Không kịch bản, không máy quay, không có paparazzi rình rập, cũng không có thể nhìn thấy được bên trong xe như thế nào.
Tay Hạ Dĩ Đồng vòng quanh cổ Lục Ẩm Băng, hoàn toàn triền miên vào nụ hôn này.
Tim cô đập liên hồi, sau đó liền bình tĩnh trở lại, một lát sau toàn thân như được đốt cháy vậy, Hạ Dĩ Đồng bị đặt lên ghế, Lục Ẩm Băng đè lên người cô, ngón tay từ vạt áo bắt đầu sờ soạng bên trong, hô hấp dần trở nên nặng nề, thỉnh thoảng vang lên tiếng rên nhỏ.
Lục Ẩm Băng nhìn khuôn mặt mê ly của người dưới thân, dừng lại một giây, sau đó há miệng nhẹ nhàng cắn một cái lên cằm cô, một chút đau đớn cũng không làm cho Hạ Dĩ Đồng tỉnh táo lại, chỉ mê mang nhìn Lục Ẩm Băng.
Nhìn bộ dáng ngây thơ của cô, Lục Ẩm Băng vừa buồn cười vừa động lòng, chế nhạo nói: "Lần đầu tiên lại muốn ở trên xe.
Aiz da, không ngờ Hạ lão sư lại là người như vậy nha."
Lỗ tai Hạ Dĩ Đồng trong nháy mắt đỏ lên, vội vàng chỉnh lại áo của mình gần như bị vén lên tận cổ áo.
Lục Ẩm Băng chìa tay, dưới sự trợ giúp, cô một lần nữa ngồi dậy, hồi tưởng lại cảnh vừa rồi, mặt cũng đỏ lên.
Người này, rõ ràng là chị ấy châm lửa trước, hiện tại lại nói cô gấp gáp chịu không được, đúng là đổi trắng thay đen mà.
Hạ Dĩ Đồng muốn mở cửa sổ tản bớt nhiệt, nhưng lại sợ người khác chụp được, đành quay mặt sang một bên, không nhìn Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng ghé sát tai cô, giọng nói chứa nhiều cảm xúc nên càng trầm hơn: "Em tức giận sao?"
Hạ Dĩ Đồng lắc đầu.
"Ừm, vậy là em đang thẹn thùng." Lục Ẩm Băng khẳng định.
Hạ Dĩ Đồng xấu hổ đến mức như muốn hoá thành con thằn lằn bám lên cánh cửa xe vậy.
Lục Ẩm Băng cười khẽ một tiếng, rời khỏi tai cô, nói: "Lão Lưu, lái xe đi."
Hạ Dĩ Đồng kinh ngạc, trong xe này lại còn có người khác, vừa rồi cô lại hoàn toàn không phát hiện ra, còn ở phía sau diễn cảnh 18+! Cô sống nhiều năm chưa từng mất mặt như vậy, nhắm mắt lại, cô muốn chết đi cho rồi!
Nhưng xe lại không khởi động.
Chẳng lẽ là tài xế lão Lưu bị hành vi phóng khoáng của hai người bọn họ làm cho choáng váng? Hạ Dĩ Đồng mở một con mắt ra, nhìn về phía trước, vị trí ghế lái trống rỗng, một người cũng không có.
"Lục Ẩm Băng!" Hạ Dĩ Đồng to gan lớn mật, trợn mắt nhìn.
Hoá ra từ nãy đến giờ Lục Ẩm Băng vẫn luôn cười trộm, lúc này nhịn không được, cao giọng cười to, vừa cười vừa đứt quãng nói: "Chị còn đang suy nghĩ, em mất bao lâu mới có thể nhận ra hahaha, Hạ lão sư, em làm sao mà dễ bị lừa như vậy hahaha."
Hạ lão sư không nói lời nào.
Lục Ẩm Băng dỗ dành: "Chị chỉ muốn trêu em tí thôi, em không cảm thấy bầu không khí giữa hai mình quá nghiêm túc hay sao?"
Hạ Dĩ Đồng: "....."
Nghiêm túc cái quỷ gì, vừa vào xe đã bị chị hôn, sờ hết chỗ này chỗ khác, ơ khoan, người này làm sao lại nói dối trắng trợn như vậy? Này vẫn là đức nghệ song hinh Lục lão sư của cô hay sao? Hình tượng Lục lão sư bắt đầu lung lay rồi.
Hạ lão sư tức giận, hậu quả rất "nghiêm trọng".
Suốt một phút không thèm để ý tới Lục Ẩm Băng, có thể nói là phi thường tức giận!
Lục Ẩm Băng dỗ không được, chiêu này không được thì còn có chiêu khác, cô cầm tay Hạ Dĩ Đồng, lắc trái lắc phải, bĩu môi, giọng hạ xuống làm ra vẻ năn nỉ: "Em hôn chị đi, được không?"
