Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 242

Hạ Dĩ Đồng nói: "Sáng mai em sẽ liên hệ với đạo diễn."

Nhìn cô như này, Tiết Dao có chút không đành lòng: "Để chị đi nói trước."

Hạ Dĩ Đồng gật đầu, mu bàn tay quệt nhẹ dưới cằm và dưới mắt, cô đẩy cửa bước vào. Mẹ Lục ngồi trên chiếc giường bên cạnh quay qua nhìn cô: "Vẫn chưa tỉnh, tình trạng ổn định, con đừng lo."

Hạ Dĩ Đồng lại gật đầu, đi tới mép giường.

Sau ca phẫu thuật, sắc mặt Lục Ẩm Băng càng tái nhợt, cứ nằm yên ở đó, không cười với cô, không dùng những ngôn từ kia đùa giỡn với nhịp tim cô. Hai tay Hạ Dĩ Đồng bọc lấy bàn tay phải cô, mu bàn tay dán lên trán, nhắm mắt lại.

Lục Ẩm Băng là người rất có trách nhiệm, với tính cách của chị ấy, chắc chắn sẽ không để đoàn phim ngừng quay vì tai nạn của bản thân, minh chứng chính là lời chị ấy nói trước khi hôn mê. Chị ấy để mình đóng thế, một phần vì tin tưởng, một phần là vì trước mắt, người duy nhất phù hợp với đoàn phim chỉ có mình mình.

Chị ấy vẫn luôn vậy, coi đóng phim như sinh mệnh thứ hai của mình, thứ đầu tiên nghĩ tới khi bị thương không phải là bản thân mà là đoàn phim. Nếu mình vì nguyên nhân chủ quan mà dứt khoát từ chối diễn, như vậy nhất định Lục Ẩm Băng sẽ cảm thấy tiếc nuối và tự trách.

Vậy thì diễn.

Tiết Dao nói đúng, mình là người mà chị ấy tin tưởng nhất, chỉ có bản thân mình mới có thể kế thừa tâm huyết của Lục Ẩm Băng.

Cô mở mắt ra, nhìn Lục Ẩm Băng trước mặt, thở dài một hơi.

Ngày mai nên đàm phán hợp đồng mới với đạo diễn, muốn thử sức thì phải giữ trạng thái tinh thần thật tốt. Cô thảo luận với ba Lục, hai người thay phiên chăm sóc, Lục Vân Chương nói thẳng: "Có lẽ Ẩm Băng sẽ ngủ cả đêm nay, con đi ngủ đi, ở đây có ta và mẹ nó rồi, công việc quan trọng."

Lục Vân Chương biết chuyện này, nhìn thấy vẻ mặt đắn đo của Hạ Dĩ Đồng, bĩu môi nhìn về phía giường Lục Ẩm Băng, nói: "Không phải đắn đo, nếu con bé tỉnh cũng sẽ khuyên con như vậy thôi. Vậy đi, nếu tỉnh ta sẽ nói với con."

Hạ Dĩ Đồng không từ chối nữa, tìm một chỗ nằm ngủ.

Gặp một cơn ác mộng, lúc tỉnh dậy trời còn chưa sáng, lưng Hạ Dĩ Đồng đầm đìa mồ hôi, mùa hè mà tay chân lạnh ngắt, cô mở mắt nhìn trần nhà, không buồn ngủ, lại rón rén tới phòng bệnh Lục Ẩm Băng, mẹ Lục ngủ không sâu, thấy bóng dáng mờ ảo ẩn hiện như quỷ sai đang đẩy cửa bước vào, suýt nữa thì kêu lên sợ hãi, vẫn là Hạ Dĩ Đồng lên tiếng trước: "Bác gái, là con."

Liễu Hân Mẫn ngồi dậy: "Sao con đã dậy rồi?"

Vừa nói vừa nhìn giờ trên điện thoại, mới 5 rưỡi.

Hạ Dĩ Đồng không nói gặp ác mộng, chỉ nói: "Con không yên tâm nên tới xem một chút."

