Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 199



Giờ sao? Hôn chứ sao.
Bạn gái mình chọn, cho dù bên kia có ăn mặc kiểu quái gì, quỳ xuống cũng muốn hôn.
Hạ Dĩ Đồng nhìn từ trên xuống dưới, cảm thấy đường xương quai hàm có lẽ sẽ vừa với miệng mình một chút, vậy nên cô cúi đầu, mấp máy môi ở đó, đôi mắt nhắm nghiền của Lục Ẩm Băng đột nhiên mở ra, đôi môi đỏ chót trực tiếp "pa" một tiếng lên môi Hạ Dĩ Đồng.
Hạ Dĩ Đồng mở to mắt.
Lục Ẩm Băng trông có vẻ hả hê nở nụ cười, dè chừng đằng trước còn có người nên cũng không đến mức cười quá lố.
Hạ Dĩ Đồng ngây người hai giây, rồi hôn lại Lục Ẩm Băng.
Lần này đến lướt Lục Ẩm Băng ngây người, nhất thời không kịp phản ứng.
Tiểu Tây ngồi đằng trước cảm thấy phía sau lưng có ánh mắt, không nhịn được mà ngoảnh lại nhìn thoáng qua một cái, hai con người căn bản là không có xem phim, vừa ôm vừa hôn muốn tỏa ra cả nhiệt, tay đặt ở ngực ở mông và làm những việc cần làm.

Tiểu Tây lắc đầu, quay đầu lại.
Du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt, tinh lực tràn đầy, thật sự không so sánh được.
Trán Lục Ẩm Băng tựa vào trán Hạ Dĩ Đồng, cố gắng hít thở: "Là chân ái." Cô như thế này, em ấy vẫn bằng lòng hôn cô, không phải hôn phớt mà còn có thể hôn sâu như vậy.

Chắc chắn là chân ái.
Nếu mẹ cô thấy cái bộ dáng thất đức này của cô, không biết xấu hổ trưng cái mặt này ra rồi đòi ôm với chả hôn, chắc chắn Liễu Hân Mẫn sẽ cầm cái chổi đánh cô không trượt phát nào.

Trong khi đó Liễu Hân Mẫn vẫn luôn tự hào mình là một người phụ nữ hiền thục, hình mẫu người phụ nữ lí tưởng trong gia đình.
Lục Ẩm Băng thấy bản thân có hơi giống như giở trò lưu manh, giở thói ngang ngược, cậy Hạ Dĩ Đồng yêu mình, cái gì cũng dám làm, không kiêng nể gì, cơ mà cô thích cái cảm giác này.
Một tay Hạ Dĩ Đồng vẫn còn đang xoa gáy Lục Ẩm Băng, sau khi hơi thở ổn định, nói: "Chúng ta xem phim đi." Trong màn ảnh, tiểu Kinh Tú được đưa đến trên núi, giọng nói non nớt trẻ thơ.

Lục Ẩm Băng lấy khăn ướt từ trong túi ra lau mặt, khi nãy nhấm nháp lung tung, có lẽ phấn trên mặt cô cũng dính sang mặt Hạ Dĩ Đồng rồi đi.

Hạ Dĩ Đồng né tránh tay cô, nói: "Không cần đâu, vừa hay ngụy trang để lát về cho tiện."
Lục Ẩm Băng: ".

.

."
Trái một vết son, phải một vết son, và cả cặn trang điểm như này mới càng thu hút sự chú ý thì có.
Tranh thủ lúc phim vẫn đang chiếu đoạn đầu, Lục Ẩm Băng kéo Hạ Dĩ Đồng vào phòng vệ sinh tẩy trang, hai người đi như chạy, sợ bỏ lỡ phân cảnh tiếp theo của đối phương, thời gian tẩy trang và đi lại tổng hết vỏn vẹn bốn phút, trên màn hình vừa hay kết thúc cảnh phim của tiểu Trần Khinh và tiểu Kinh Tú, đến đoạn sứ giả Cô Tang tiến công, tiếng kèn vang vọng, cờ bay phấp phới.
Tiếp theo là một trong những điểm nhấn của bộ phim, màn múa đơn của Hạ Dĩ Đồng.