Được không? Hạ Dĩ Đồng như sắp ngất tới nơi rồi, ngay cả tính mạng này cũng có thể cho chị ấy, đừng nói là hôn.
Hôn xong trong lòng đều cảm thấy ngọt ngào, cái gì? Tức giận khi nãy đâu, hoàn toàn biến mất.
Hai người hôn nhau hai cái, Lục Ẩm Băng đeo kính râm lên, từ ghế sau đổi sang ghế lái ở phía trước, ngồi xuống, quay đầu nói: "Em có thể lên ghế trước ngồi, sẽ không bị ai chụp được đâu." Mỗi lần đề cập đến Lục Ẩm Băng, tâm tư của cô liền vô cùng nặng nề, sợ chỉ cần vô ý một chút, sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lục Ẩm Băng: "Thật mà, chị quen với việc này lắm rồi, không bị chụp đâu."
Hạ Dĩ Đồng vẫn do dự.
Lục Ẩm Băng: "Bạn bè cùng nhau ăn một bữa cơm cũng không được sao? Đừng sợ như vậy, em mau qua đây, nói nữa chị sẽ tức giận."
Lục Ẩm Băng nói cô tức giận thì chính là thật sự tức giận, đây như là một chiêu chí mạng vậy.
Hạ Dĩ Đồng sợ hãi, từ ghế sau khom người bước lên phía trước, Lục Ẩm Băng cũng khom người đứng dậy, lấy tay che che trên đỉnh đầu cho cô, hai người đều ngồi xuống, nhìn nhau cười.
Lục Ẩm Băng nghiêng người qua, muốn cài dây an toàn cho cô, nhưng Hạ Dĩ Đồng đã tự mình cài lại.
Aiz, người trẻ tuổi tuân thủ luật giao thông cũng không cho người yêu có cơ hội săn sóc gì hết.
Lục Ẩm Băng bĩu môi, trực tiếp thu tay lại như vậy lại có chút không cam lòng, vì thế ở trên mu bàn tay của Hạ Dĩ Đồng mà đùa giỡn lưu manh.
Hạ Dĩ Đồng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng tươi cười.
Lục Ẩm Băng nhìn sườn mặt của cô, cũng nhịn không được nở nụ cười, vặn chìa khóa khởi động xe.
Lái xe được vài phút, Hạ Dĩ Đồng mới nhớ tới hỏi: "Hai mình đi đâu vậy?"
"Về nhà chị."
Hạ Dĩ Đồng thiếu chút nữa bật dậy từ chỗ ngồi: "Thật sao?"
Lục Ẩm Băng tay vịn vô lăng, quay đầu nhìn cô một cái thật nhanh, "A, không lẽ là giả? Chẳng lẽ chị tuỳ tiện dẫn ai đó về nhà rồi nói là bạn gái mình?"
"Đáng ghét, cùng chị nói chuyện chẳng nghiêm túc xíu nào."
"Chị nghiêm túc mà, chị rất muốn để em ra mắt ba mẹ chị, nhất định bọn họ rất thích em." Lục Ẩm Băng một tay vịn vô lăng, tay phải nắm lấy tay cô, hôn lên mu bàn tay một cái, trấn an nói, "Đừng khẩn trương."
Trong lòng Hạ Dĩ Đồng bây giờ giống như có bảy tám mươi con thỏ nhỏ, nhảy lên nhảy xuống, chị ấy nói nghe nhẹ nhõm ghê, con dâu xấu xí nhà nào ra mắt bố mẹ chồng mà không khẩn trương chứ.
"Em không xấu, yên tâm."
Từ trong đôi mắt mở to của Hạ Dĩ Đồng, Lục Ẩm Băng nhìn thấy sự khiếp sợ của cô, cười nói: "Đương nhiên là chị biết em đang suy nghĩ cái gì, thân làm người yêu thì sự ăn ý này phải có."
"Nhưng em cảm thấy...."
"Hửm?"
"Không có gì." Hạ Dĩ Đồng nghĩ, cô còn chưa chuẩn bị tốt, cứ như vậy mạo muội đi gặp cha mẹ đối phương, lại là ba mẹ của Lục Ẩm Băng.
Tốt xấu gì cũng phải chuẩn bị quà, lại còn phải mặc quần áo khác, long trọng mà xuất hiện, bây giờ chẳng những bề ngoài chưa chuẩn bị tốt, tâm lý của cô lại chẳng khá hơn là bao.
Nhưng cô không chú ý tới, xe của Lục Ẩm Băng đi vào tuyến đường cách nội thành càng ngày càng xa.
Hạ Dĩ Đồng nhìn phong cảnh ven đường càng ngày càng hoang vắng, trực giác thấy không đúng, lấy điện thoại di động trong túi ra, tìm thấy định vị khu biệt thự mà Lục Ẩm Băng gửi cho cô, cách xa vạn dặm, đây là...
