Tay Lục Ẩm Băng không dùng nhiều sức, nhưng Hạ Dĩ Đồng lại không tránh được, lúc Lục Ẩm Băng hôn lên, cô dần mất đi suy nghĩ chống cự, hai tay vòng lấy cổ Lục Ẩm Băng, tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng từ đối phương.
Môi của Lục Ẩm Băng rất đẹp, dày mỏng rộng hẹp vừa phải, đôi môi này, rất thích hợp để hôn, trong tám năm qua, Hạ Dĩ Đồng đã vô số lần mơ thấy cùng đối phương tiếp xúc thân mật, đôi môi này, từ trán đến mũi, vành tai, từ vai đến ngực, từ thắt lưng đến chân, Lục Ẩm Băng ôm chặt thắt lưng của cô, dường như là đang trách cứ cô thất thần.
Hạ Dĩ Đồng vội vàng kéo suy nghĩ trở về, chăm chú mà đáp trả lại.
Cảm giác được cánh môi của đối phương đang đè lên cánh môi mình, Hạ Dĩ Đồng nhịn không được, ngậm lấy cánh môi ấy, dùng đầu lưỡi đảo quanh, nhẹ nhàng mút vào, tay của Lục Ẩm Băng cũng tăng thêm chút lực, hô hấp cũng gấp gáp.
Nhắm mắt lại, để đầu óc trống rỗng, không cần suy nghĩ, chỉ dùng môi để miêu tả cánh môi của đối phương, miêu tả cảm xúc hiện giờ.
Lúc tách nhau ra, dường như trong không khí xuất hiện một sợi chỉ bạc mờ ám, lưu thông không khí một chút, sau đó liền dán vào nhau.
Nụ hôn như vậy kéo dài, Hạ Dĩ Đồng cảm thấy nụ hôn này rất lâu, cũng không nhớ được hai người đã tách nhau ra mấy lần, lại hôn lần nữa mấy lần, Hạ Dĩ Đồng cả người nóng lên, chân không tự chủ mà cọ cọ vào chân Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng mặc quần jeans dài, ngay khi vừa chạm vào lớp vải, lí trí của Hạ Dĩ Đồng sắp trở về thì Lục Ẩm Băng đưa bàn tay của mình vào bên trong khăn tắm đang quấn trên người của cô.
"A...." Hạ Dĩ Đồng nhịn không được nhẹ nhàng thở dốc, một chân đứng không vững, cả người như con rắn quấn lấy người Lục Ẩm Băng, đối phương nhanh chóng bế cô lên, hai chân Hạ Dĩ Đồng cũng thuận thế quấn lấy eo người kia.
"Thật không nghĩ tới," Lục Ẩm Băng cắn nhẹ tai cô, cười khẽ, "Em lại đói khát như vậy."
Hạ Dĩ Đồng ngẩn ra, liền hôn lên xương quai xanh người kia.
"Ưm..." quả nhiên nghe được tiếng thở dốc ngắn ngủi của Lục Ẩm Băng, khoé mắt của cô đỏ lên, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Chị không phải cũng vậy sao?"
Lục Ẩm Băng nhìn cô trong chốc lát, cúi đầu cười: "Được, là giống nhau."
Kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không còn ngây thơ, không phải vậy sao? Trước khi đi cô đã xem lại ghi chép, nghiên cứu nhiều lần, quyển sổ đó còn để ở dưới nhà, trước khi lên lầu cô cũng xem lại mấy lần, cô tin Hạ Dĩ Đồng cũng làm giống vậy, nếu không thì giải thích thế nào về kỹ thuật điêu luyện lần trước?
Tài xế Lục vừa nhận được bằng lái xe, vẫn trong giai đoạn thực tập, tài xế Lục vẫn tin rằng những tài xế khác, lái xe giỏi hơn cô là do có sự chuẩn bị tốt chứ không phải là tài năng thiên bẩm gì, quả là sự hiểu lầm lớn.
"Nhưng mà lát nữa em đừng có hôn chị sâu quá, chị lại thở dốc, tay mềm, sẽ không bế em được, em sẽ bị té đó." Lục Ẩm Băng ở trong tư thế này, lộ ra cái đuôi sói.
Tài xế họ Lục trong trận chiến đầu tiên, giành được quyền chủ động.
Cô từ ban công đi vào trong phòng, kéo rèm cửa lại, lấy điều khiển điều chỉnh ánh đèn trong phòng, hai ba chiếc đèn tường màu vàng liền sáng lên, rất thích hợp......!để làm những chuyện không thể nói cho người khác biết.
Lục Ẩm Băng vì đảm bảo mình có thể chiếm tiện nghi nhiều hơn, do đó cô không trực tiếp đặt Hạ Dĩ Đồng lên giường, mà đem cô ép vào tường, một tay nâng mông, một tay tuỳ ý thăm dò bên trong khăn tắm, môi thì hôn xuống tai và cổ cô.