Cảnh quay này tổng cộng NG mất mười mấy lần, Lục Ẩm Băng xem cô từ vô số lần NG cho tới tiếng hô "Tốt" to rõ ràng của Tần Hàn Lâm, nhưng đó là ở trường quay, còn trên phim lại khác hoàn toàn.
Ánh mắt Hạ Dĩ Đồng bắt đầu lâng lâng, tưởng chừng như cô đang tập trung xem phim nhưng thật ra là đang phân tán sự chú ý xung quanh màn hình, cô biết lòng mình khẩn trương, Lục Ẩm Băng đang xem phim của cô, cứ vậy mà quen biết, khiến cô không thể tự đi coi một bộ phim mà bản thân đóng.

Lục Ẩm Băng sẽ thích màn biểu diễn của cô sao? Nếu như chị ấy thấy cô diễn không tốt thì phải làm sao? Nếu như...
Cô lén nhìn Lục Ẩm Băng một cái, một nửa khuôn mặt Lục Ẩm Băng, chị ấy đang rất chú tâm, nhìn thấy môi đối phương mím lại, trái tim Hạ Dĩ Đồng rớt một nhịp, thôi rồi, có phải chị ấy cảm thấy không ổn không?
Hiệu ứng âm thanh trong rạp chiếu phim đặc biệt tốt, tiếng trống trong phim và tiếng tim Hạ Dĩ Đồng giống như thi nhau đập.

Cho tới khi điệu múa kết thúc, Lục Ẩm Băng dựa lưng vào ghế, Hạ Dĩ Đồng vờ như vẫn đang nhìn màn hình, Lục Ẩm Băng xích lại gần lỗ tai cô, giọng nói bình tĩnh và hơi thở ấm nóng truyền tới: "Làm tốt lắm, rất kinh diễm."
Từ khi phim được công chiếu, Hạ Dĩ Đồng đã nghe và xem qua rất nhiều lời khen như vậy, từ người hâm mộ, từ người qua đừng, và các nhà phê bình phim, nhưng không ai trong số họ có thể sánh bằng một câu khẳng định nhàn nhạt của Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng gạt tay vịn giữa hai người lên, vai dựa vai, tay đan xen tay, Lục Ẩm Băng ôm cô vào lòng, Hạ Dĩ Đồng tự điều chỉnh tư thế thoải mái, nhưng là dựa vào lòng chị ấy thoải mái quá sẽ ảnh hưởng tới trải nghiệm xem phim, Lục Ẩm Băng mới chỉ tận hưởng cảm giác mỹ nhân trong vòng tay được có vài phút thì Hạ Dĩ Đồng đột nhiên ngồi thẳng dậy, chiêm ngưỡng thịnh thế dung nhan của Lục Ẩm Băng trên màn hình.
Lục Ẩm Băng âm thầm thở dài trong lòng, không ôm thì không ôm, về nhà ôm cũng được.
Tay trái Lục Ẩm Băng nắm lấy tay phải Hạ Dĩ Đồng, tay đan vào nhau đặt trên đùi mình, một tay khác vòng qua ôm lấy eo Hạ Dĩ Đồng, cằm tựa lên vai cô, môi nghịch ngợm giữa tai và cổ cô.
Bộ phim này là Lục Ẩm Băng một phiên, đúng như tên gọi, phần lớn đều xoay quanh câu chuyện của cô, cô chỉ xem những cảnh Hạ Dĩ Đồng xuất hiện, những lúc còn lại tận lực chiếm tiện nghi Hạ Dĩ Đồng.