Bà vỗ vỗ vai Lục Vân Chương đang ngủ ở mép giường, Lục Vân Chương nhìn thấy cô cũng sửng sốt, lau miệng, đứng dậy nhường chỗ cho cô, hai vị phụ huynh tới phòng vệ sinh rửa mặt, Hạ Dĩ Đồng ngồi trên ghế, nắm chặt tay Lục Ẩm Băng.

Tối qua Tiết Dao gửi Wechat cho cô, nói là 8 rưỡi sáng sẽ gặp đạo diễn, bây giờ là 6 giờ, còn 2 tiếng rưỡi nữa là 8 rưỡi, Hạ Dĩ Đồng mở lại tin nhắn, đọc lại những tin nhắn mà Lục Ẩm Băng từng gửi cho cô. Ban đầu lóa mắt nhìn không thấy, miễn cưỡng nhìn tiếp thì cũng đã đọc được.

Đúng 8 giờ, Tiết Dao đến gọi Hạ Dĩ Đồng, đã chuẩn bị từ sớm, Hạ Dĩ Đồng xoay người hôn nhẹ lên trán Lục Ẩm Băng, đứng dậy ra ngoài: "Chúng ta đi thôi."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Tiết Dao nói: "Tối qua chị có gọi cho đạo diễn và nhà đầu tư chính, em biết nhà đầu tư rồi đó, chỉ quan tâm lợi nhuận, nghe nói em sẽ thế vai, họ cũng không có ý kiến gì, rắc rối là từ phía đạo diễn, hắn và biên kịch ở cùng nhau, hai người đó đức cao trọng vọng, trước khi em thế vai thì phải vượt qua bài kiểm tra của bọn họ, để tiết kiệm thời gian, chị thuê một phòng biểu diễn để thử vai, đạo diễn, biên kịch, nhà đầu tư, nhân viên đều tới đó, bây giờ chúng ta tới đó gặp bọn họ."

Hạ Dĩ Đồng nói: "Cảm ơn. Nhưng mà em còn có một yêu cầu, hi vọng chị 《您》

có thể nói rõ ràng với bọn họ."

Tiết Dao nói: "您 gì mà 您, nghe gượng gạo quá, có gì em cứ nói, chị giúp được sẽ giúp."

Hạ Dĩ Đồng: "Em không thể gia nhập đoàn ngay lập tức, ít nhất cũng cần ba ngày nữa, bây giờ Lục Ẩm Băng vẫn nằm đó bất tỉnh nhân sự, em không có tinh thần để nhập vai."

Tiết Dao không do dự mà đồng ý: "Đây là điều nên làm, nhưng chị sẽ đổi lý do khác, không thể nói là chăm bệnh nhân được."

Hạ Dĩ Đồng: "Bọn họ sẽ tin sao?"

Tiết Dao: "Tin hay không tùy, ai quản, chị còn chưa hỏi tội bọn họ đâu."

Khóe miệng Hạ Dĩ Đồng khẽ giật, ý cười mờ nhạt, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Trước cổng bệnh viện có bán mứt trái cây, trước khi lên xe Tiết Dao có mua hai hộp, một hộp đưa cho Hạ Dĩ Đồng, một hộp mình ăn: "Nghe nói những lúc không vui có thể ăn đồ ngọt, như vậy tâm trạng sẽ tốt hơn chút."

Thành mẹ Hạ Dĩ Đồng luôn rồi, lại phải dùng mấy trò dỗ trẻ con như này, cô khổ tâm mà chỉ đành oán thán trong lòng.

"Cảm ơn." Hạ Dĩ Đồng nhận lấy, thật lòng cảm ơn.

Ngồi lên hàng ghế phía sau, Tiết Dao cắn một miếng trước, chua đến méo mặt, suýt nữa nôn ra, cái kẻ bán mứt trái cây này đúng là không có đạo đức nghề nghiệp. Ngoảnh sang nhìn Hạ Dĩ Đồng, cô đã ăn xong một miếng, nhổ hạt vào khăn giấy, rồi lại ăn thêm miếng nữa.

"Ngọt sao?" Một khoảng lặng qua đi, Tiết Dao lên tiếng hỏi.

Hạ Dĩ Đồng ngơ ra rồi lại cười: "Rất ngọt, ăn cũng ngon."

Tiết Dao ngoảnh mặt sang hướng khác, thở dài.

