Chương 85.2: Tới nơi
Editor: Mẹ Bầu
Bây giờ nhìn thấy Ứng Uyển Dung, là một người da vàng không có danh tiếng gì, mặc dù so ra còn xinh đẹp hơn cả chính mình, Tina cũng rất không thoải mái. Người nữ diễn viên lúc trước bị thay thế kia, chính là một nữ minh tinh quả thật có chút năng lực. Nhưng lúc hoá trang xong thì tuyệt đối không có được sự xuất chúng như vậy. Xuất chúng đến mức đã làm cho người khác cảm thấy sẽ bị áp chế khi diễn rồi.
“Uyển Dung, đã chuẩn bị xong chưa? Chúng ta bắt đầu diễn một chút đi.”
Ánh mắt màu xanh biếc của Emily @MeBau*diendan@leequyddonn@ lướt qua tâm tư khác nhau của mọi người. Trong lòng Emily thầm thở dài một hơi. Nếu như không phải là có liên quan đến Tào Tinh, thì cô cũng sẽ không quan tâm nhiều.
Ứng Uyển Dung hướng về phía mọi người nhẹ nhàng gật đầu, kéo lại làn váy chấm đất, bề ngoài thể hiện rõ mười phần tiên khí khi bay xuống tiếp đất.
Lần đầu tiên nhìn thấy địa phương mà nữ phù thủy kia sống, đó là một chỗ sâu trong rừng rậm, rời xa sự ồn ào náo động của thành thị. Ở nơi đó không có thành tựu quỷ dị, bốn mùa đều như mùa xuân, sóng nước một màu xanh biếc nhẹ nhàng phiêu đãng. Nơi đáy hồ trong veo có thể nhìn thấy đáy kia, di@en*dyan(lee^qu.donnn), là từng viên đá cuội. Một chiếc thuyền con nhẹ lướt ở trên hồ. Ứng Uyển Dung sẽ đứng ở nơi đó một lúc, sau đó lại bay cao lên đến trước mặt nhân vật chính đang thể hiện thái độ kinh ngạc.
“Phía trước dây treo có bị ngược lên quá hay không? (*) Một lát nữa còn phải buộc ở trên eo phía sau lưng, phải chú ý sự cân bằng đấy.” Emily nhìn nhân viên công tác đang cột chắc nút buộc cho Ứng Uyển Dung, đứng ở một bên bổ sung thêm.
(*) Vì Ứng Uyển Dung thủ vai nữ phù thủy, vai diễn này cần có sự hỗ trợ của các loại dây treo gắn trên người để tạo cảnh bay lượn. Đến phần dựng phim, những sợi dây kia sẽ bị xóa đi, trên phim sẽ chỉ còn hình ảnh người bay lượn
Toàn bộ các phân cảnh diễn xuất cần phải có treo người trên dây kia cũng không tính là nhiều lắm. Vào thời khắc quan trọng thì mới cần phải xuất hiện một chút, còn những khoảng thời gian khác, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn uyý~đoôn thì chỉ là đi lại bằng chân trần. Đến phần hậu kỳ bộ trang phục màu đen kia cũng sẽ được biến đổi lại thành màu trắng nhẹ nhàng tung bay, làm sao giống như nàng tiên bay tới vậy.
Ứng Uyển Dung gật đầu, nói: “Cảm ơn chị, Emily.”
Ai đối với cô tốt, ai đối với cô xấu, Ứng Uyển Dung vẫn có thể phân định được rõ ràng. Tina không che dấu chút nào sự ác ý, đã làm cho Ứng Uyển Dung phải nhíu mày. Nhưng là đây là một bước mấu chốt, nếu như không có bị ảnh hưởng đến việc quay phim, thì Ứng Uyển Dung cũng sẽ không để ý đến người khác ๖ۣۜdiendanlequydncm rốt cuộc là thích hay là chán ghét cô.
“Các đơn vị chuẩn bị nào! Dung, cô trước đi đến trên thuyền đi! Daniel, mấy người đã chuẩn bị xong rồi chứ?” Khi Wilson đứng ở trước máy quay, ông chính là một đạo diễn vô cùng nghiêm túc, không nói cười tuỳ tiện, trái ngược hoàn toàn với vẻ nhiệt tình và bình dị thường thấy hàng ngày.
“Đúng rồi, Dung, một lát nữa trong tay cầm sẽ cầm một nhánh cây trúc nhé.” Wilson đột nhiên nói.
Ứng Uyển Dung nghi ngờ lỗ tai của mình có một chút vấn đề. Cô có chút nghi hoặc nhìn về hướng Wilson. Wilson múa tay múa chân giải thích nói, điểm này chính là vì càng muốn giống hình tượng một nàng tiên ở Trung Quốc. Nghe nói các vị tiên, người nào cũng cần phải có pháp bảo (*).
(*) Pháp bảo: Bảo vật trừ tà ma trong thần thoại đạo giáo.
Cô nhìn mà xem những vị thần linh đó đều có cầm trong tay cung tiễn gì đó. Tôi thấy cành trúc cũng rất thích hợp, tiên khí phất phới. Dù rằng nữ phù thủy mặc trên người một bộ áo choàng dài màu đen, nhưng tại sao phải có đầy đủ tiên khí như thế, thì Wilson không có miệt mài theo đuổi thêm nữa, chỉ cần hình ảnh đẹp là tốt rồi.
