Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 23



Được tiếp xúc với hai thần tượng ở cự ly gần, Tiểu Tây là fan ngoài đời nhảy hố đầu tiên, từ cái ngày nhảy vào hố, mỗi ngày y như là chìm trong mật ngọt vậy, vui vẻ như chuột sa vào hũ gạo.

Ví dụ như, mỗi ngày vào buổi chiều nếu Hạ Dĩ Đồng không có việc gì làm sẽ đều chạy tới tìm Lục Ẩm Băng rất đúng giờ, hẹn cô ấy ra ngoài ăn, tuy đa phần Lục Ẩm Băng đều từ chối, nhưng cũng không có thể hiện thái độ phản cảm, cô đã theo Lục Ẩm Băng 3 năm rồi, biết rất rõ là Lục Ẩm Băng ghét nhất có người cứ bám theo cô ấy.

Mỗi ngày Tiểu Tây ăn cẩu lương của hai người rất vui vẻ, còn vào fanpage của CP ăn cẩu lương của đồng nhân nữa, thậm chí còn đích thân đi viết fanfic, hoàn toàn dựa theo nguyên mẫu người thật, nhưng lại bị các fan CP khác cho là OOC nghiêm trọng (Out of Character), chấm dứt con đường trở thành đại thần trong giới đồng nhân của cô.

Tiểu Tây có mặt trong khắp forum, weibo, càng ngày Lục Ẩm Băng càng phát hiện trợ lý của mình nhiều lần nhìn điện thoại rồi lại cười một mình, lâu lâu còn phát ra giọng cười tà ác nữa, trong lòng cô rất hiếu kỳ, đi hỏi thì nhận được câu trả lời là đang hâm mộ CP, Lục Ẩm Băng tò mò muốn xem thì Tiểu Tây lại đem một đôi gay mình đã từng hâm mộ cho cô ấy xem, sau đó cô liền thấy mất hứng.

Ngày tháng nhàn hạ thế là cũng trôi qua, ngày 8 tháng 7, ê kíp của bộ phim Phá Tuyết cuối cùng cũng bước vào quá trình ghi hình và chế tác.

Ngày hôm ấy Hạ Dĩ Đồng dậy rất sớm, soi gương sửa soạn một phen, không có ăn mặc màu mè, vẫn là áo thun và quần lửng rất đơn sơ, mái tóc dài xõa trên vai, đã nhuộm lại màu đen, nhìn rất ngây thơ dễ thương.

Cô có chút căng thẳng, mặc dù được chọn vào vai nữ chính hơn mười mấy ngày, nhưng đây là lần đầu tiên cô được gặp đoàn làm phim hoàn chỉnh.

Đúng là rất sớm, trời mới tờ mờ sáng, khi cô đến phim trường thì chỉ có vài nhân viên công tác, có người ngẩng đầu lên thấy cô thì nhiệt tình chủ động chào hỏi, còn vài người lẻ tẻ thì cúi đầu khuân vác, không có rảnh để ý đến cô.

Máy quạt gió vẫn cứ quay vù vù.


Hạ Dĩ Đồng nhìn xung quanh, phòng nghỉ vẫn chưa mở cửa, sau khi hỏi thăm, cô dẫn theo trợ lý ngồi ở ghế đẩu kế bên nhân viên ánh sáng.

