… Bọn chúng lại có ý nghĩ muốn trao đổi cùng với Cao Lãng thì sao?

Ứng Uyển Dung không phải là không có nghĩ tới cái vấn đề này. Nhưng mà việc này là vì cô nên mới xẩy ra như vậy. Không lý nào mà cô lại còn làm liên lụy đến người khác. Dù sao chỉ có Tống Tiểu Nha và Vưu Lương Tài chạy đi cầu cứu người, thì cô mới có hi vọng được cứu ra.

Ứng Uyển Dung di chuyển cổ tay của mình, lại nghĩ tới chuyện, vì hôm nay lên tham dự chương trình nên cô mới mặc váy, vừa nghĩ tới liền thở dài. Bộ trang phục này, sợ là hôm nay bị phá hủy triệt để rồi. Cô chỉ hy vọng Vưu Lương Tài có thể mau chóng mang viện binh đến cứu.

Ứng Uyển Dung đã nói chuyện tốt như vậy, gã đi đầu thầm nghĩ bắt được Ứng Uyển Dung rồi, những người khác muốn làm thế nào, cũng sẽ không ở trong phạm vi lo nghĩ của bọn chúng nữa rồi. Nếu nói ngộ nhỡ ra những người kia đi báo án thì sao? Như vậy thì cũng phải tìm được đến bọn chúng đã.

Xe mà chạy đi, camera theo dõi cũng không phải khắp nơi đều có, tựa như giọt nước mưa hợp thành vào biển lớn Có thể tìm tới người được, thì cũng coi như là có bản lĩnh.

Ứng Uyển Dung dùng ánh mắt trấn an hai người kia, ý bảo bọn họ nhanh chóng đi gọi điện thoại một chút. Sau đó cô sẽ theo gã đại hán kia, bước lên ngồi vào một trong những chiếc xe đó.

Có lẽ là vì, thấy Ứng Uyển Dung chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, không có gì phải sợ bị uy hiếp, cho nên bọn đại hán cũng không trói chặt hai tay Ứng Uyển Dung lắm. Khi Ứng Uyển Dung tiến vào trong xe, bọn chúng nói cảnh cáo trước: “Đừng có mà la hét um sùm, nếu không, trên gương mặt xinh đẹp của cô  mà có thêm hơi nhiều những cái dấu gì đó, một chút thì đây cũng sẽ không phải là trách nhiệm của tôi đâu đấy. Dù sao cố chủ đã nói, đưa người còn sống đến là được, có bị thương cũng không làm sao.”

Sắc mặt của Ứng Uyển Dung có chút tái nhợt. Cô gật đầu, ánh mắt không tự chủ được liền đánh giá trong xe. Ngồi ở bên cạnh cô là một gã đại hán áo đen, phía trước có hai gã ngồi. Phía đằng sau có hai chiếc xe đi theo, vì bắt được cô cũng tính ra là có một khoản lớn rồi.

Lặng lẽ sờ s0ạng vào nơi đai lưng, Ứng Uyển Dung nheo nheo ánh mắt lại, nghĩ một lát nữa làm như thế nào trốn thoát. Chiếc xe cũng đã theo ngõ nhỏ quẹo vào  một con đường khác.

Ứng Uyển Dung vừa ngồi lên trên xe, ô tô liền chạy đi luôn, Tống Tiểu Nha không nói hai lời liền trực tiếp chạy về. Vưu Lương Tài trực tiếp chạy đến trong xe của mình, vội vàng lấy điện thoại ra, ấn số điện thoại của Cao Lãng. Cứ mỗi một tiếng chuông vang lên, mồ hôi lạnh của anh liền càng chảy ra càng nhiều.

“Nhận điện thoại nhanh chút đi nào! Ai dà, thật sự là gấp rút sắp chết người ta rồi.” Vưu Lương Tài miệng nói lải nhải vang lên bảy tám lần, lúc sau anh liền nghe thấy giọng nói của một người đàn ông.

Vưu Lương Tài cũng bất chấp bên kia là ai đã bắt máy, hỏi luôn một câu Cao Lãng đang ở đâu. Biết được đây là đồng sự Cao Lãng, Vưu Lương Tài liền ý thức nói lại chuyện Ứng Uyển Dung bị người ta bắt đi rồi, lại nói rõ là phải nhanh lên, vì người đã bị xe mang đi!

Người nghe điện thoại chính là Trương Diệu Tổ, anh đi lại đây là để lấy đồ gì đó cho Cao Lãng. Nghe thấy tin tức như vậy, Trương Diệu Tổ lập tức nhanh như chớp chạy ngược trở lại.

Bình Luận (0)
Comment