Ứng Uyển Dung cảm thấy thái dương có chút như bị co rút lại đau nhức. Phải mất một hồi lâu, cô mới uyển chuyển nói đề nghị: “So với cành trúc, ở trong đất nước Trung Quốc của chúng tôi thường có thói quen dùng sáo ngọc, cây quạt hoặc là dải lụa. Nếu như ngài nghĩ muốn gia nhập võ thuật, thì sử dụng kiếm sẽ tốt và phù hợp hơn một chút.”
Wilson lắc đầu, như thế dung tục quá! Cung kiếm cái gì đó, ông khẳng định là sẽ không cân nhắc, nhưng mà, nếu để hai tay trống trơn như vậy, thì dường như là cũng rất kỳ quái.
Cuối cùng Wilson cũng vẫn quyết định là sử dùng cậy sáo ngọc. Phần sau của kịch bản, như vậy là cũng có thể phải sửa chữa lại đôi chút, sẽ dùng âm luật để giết người vô hình, dường như cũng có vẻ rất không tệ.
Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, bắt đầu quay phim.
Lại là một đợt địa chấn đánh úp lại, Daniel mang theo Emily cùng mấy người khác may mắn vẫn còn sống, chạy tới về hướng phía trong rừng rậm. Chỉ có nơi này là vẫn còn không bị ảnh hưởng bởi trận bão táp của mặt trời, không có cảnh tượng cực lạnh hay là cực nóng, bốn mùa đều như mùa xuân.
Theo truyền thuyết, ở nơi này có một vị nữ phù thủy rất thần bí. Vị nữ phù thủy này có một sức mạnh rất to lớn, có thể thay trời chuyển đất. Tuy rằng Daniel không tin sức người có thể làm được công việc này, thế nhưng mà, lợi thế bọn họ lại đã không còn nữa rồi.
Tàu vệ tinh đã không có cách nào khởi động được nữa. Mọi người bị nhốt ở trên tinh cầu này không có cách nào để thoát đi được, tuyệt vọng đang lan tràn. Mà bọn họ lại gánh vác vô số niềm hi vọng của người dân đi đến nơi đây, để tìm xin sự giúp đỡ.
“Ai vậy?” Có một tiếng động vô cùng nhẹ nhàng vang lên ở bên tai. Âm thanh này giống như từ phía xa xa đang nhẹ nhàng lan tràn dần lại nơi này.
Daniel cùng Emily mặc trên người một bộ quần áo cũ nát, tóc tai hỗn độn bù rối, bện xoắn lại với nhau. Hai người liếc nhìn nhau. Người ở phía đằng sau cũng lộ ra biểu tình vui mừng đến phát khóc lên được.
“Đây là sự thật, truyền thuyết là sự thật rồi, nơi này thật sự là có người.”
“Nữ phù thủy! Nữ phù thủy trong truyền thuyết, nhìn xem kia! Nữ phù thủy đã tới!”
Daniel ngẩng đầu nhìn lên. Dưới ánh mặt trời chiếu sáng một bóng dáng mặc trang phục màu đen phục từ trong lòng chiếc thuyền nhỏ trên hồ, đang bay về hướng đến trước mặt bọn họ. Dáng người nhẹ nhàng thanh thoát, gương mặt trong sáng, con ngươi sâu thẳm màu đen nhẹ nhàng nhìn sang, làm cho Daniel không khỏi tim đập cực kỳ nhanh.
“Xin hỏi ngài là phù thủy phải không ạ? Tôi tên là Johnny. Tôi đi đến đây để tìm xin sự giúp đỡ…” Daniel còn chưa nói hết lời, người trước mắt liền xoay người qua, bỏ đi rồi.
Daniel muốn bốc hỏa. Thật vất vả lắm mới tìm được người như vậy, anh làm sao có thể chịu buông tha cho hi vọng ở trước mắt mình đây! Daniel lập tức bước nhanh đuổi theo kịp, tích cực giới thiệu tình huống của bọn họ.
“Dừng!” Wilson hô ngừng quay, nhíu chặt mi lại nhìn nhìn hình ảnh cùng với mấy người Daniel.
Trên mặt Emily vẽ từng đường vết bẩn. Cô trực tiếp đi qua xem đến cùng Wilson ở đó rối rắm cái gì. Các diễn viên khác liền tương đối tùy ý rồi, bọn họ hoài nghi xảy ra vấn đề, nhất định là từ Ứng Uyển Dung người mới tới rồi.
Chậc, người da vàng.
Ai ngờ đâu, Wilson trực tiếp gọi Daniel và Tina cùng đến. Ông không chút khách khí nói: “Hãy đến đây mà xem mấy người diễn một chút đí, có phải là có vấn đề hay không?”
Daniel nhìn thoáng qua cũng có chút ngượng ngùng. Vừa mới rồi, anh nhìn rõ nữ phù thủy đáp xuống trước mắt mình, trái tim của anh giống như là có một chút rung động. Nhìn hình ảnh có độ nét cao ở trên màn ảnh thì lại càng rõ ràng hơn. Dường như tất cả những suy nghĩ cẩn thận của anh đều đã được phơi bày ra hết vậy.
Sắc mặt của Tina lại còn khó coi hơn khi nhìn hình ảnh dừng lại kia. Nếu như nói Daniel quá thích phù thủy và đã biểu lộ ra một số biểu cảm không phù hợp, thì như vậy, sai lầm của Tina chính là quá mức chán ghét nữ phù thủy này. Ánh mắt của Tina biểu lộ rõ sự khinh thị, xem thường và chán ghét, trong nháy mắt liền đã nhanh chóng bị chụp hình lại.