Nhân viên ánh sáng là một người đàn ông trung niên khoảng 40 ruổi, tuy để râu quai nón nhưng nhìn rất ôn hòa, thấy cô tội nghiệp ngồi co tay co chân ở đó nên nói: "Cô đến sớm quá rồi, đạo diễn Tần ít ra phải một tiếng đồng hồ nữa mới đến đây."
Hạ Dĩ Đồng nghe anh ta nói chắc là rất quen thân với Tần Hàn Lâm, liền hỏi: "Anh trước giờ vẫn theo đạo diễn Tần hả?"
Nhân viên ánh sáng nói: "Chúng tôi là đội ngũ chuyên dụng của ông ấy."
Hạ Dĩ Đồng chân thành nói: "Lúc trước có nghe nói đạo diễn Tần có đội ngũ ánh sáng riêng, hôm nay cuối cùng cũng thấy tận mắt, sư phụ anh họ gì vậy?"
"Tôi họ Nghê."
Hạ Dĩ Đồng cứ một mực khen ngợi, vẻ ngoài cô rất ngọt, miệng càng ngọt hơn, khi nói chuyện thì không biết được là thật hay giả, cứ chọc cho Nghê sư phụ cười haha lên: "Làm gì có, chúng tôi theo ông ấy quen rồi, biết đạo diễn Tần muốn gì, ông ấy đối với mấy thứ này rất kén chọn, tổ ánh sáng thông thường không thỏa mãn được ông ấy đâu, ngoại trừ bọn tôi ra." Nghê sư phụ chỉ vào khu vực có màn che bao quanh, có người đang ra ra vào vào, trên tay cầm đủ loại công cụ, "Kìa, đó là đội ngũ đạo cụ trang phục của đạo diễn Tần."
"Tôi có thể đi xem không?"
"Tất nhiên là được rồi, nhưng không được phép thì cô đừng đụng vào."
"Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn."
Hạ Dĩ Đồng nhân lúc thời gian còn sớm đi dạo một vòng phim trường; ánh sáng, grip, kế hoạch, thư ký trường quay, hóa trang, quay phim đều đi chào hỏi gần hết, phó đạo diễn đến phim trường mở cửa phòng nghỉ ngơi cho cô, nhưng cô không vào, mà ở bên ngoài trò chuyện với người khác.

Khi Lục Ẩm Băng đến thì Hạ Dĩ Đồng vừa hay đang giúp nhân viên công tác đẩy máy quay phim, hai người vừa nói vừa cười, thảo luận những chuyện vụn vặt trong phim trường, hoàn toàn không coi mình là một ngôi sao đang nổi.

Lục Ẩm Băng kéo kính mát xuống một chút, để lộ ra đôi mắt kinh ngạc, hỏi Tiểu Tây bên cạnh: "Người đó có phải là Hạ Dĩ Đồng không?"
Tiểu Tây nhìn kỹ một chút, nói: "Dạ đúng."
Lục Ẩm Băng quả thật không tin vào những gì mình thấy nữa: "Cô ấy đang làm gì?"
Tiểu Tây im lặng một lát, nói: "......!Đang đẩy máy quay phim."
"......" Lục Ẩm Băng đeo kính mát lên, "Đi thôi."
"Hồi năm 2011 tôi cũng có làm qua chuyện này, lúc đó máy quạt gió thổi một cái, mặt toàn là đất không à, bụi bay mà mắt không nhìn thấy đường luôn, đừng nói chi đến việc nhìn máy quay, chỉ có thể dựa vào bản năng thôi." Hạ Dĩ Đồng nói.

"Đúng đó đúng đó đúng đó, làm không xong còn bị mắng nữa." nhân viên công tác cảm thán, "Không ngờ minh tinh như cô cũng làm qua cái này."
"Minh tinh cũng đâu phải là từ trời hạ phàm xuống đâu, tất cả đều phải đi lên từ từ đó."
"Vậy tôi có cơ hội làm minh tinh không?"
"Tất nhiên là có rồi, anh ngày nào cũng ở trong phim trường, có cơ hội thì đi đóng vai quần chúng gì đó, lỡ như nổi luôn thì sao?" Hạ Dĩ Đồng nói, "Tinh Gia (Châu Tinh Trì) không phải cũng đã từng đóng vai quần chúng sao? Mọi chuyện đều có khả năng hết."
"Nói cũng rất có lý hahaha."
Nhân viên công tác nói đại một câu, Hạ Dĩ Đồng trả lời đại một câu, hai người đều cười phá lên.