Hạ Dĩ Đồng mặc ít quần áo, áo phông cũng chỉ có một lớp mỏng, dính vào thịt, vén vạt áo lên, dọc theo đường eo tinh tế đi ra sau lưng, vòng tới bụng dưới, có chút mát lạnh, giống như đang vuốt ve băng ngọc loại tốt nhất, không cẩn thận qua lửa, bị Hạ Dĩ Đồng đánh một cái vào tay mới chịu thu tay về, Hạ Dĩ Đồng không tiếc dùng lực, mà không đau, Lục Ẩm Băng nhanh chóng quên luôn chuyện này, tạm lui về chỗ quyển thổ trùng lai.
[Một phiên: Tập trung vào một nhân vật chủ chốt;
Quyển thổ trùng lai: Sau khi thất bại thì lui về ổn định lại tổ chức để phục thù, nhất định phải thành công.]
Lục Ẩm Băng đã thấy qua nhiều chuyện trên đời, nhưng không biết từ đâu nghe được tình cảm giữa hai người con gái, bên nhau càng lâu thì tình cảm càng sâu đậm, từ yêu sẽ thành không muốn xa rời, vế sau còn nói cái gì nữa cơ mà cô chẳng nhớ, vế đầu cô kịch liệt tán thành, rõ ràng lúc nào cũng kè kè lấy nhau nhưng vẫn muốn dính đối phương nhiều hơn nữa, một chút kẽ hở cũng không được.

Cho dù ngồi một chỗ xem phim cùng nhau nhưng thỉnh thoảng vẫn muốn động tay động chân, hôn lên vành tai, như vậy mới yên tâm.
Đầu óc cô giờ đây rất phong phú, Hạ Dĩ Đồng chỉ chăm chú xem phim, mắt thiếu điều muốn dán lên màn hình.

Tay Lục Ẩm Băng chạm tới nút cài áo ngực người kia, vẫn không động tĩnh.

Lục Ẩm Băng không nhịn được có chút bực mình, người trên màn hình còn hấp dẫn hơn cả người thật à? Sau đó ngón tay khẽ cử động, co lại từng ngón, bất quá ở giữa hai nhịp thở, lồng ngực Hạ Dĩ Đồng như giãn ra, đây là chuyện đầu tiên cô cần làm mỗi khi về tới nhà.
Hạ Dĩ Đồng: ".


.

." cảm giác nhẹ nhõm quen thuộc này, vì cái gì giờ đây lại không thấy mừng rỡ tẹo nào.
Ngón tay Lục Ẩm Băng đẩy dây áo sang một bên, bàn tay ấm áp dán lên sống lưng cô, cơ thể trở nên cứng đờ dưới cái chạm ấy.
Hạ Dĩ Đồng: ".

.

."
Phim đang tới hồi gay cấn, cô xem nốt đã.
Lục Ẩm Băng tay phủ lên xương sườn cô, lưu luyến không thôi.
Hạ Dĩ Đồng: ".

.

."
Không ổn rồi, cô sắp không nhịn nổi nữa.
Bộ ngực đầy đặn đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy, trong bầu không khí tĩnh lặng, một tiếng "bộp" vang lên, Lục Ẩm Băng rụt lại cái tay đau nhức của mình, eo cũng chưa kịp thu về, một người trưởng thành một mét bảy mấy, tay dài chân dài đang cuộn một cục trên ghế, dáng vẻ ủy khuất.
Hạ Dĩ Đồng vòng tay ra sau, gài lại mắc áo, Lục Ẩm Băng trùng lông mày, nhìn cô với ánh mắt đáng thương vô số tội.
Biết người kia đang giả vờ giả vịt, Hạ Dĩ Đồng liếc cô một cái, không nhịn được mềm lòng, nói: "Tay."
Lục Ẩm Băng đưa tay ra.
Hạ Dĩ Đồng nâng bàn tay cô, phả một hơi lên đó.
Một đôi mắt sáng ngời ló ra từ hàng ghế đằng trước, Lục Ẩm Băng liếc một cái, Tiểu Tây lập tức rụt cổ lại, nói với Phương Hồi ngồi cạnh: "Đêm đen hóa ngày, trời đất tươi sáng, thời thế thay đổi, con người biến chất*."
[*Nguyên văn 世风日下, 人心不古 (Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ): Câu tục ngữ cảm khái con người trong xã hội ngày một tha hóa, biến chất, không còn hiền lương, chính trực như người xưa.]
".