Mặc dù đạo diễn không quá hài lòng với Hạ Dĩ Đồng, nhưng thái độ rất tốt, biết Hạ Dĩ Đồng là người Lục Ẩm Băng cử đến cứu vãn tình hình, đầu tiên ông nói vài câu chào hỏi lịch sự với Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng vẫn giữ nguyên trạng thái mỉm cười, thỉnh thoảng nhìn về phía Tiết Dao, Tiết Dao ngắt lời ông rồi nói: "Cứ bắt đầu đi."

Đạo diễn đồng ý, đưa Hạ Dĩ Đồng hai tờ giấy, một tiếng chuẩn bị.

Hạ Dĩ Đồng cầm tờ giấy đi tới phòng chuẩn bị riêng, một tiếng, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, mãi cho tới trước khi Hạ Dĩ Đồng biểu diễn, trái tim Tiết Dao như treo ngoài lồng ng.ực.

Nói là kế thừa tâm huyết, nhưng Hạ Dĩ Đồng phải đủ năng lực để gánh lấy tâm huyết này. Cô không rành về kỹ năng diễn xuất, không biết Hạ Dĩ Đồng đang ở mức nào.

Hai trang kịch bản, diễn xuất chỉ vỏn vẹn vài phút, lại không có bối cảnh hỗ trợ.

Hạ Dĩ Đồng vò mái tóc rối bù sau một hồi điên loạn, hơi cúi đầu, giống như con gái bà đang đứng ngay trước mặt, bà vươn tay một chút, lưỡng lự, muốn chạm nhưng cũng không nỡ chạm, chỉ lẳng lặng đứng đó. Bà nở một nụ cười, nụ cười không giấu được sự chua xót và chờ mong, bà thận trọng nói từng câu từng chữ: "Tiểu Như, là mẹ đây."

- ---- Bà không phải, không phải là mẹ tôi!

Người con gái Tiểu Như của bà tràn đầy hoảng sợ, không ngừng lùi về sau, xoay người chạy.

Hạ Dĩ Đồng nhớ tới cơn ác mộng tối qua, Lục Ẩm Băng cũng như thế này, nói vài câu đều là xin lỗi, rơi nước mắt nói lời tạm biệt, sau đó rời đi, không hề ngoảnh lại. Tim cô như ngừng đập, muốn đuổi theo nhưng toàn thân nặng nề như thể bị thứ gì đó ghì chặt tại chỗ, cơ thể cô càng ngày càng nặng, cô muốn đi, nhưng đến mắt cũng chẳng nhìn thấy nữa.

Nếu như trước mắt không phải Tiểu Như, mà là Lục Ẩm Băng đang muốn rời bỏ cô...

"Tiểu Như!"

Như có một lực vô hình đột nhiên xuất hiện khiến cho tất cả mọi người tại hiện trường giật mình, chẳng ai cười, bởi vì trong tiếng gọi ấy có biết bao xót xa, biết bao cay đắng, biết bao đau khổ, là tiếng hét trong khoảnh khắc gục ngã, một tiếng hét xé tan cõi lòng.

Hạ Dĩ Đồng gục ngã trên nền đất lạnh, ánh mắt nhìn về nơi phương xa, giọng nói khàn đục kêu khóc: "Tiểu Như, ta là mẹ, là mẹ con mà, con mau về nhà với mẹ!"

...

Buổi thử vai kết thúc, đạo diễn nắm chặt cánh tay Hạ Dĩ Đồng, nhất quyết không buông, kích động đến cười phớ lớ: "Diễn xuất quá tuyệt, đúng là, quá tuyệt luôn, xin thứ lỗi khi trước đó có thành kiến với cô. Quả nhiên, người Ẩm Băng đề cử chắc chắn rất tuyệt, bao giờ tiểu Hạ có thể tiến đoàn?"

Hạ Dĩ Đồng quay sang nhìn Tiết Dao.

Tiết Dao tách hai người ra, nói: "Em ấy còn có chút công việc cần phải xử lý ở thủ đô, nên phải để vài ngày nữa."

Đạo diễn vội vàng nói "Được được được", nhưng mà ông cực kỳ sốt ruột, mặt mày chưa kịp nhăn nhó đã vội hỏi: "Không biết cụ thể cần bao nhiêu ngày?"