Hạ Dĩ Đồng mắt quét qua xung quanh, nụ cười trên mặt gượng lại, cô phủi bụi trên tay, nói: "Lục ảnh hậu đến rồi, tôi đi chào hỏi cái."
"Đi đi."
Chỗ của Lục Ẩm Băng hơi khó tiếp cận, 2 cận vệ, 5 trợ lý, còn có đội ngũ trang điểm nữa, tổng cộng gần 10 người, cả đoàn người tiến vào phòng hóa trang cực lớn đã mà đoàn phim đã chuẩn bị sẵn cho cô ấy.

Hạ Dĩ Đồng vừa lau tay vừa chạy bước nhỏ qua đó, nhìn thấy cô hấp tấp hậu đậu, mấy người mới quen thân với cô lúc nãy trốn ở đằng sau cười khanh khách lên, Hạ Dĩ Đồng quay đầu qua thè lưỡi trừng mắt với bọn họ, chân thì vẫn duy trì tốc độ.

Gõ cửa.


Tiểu Tây ra mở cửa.

Lục Ẩm Băng đang ngồi trên ghế, kính mát vẫn chưa tháo xuống, che gần hết nửa khuôn mặt, đường nét tuyệt đẹp của góc nghiêng thần thánh đi thẳng xuống cái cổ thon dài.

Cô quay đầu qua, thông qua kính mát im lặng nhìn Hạ Dĩ Đồng đang đứng ở cửa.

Hạ Dĩ Đồng nắn ngón tay, nói: "Lục lão sư."
Lục Ẩm Băng giờ mới mở miệng, giọng lạnh nhạt: "Ở trong phòng mà cũng nghe được tiếng của em nữa, rất hoạt bát."
"Cám ơn Lục lão sư khen ngợi." Mắt của Hạ Dĩ Đồng lóe lên một tia vui mừng.

"Đẩy máy quay phim có vui không?"
Nụ cười của Hạ Dĩ Đồng dần biến mất, mím môi nói: "......Cũng, cũng ổn ạ."
"Rửa tay chưa?"
Hạ Dĩ Đồng cúi đầu xuống nhìn tay mình: "Mới lau qua, chưa có rửa."
"Tiểu Tây, dẫn Hạ lão sư đi rửa tay."
"Vâng." Tiểu Tây đi đến bên cạnh Hạ Dĩ Đồng, "Hạ lão sư, đi theo tôi."
Hạ Dĩ Đồng bị dẫn đến bồn rửa tay, xịt nước rửa tay, xoa đến đầy bọt, hơi cau mày lại, nhỏ tiếng hỏi: "Tiểu Tây, Lục lão sư có phải là tâm trạng đang không vui không?"
"Đâu có đâu, sáng sớm hôm nay tâm trạng vẫn rất tốt mà, lúc nãy đột nhiên mới tệ đi thôi."
"Tại sao?"
"Chắc là do sau khi vào phim trường."
"Hả?" Hạ Dĩ Đồng mặt mơ hồ, "Là hoàn cảnh phim trường không tốt hả? Tôi thấy cũng được mà."
"Chắc vậy, tôi cũng không rõ nữa."
"Cô......!hình như đang cười?"
"Đâu có đâu."
Trong lòng Tiểu Tây vui như pháo hoa vậy, Lục Ẩm Băng tại sao lại không vui, không ai hiểu rõ bằng trợ lý như cô đây, bởi vì sau khi Lục Ẩm Băng vào phim trường thì có nhìn về phía Hạ Dĩ Đồng, ai ngờ Hạ Dĩ Đồng trò chuyện với người ta rất vui vẻ, hoàn toàn không chú ý đến cô ấy, cuối cùng Lục Ẩm Băng làm mặt hầm hầm đi vào phòng hóa trang.

Bây giờ mới đến tìm cô ấy, khư khư, đã muộn rồi.