.

."
Tiểu Tây: "Chị đang nói chuyện với em đó, đại tiên à!"
".

.

."
Tiểu Tây không nói nữa.
Lại còn bị Phương Hồi chọc tức, nếu em ấy không muốn nói chuyện với mình thì mình cũng chẳng thèm để ý tới em ấy, người gì đâu không biết!

Một phút sau, Phương Hồi ngoảnh sang, vô tội nói: "Chị vừa nói cái gì vậy? Tôi đang xem phim mà."
Tiểu Tây: "Hứ!"
Khi dễ nàng ngốc chứ gì, cho rằng nàng tốt tính hiền từ thì sẽ không phát cáu chứ gì? Vui vẻ thì đáp nàng hai câu, không vui thì phớt lờ lời nàng, đến chó còn biết gặm thịt ngon xương ngọt, nếu mình còn nhiệt tình hấp tấp như trước thì đúng là không bằng một con chó! Có cái rắm!
Lúc trước sếp sủng ái nàng, giờ sếp thay lòng, quay qua sủng ái đại tiên rồi, nàng chưa có người yêu thì thôi đi, đã vậy ngày nào cũng phải táp cơm chó, đoán chừng chẳng mấy khi nữa đến cả công việc cũng bấp bênh luôn.
Nghĩ mà đau lòng, trong phim vừa hay chiếu tới đoạn Kinh Tú bị bắt, hay mắt đỏ bừng, gằn từng tiếng, nước mắt Tiểu Tây thuận thế chảy xuống, rơi trên mu bàn tay Phương Hồi.

Sao lại rơi thành vậy? Bởi vì Phương Hồi đưa tay tới.
Duỗi tay qua đó làm gì? Cô cũng không biết, này giống như là bản năng hành động của cơ thể, nhưng là những giọt nước ấm kia đánh thức lý trí của cô, tay bỗng dưng thu lại, đưa qua một tờ giấy.
Tiểu Tây không thương tiếc gạt tay cô ra, tự lấy một gói khăn giấy từ trong túi ra, thoạt nhìn nàng sẽ khóc rất nhiều.
Phương Hồi có chút hối hận.
Dường như cô hơi quá đáng rồi, Tiểu Tây gửi cho cô vài MV, xem xét một cách bình tĩnh thì edit rất tốt, cô nên vì khi xem những MV đó, tâm sinh chút tạp niệm không nên mà giận lây sang đối phương.

Tiểu Tây có làm gì sai đâu? Hà cớ gì nàng lại phải chịu đựng sự phớt lờ và tức giận của cô? Rõ ràng giữa trưa còn nói muốn dẫn cô đi khắp thủ đô, đưa cô về nhà nàng ở, hai người chẳng phải là mối quan hệ "bạn thân" ấy sao?
Năm phút sau.
Phương Hồi hắng giọng.
Tiểu Tây hít một hơi thật sâu, đợi cô nói.
Phương Hồi còn đang rối rắm không biết mở lời như nào, sau lưng vang lên một tiếng "bốp" rõ to, âm thanh này to hơn âm thanh trước đó rất nhiều, Lục Ẩm Băng khẽ kêu: "Đau đau đau đau đau."
"Chị thử mó máy nữa xem." Hạ Dĩ Đồng đè giọng xuống.
Một lát sau bất đắc dĩ nói: "Tay, đưa đây."
Lọt vào tai lại là những lời an ủi và yêu thương, Lục Ẩm Băng làm bộ làm tịch, ra vẻ nhăn nhó, chứng nào tật nấy.
Phương Hồi đang kiếm cớ, vội vàng nhân cơ hội tiến tới gần Tiểu Tây nói: "Đêm đen hóa ngày, trời đất tươi sáng, thời thế thay đổi, con người biến chất."
Không khác một chữ, ngắt nghỉ, ngữ điệu đều giống y chang.

Mấy kẻ thẳng nam các người đều kiếm chuyện nói như này sao?
Tiểu Tây: ".

.

."
Ba giây sau nàng bật cười..


Bình Luận (0)
Comment