Trong ghi chép của quyển sổ kia có nhắc, dục tốc bất đạt, thay vì một lần ăn sạch, chi bằng chậm rãi khơi dậy dục vọng của cô ấy, từ từ làm, trêu chọc cô ấy, khiến cho cô ấy muốn dừng mà không dừng được.
Lần trước? Lần trước cô là nghé con không sợ cọp, lần thứ hai này đương nhiên phải khác.
Hạ Dĩ Đồng ôm lấy bả vai cô, ngửa đầu ra sau, cô muốn đối phương hôn cô nhiều hơn, muốn đối phương chiếm hữu cô.
Lục Ẩm Băng liếm nhẹ yết hầu cô, chậm rãi dùng lực, Hạ Dĩ Đồng sắp bị đầu lưỡi đó bức đến điên rồi, tốc độ nuốt nước bọt ngày càng nhanh, có thể cảm giác được áp lực một cách rõ ràng, cảm giác cũng càng mãnh liệt.
Cô không nghe được tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc không thể kiềm chế của mình, ánh sáng trở nên mông lung, người trước mặt cũng trở nên mơ hồ, không thấy rõ, cô theo bản năng muốn né tránh, Lục Ẩm Băng lại dùng sức ép cô vào tường, một tay cố định người cô, đầu lưỡi bắt đầu trượt xuống yết hầu, lần lượt liếm rồi hôn, tay kia trượt xuống bụng cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve từng chút một, dưới sự kích thích, thân thể Hạ Dĩ Đồng không khống chế được mà nhẹ nhàng run rẩy một chút, sau đó liền cứng đờ, đầu cô vùi vào cổ Lục Ẩm Băng, người bất động.
Lục Ẩm Băng nghiêng đầu hôn vành tai cô, Hạ Dĩ Đồng không phản ứng.
Lục Ẩm Băng cúi đầu hôn cổ cô, Hạ Dĩ Đồng không phản ứng lại.
Lục Ẩm Băng sờ bụng cô, Hạ Dĩ Đồng vẫn không phản ứng.
Này?
"Hạ lão sư?" Lục Ẩm Băng sờ gáy cô, muốn nhìn biểu tình của cô, Hạ Dĩ Đồng gắt gao vùi đầu vào cổ cô, bất động, cứ như là từ cõi chết trở về vậy.
"Hạ lão sư?"
Hạ lão sư không muốn nói chuyện, thậm chí còn muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Lục Ẩm Băng bắt đầu điều động trí nhớ của mình, chuyện vừa nãy xảy ra là gì? Cô vừa hôn vừa sờ, người Hạ Dĩ Đồng run rẩy, rên lên cũng khiến cô rất kích động, sau đó cô liền sờ, Hạ Dĩ Đồng càng run hơn.
Cuối cùng liền run rẩy kịch liệt, sau đó thì nằm sấp trên người cô.
Lần kịch liệt đó, tựa hồ bụng nhỏ cũng kịch liệt co rút, không phải chứ? Tay Lục Ẩm Băng dọc theo bụng cô, tiếp tục sờ xuống, Hạ Dĩ Đồng phản ứng nhanh chóng, muốn né tránh, nói: "Chị thả em xuống đi."
Lục Ẩm Băng từ trong giọng nói của cô, nghe được là cô đang cố bình tĩnh.
Lục Ẩm Băng vẫn chưa tìm thấy đáp án, sao lại có thể dễ dàng buông tha như vậy, tư thế này hầu như Hạ Dĩ Đồng không thể phản kháng, tay của Lục Ẩm Băng cũng vừa lúc sờ đến nơi đó.
Tay cô đều bị ướt.
Lục Ẩm Băng kinh ngạc "à" một tiếng, ngay sau đó liền vui vẻ: "Hạ lão sư, em lại..."
Hạ Dĩ Đồng thẹn quá hoá giận, muốn thoát khỏi sự giam cầm này của Lục Ẩm Băng, nhảy xuống, chân vừa chạm đất có chút không ổn, lảo đảo, Lục Ẩm Băng vội vàng đỡ lấy cô.
Hạ Dĩ Đồng muốn vung tay né tránh cô, nhưng không né được, hai người liền giằng co tại chỗ.
Lục Ẩm Băng nhìn về phía chân cô, sờ sờ mũi, tốt xấu gì cũng nên nhịn cười, nghiêm túc nói: "Cái đó...!Chảy xuống.."
Hạ Dĩ Đồng quyết tâm hất tay cô ra, ngay cả tâm tư chứng thực cũng không có, xấu hổ chạy nhanh vào phòng tắm.