Rửa xong tay, Lục Ẩm Băng đã ngồi ngay ngắn để nhân viên làm tóc cho cô, nghe được tiếng động, nhưng cô không có quay mặt qua, nhìn vào gương hỏi: "Thợ trang điểm của em đâu?"
Hạ Dĩ Đồng trả lời: "Đạo diễn Tần nói hôm nay không có cảnh quay của em."
"Vậy đến sớm làm chi vậy?"
"Đến làm quen phim trường chút xíu."
"Vậy tiếp tục ra ngoài làm quen đi."
Hạ Dĩ Đồng: "......"
Tiểu Tây quay mặt qua nhịn cười.

Hạ Dĩ Đồng bị hạ lệnh đuổi khách, cúi đầu đi ra ngoài, cửa phòng hóa trang tạm thời đóng hờ, hiệu quả cách âm không tốt lắm, bên ngoài truyền vào tiếng Hạ Dĩ Đồng cười đùa cùng với người khác.


Lục Ẩm Băng: "Chải có cái đầu mà cũng lâu như vậy? Lát nữa còn chụp tạo hình nữa không?"
Thợ trang điểm tăng tốc lên: "Sắp xong, sắp xong."
"Điện thoại của tôi đâu?"
"Dạ đây." trợ lý A đưa điện thoại qua.

"Case điện thoại xấu quá, đổi cái khác." Lục Ẩm Băng nói, "Tiểu Tây, đi xem đạo diễn Tần đến chưa, tiện tay đóng cửa lại."
Tiểu Tây đi ra ngoài một chuyến rồi trở về, nói: "Đạo diễn Tần đã đến rồi, đang ở bên ngoài đợi chị."
Cửa đóng lại, tiếng ồn ào khó chịu bên ngoài cửa cũng biến mất theo, giọng nói Lục Ẩm Băng ôn hòa hơn hẳn: "Được, kêu đạo diễn Tần phái chuyên viên đem trang phục tôi phải mặc qua đây, có mấy cái áo mà làm như bảo bối vậy."
Tiểu Tây kêu trợ lý B đi, trợ lý B khi trở về cùng với một trợ lý ôm trang phục theo sau.

Bộ phim lấy màu đen làm chủ đạo, cho nên trang phục đã được chuẩn bị là một cái áo dài màu đen, trước ngực có bốn móng vuốt màu bạc, phần vai và cổ tay thì thêu hình kỳ lân cùng màu, vạt áo thì là hình mây nước, phối với thắt lưng màu đen, một đôi ngọc bội hình rồng.

Phía trên quần áo đã xếp ngay ngắn có đặt một cái ngọc quan buột tóc nho nhỏ (Trang sức dùng để buột tóc nam), vừa nhìn là biết hàng xịn xò ở ngoài chợ không mua được.

Đây là tạo hình trung kỳ của bộ phim, khi Kinh Tú trở thành giám quốc, thời khắc vẻ vang nhất trong cuộc đời hắn.

Một tiếng đồng hồ sau, cửa phòng hóa trang được đẩy ra, có tiếng ngọc bội va vào nhau, tiing tiing——
Nhân viên ánh sáng ngừng động tác trên tay lại, ngẩng mắt lên nhìn, ngẩn người, người bên cạnh liền nhìn theo hướng ánh mắt của anh ta, quên luôn cây viết trên tay, mọi người dường như ai ai cũng bị đóng băng vậy, 10s sau, phim trường đang huyên náo bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng vù vù của máy móc đang chuyển động mà thôi.

Bọn họ lặng yên đứng nhìn người phụ nữ trước mặt, đến thở cũng không dám thở mạnh nữa.

Hạ Dĩ Đồng đứng bên cạnh đạo diễn, ngẩn ngơ nhìn, cô nghe được tiếng tim đập của mình, sau khi thình thịch mạnh một tiếng, rồi giống như ngừng lại luôn vậy.

Một người tự tin bước ra, dường như là được xuyên không về ngàn năm trước, nàng đứng trên tường thành nhìn về giang sơn rộng lớn, mặc cẩm y, đội ngọc quan, phác họa ra khuôn mặt tuấn tú như ngọc, khí khái hào hùng.

Chỉ một ánh mắt, Kinh Tú như đang sống lại trước mặt mọi người.




Bình Luận (0)
Comment