Lục Ẩm Băng nói: "Chị cắt đuôi paparazzi."
Trái tim Hạ Dĩ Đồng thả lỏng lại khẩn trương nhảy dựng lên: "Có paparazzi?!"
"Có, bị bỏ lại phía sau rồi."
Hạ Dĩ Đồng suy nghĩ, cảm thấy không có khả năng, theo kinh nghiệm mấy năm nay của cô, nếu có xe paparazzi bám theo, sao cô lại có thể không biết cơ chứ? Coi như tâm tư của cô không để ý tới chuyện này, nhưng ít nhiều gì trực giác vẫn mách bảo.
Một lát sau, Hạ Dĩ Đồng hít sâu một hơi, nói: "Lục lão sư."
"Ừm?" Lục Ẩm Băng tâm tình rất tốt.
"Chị rốt cuộc là mang em đi đâu vậy?" Chị ấy căn bản là không muốn dẫn mình về nhà, làm mình nãy giờ ngây ngốc, khẩn trương cả buổi.
Lục Ẩm Băng "À" một tiếng, "Em phát hiện rồi à."
Ngữ điệu đặc biệt đáng yêu, đáng yêu đến mức Hạ Dĩ Đồng muốn đánh người.
Lục Ẩm Băng: "Em xem chân em đều run run như vậy, chị sợ chị dẫn em về nhà, thì em sợ tới mức tè ra quần luôn quá."
Hạ Dĩ Đồng: "........................"
Trước khi Hạ Dĩ Đồng đánh cô, Lục lão sư nghiêm trang nói: "Được rồi, nói thật với em, muốn em gặp ba mẹ chị, nhưng không phải bây giờ.
Hai chúng ta đều rất bận, thật vất vả mới gặp nhau một lần, chị không muốn hai người họ chiếm hết thời gian của chúng ta."
Tâm tình Hạ Dĩ Đồng đang phập phồng, lại bị nhét một ngụm mật ngọt, hoàn toàn mất bình tĩnh, gật gật đầu.
Lục Ẩm Băng lại nói: "Hai bóng đèn đó, tự ở nhà phát sáng cùng nhau là được rồi."
Ba Lục mẹ Lục nghe được những lời này của Lục Ẩm Băng, không chừng lại lên án, trách móc một phen "nghịch nữ nhà này", Lục – Doraemon - Ẩm Băng lại phải bị đuổi ra khỏi nhà.
Hạ Dĩ Đồng: "Ba mẹ chị có biết chị gọi bọn họ như vậy không?"
Lục Ẩm Băng nở nụ cười: "Gọi gì cơ? Chị gọi bọn họ là diễn viên hài."
Hạ Dĩ Đồng: "........................"
Đây nhất định là một Lục lão sư giả, giả, giả, chắc chắn là giả.
Lục Ẩm Băng đoán tâm tư của cô rất chính xác, vui vẻ nói: "Chị hiện tại có giải thích thì em cũng không thể hiểu được, dù sao tương lai em vào nhà chị ở, liền sẽ biết thôi."
Lỗ tai Hạ Dĩ Đồng lại nóng, ánh mắt cũng không biết nhìn đi đâu, lẩm bẩm: "Ai...!Ai vào nhà chị ở chứ?"
"Em đó." Lục Ẩm Băng trả lời rất tự nhiên
Trái tim Hạ Dĩ Đồng run lên, chỉ chờ nghe những lời này, khóe miệng liền cong lên, không hạ xuống được.
Đừng nói Hạ Dĩ Đồng, Lục Ẩm Băng cũng cảm thấy mình có thể là hàng giả.
Cô cho tới bây giờ chưa từng tưởng tượng mình sẽ có một ngày yêu đương, tính tình lại không tốt, theo lời của Lai Ảnh thì chính là "cậu là đồ thẳng nam, sau này ai yêu cậu chắc chắn rất xui xẻo", nhưng bây giờ cô gặp Hạ Dĩ Đồng, những lời tình cảm ngày xưa nghe rất buồn nôn kia không cần đại não suy nghĩ liền chủ động nói ra, cô thậm chí còn cảm thấy ngôn ngữ cũng không thể biểu đạt một phần vạn lần yêu thích trong lòng cô.
Tính tình sao? Cô mềm lòng với Hạ Dĩ Đồng, cái gì cũng không tính toán.
Muốn nhìn em ấy, muốn ôm em ấy, muốn hôn em ấy, tốt nhất là một khắc không nên tách ra.
Ngay cả con đường trước mắt có vẻ dài dằng dặc, lúc đó cô mua biệt thự sao lại mua xa như vậy? Cô là có bệnh sao?
Lục Ẩm Băng thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô một cái, Hạ Dĩ Đồng đứng ngồi không yên, cảm thấy mình sắp bị ánh mắt nóng bỏng của chị ấy thiêu đốt mất..