Lục Ẩm Băng chưa từng cười vui vẻ như vậy, tay chống tường, khom lưng, ngửa trước ngửa sau, cười nước mắt muốn chảy ra.
Một phần là vì biểu hiện của Hạ Dĩ Đồng, còn một phần là do cô, như vậy có tính cô đã qua giai đoạn thực tập không?
Trong bồn tắm đã chuẩn bị nước ấm trước đó, đây vốn là Lục Ẩm Băng chuẩn bị trước, làm xong cũng phải tắm lại lần nữa, nhưng vấn đề mấu chốt là người kia chưa chạm đến nơi đó, chỉ hôn hôn sờ sờ, cư nhiên bản thân cô lại ra?!
Cô nằm mơ thì tốt xấu gì cũng thấy cảnh tiếp theo, tuy không chi tiết lắm, nhưng cũng có làm, quả thực là hiện thực tàn khốc hơn so với mộng cảnh.
Cô kiểm tra nhiệt độ nước, trước khi nhấc chân vào, nhớ tới lời Lục Ẩm Băng khi nãy, bỗng nhiên dừng động tác, gác chân lên bồn tắm, nhìn đùi mình, dưới ánh đèn chiếu xuống một chất lỏng trong suốt, nhưng chảy xuống thì không có.
"...." Hạ Dĩ Đồng cảm thấy mình cần phải suy xét hình tượng đức nghệ song hinh này của Lục lão sư.
Lục Ẩm Băng ở trong phòng rất vui vẻ, cô lấy ảnh chụp về cuốn sổ tay ghi chép trong điện thoại của mình ra xem, nhà cô gia giáo rất tốt, trong thời đại hiện đại bây giờ, nhiều người không quen cầm bút, nhưng nét chữ của cô rất đẹp, cho dù là màn hình điện thoại cũng không cản trở chuyện này, cô thấy đêm nay còn rất dài, không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Bên trong thì Hạ Dĩ Đồng lại gặp một tình huống khó xử, cô quên mang theo quần lót, cái cũ cũng không thể mặc lại.
Kêu Lục Ẩm Băng lấy quần lót cho cô? Sợ là dẫn sói vào nhà, sau khi trải qua chuyện vừa rồi, Hạ Dĩ Đồng cảm thấy mình phải khôi phục lại nguyên khí lúc trước.
Hiện tại cô chủ động hay bị động đều không thể chịu nổi.
Vì thế cô lau khô người, quấn khăn tắm, định thần lại nhàn nhã bước ra, tiến về phía tủ quần áo.
Lục Ẩm Băng buông điện thoại, cười như không cười nhìn cô.
Hạ Dĩ Đồng thật sự không có cách nào làm ra dáng vẻ tự nhiên cầm quần lót trước mặt cô ấy, phải vào phòng tắm thay, đành mỉm cười xấu hổ.
Lục Ẩm Băng nói: "Em xong rồi hả? Chị đi rửa tay."
Trong nháy mắt mặt Hạ Dĩ Đồng đỏ bừng, cô biết Lục Ẩm Băng đi rửa tay là ban nãy sờ vào nơi đó.
Cô không ngẩng đầu lên, đáp một tiếng: "Dạ."
Nhưng mà thừa dịp Lục Ẩm Băng rửa tay, cô có thể lén lút mặc quần lót vào đúng không? Lục Ẩm Băng hướng cô nở nụ cười, đi vào phòng tắm rửa tay.
Vòi nước được vặn, tiếng nước chảy ào ào.
Chắc là đang bơm nước rửa tay thì phải? Hạ Dĩ Đồng cẩn thận nghe, quả nhiên tiếng nước ngừng chảy, tay đang đặt lên miệng bơm của nước rửa tay.
Hạ Dĩ Đồng cho tới bây giờ chưa từng thấy thính giác của mình lại hữu dụng như vậy, cô nhanh chóng mở tủ quần áo ra, lục lọi, thừa dịp đối phương đang rửa tay, thuận lợi tìm thấy quần lót, nhanh chóng xé mở bao bì, xác nhận mặt trái.
Một chân nâng lên, vừa cho vào, cảm thấy thắng lợi đang ở phía trước! Chỉ cần nhấc chân còn lại lên thôi!!!
Lục Ẩm Băng tính toán thời gian, ở trước gương nở nụ cười rất đẹp, đúng lúc thò đầu ra khỏi phòng tắm: "Hạ lão sư, chị cảm thấy nước rửa tay này..."
Ánh mắt cô dừng lại, thấy Hạ Dĩ Đồng đang cầm quần lót ren màu đen, tư thế lúc này định nhấc một chân lên.
Hạ Dĩ Đồng cứ như vậy đứng hình ở trong không khí.
Lục Ẩm Băng ngửi một chút, không nhanh không chậm nói thêm: "Rất thơm.".