Tiết Dao nói: "Năm ngày? Em ấy còn phải làm quen với kịch bản."

Năm ngày... Lâu quá đi. Vẻ mặt đạo diễn khó xử, cuối cùng cắn răng nói: "Được, năm ngày thì năm ngày." Một diễn viên phù hợp thì trả giá gì cũng đáng, như vậy ông sẽ dùng năm ngày này để hoàn thành thật tốt phần quay của những nhân vật phụ.

Sau khi rời khỏi đám người đạo diễn, Tiết Dao nghiêng đầu nói với Hạ Dĩ Đồng: "Em xem, lại tranh thủ thêm được hai ngày, tôi thật lợi hại đúng không?"

Hạ Dĩ Đồng tán dương: "Lợi hại lợi hại."

Sau khi quay về, Tiết Dao còn có công việc phải làm, đặc biệt nhắc nhở Hạ Dĩ Đồng không được lướt Weibo, Hạ Dĩ Đồng gật đầu, biết tin tức trên Weibo có thể khiến người coi không mấy vui vẻ. Cho dù Tiết Dao không nói, giờ cô cũng chẳng có tâm trạng lướt Weibo.

Có một chút tiếc nuối là, khi cô trở về phòng bệnh, Lục Ẩm Băng vẫn đang ngủ, nhưng nghe Lục Vân Chương nói, hồi sáng có tỉnh một lần, hỏi cô đi đâu rồi, mới ngủ lại không lâu.

Hạ Dĩ Đồng nói được rồi, ngồi cạnh giường đọc kịch bản, là Tiết Dao kêu Tiểu Tây về Studio, tìm thấy kịch bản trong phòng Lục Ẩm Băng, kịch bản của Lục Ẩm Băng rất dày, dày hơn nhiều so với các kịch bản thông thường khác, ngay khi cầm lấy Hạ Dĩ Đồng đã mở ra.

Lật tới cuối Hạ Dĩ Đồng phát hiện kịch bản này không giống với các kịch bản khác, đánh dấu bên trong không chỉ là chú thích giữa câu chữ, mà bởi vì kịch bản không phù hợp nên được kẹp thêm rất nhiều tờ giấy mới, nhặt những tờ giấy được chèn thêm này ra, độ dày có thể sánh ngang với một quyển kịch bản.

Chú thích trước đó là các loại giải thích, viết thêm cuối câu cũng có, gạch đi cũng có, Hạ Dĩ Đồng có lẽ hiểu, mỗi lần trước khi chính thức quay, Lục Ẩm Băng sẽ thử đi thử lại rất nhiều ở trong phòng.

Làm như vậy rất giống một vị đạo diễn, đạo diễn sẽ tùy theo khả năng riêng của mỗi diễn viên để chỉnh sửa diễn xuất.

Hạ Dĩ Đồng như chìm trong nhưng ghi chú đó.

"Hi."

Ai đang gọi cô vậy?

Hạ Dĩ Đồng nhìn bên trái lại ngó bên phải, cuối cùng ánh mắt dừng trên khuôn mặt Lục Ẩm Băng, mắt vẫn đang nhắm, chẳng lẽ cô nghe nhầm?

Đưa tay sờ sờ mặt Lục Ẩm Băng, cúi đầu xuống.

"Hạ lão sư."

Nghe được âm thanh thân thuộc, Hạ Dĩ Đồng vứt kịch bản ở góc giường, mừng rỡ nói: "Chị tỉnh rồi."

Lục Ẩm Băng cười cười: "Vừa mới tỉnh, em cứ chăm chú vào cái món đồ kia mà chẳng phát hiện ra."

Hạ Dĩ Đồng hậm hực: "Vậy sao chị không gọi em?"

"Phụ nữ lúc đang tập trung trông rất đẹp, mải ngắm em nên chị không gọi em." Lục Ẩm Băng trả lời.

"Điêu." Hạ Dĩ Đồng giơ ngón tay vuốt dọc mũi cô.

Lục Ẩm Băng nhắm mắt tận hưởng, cười: "Em đang xem gì mà lại mê mẩn đến vậy?"

"Đọc kịch bản đó." Cô như một chú mèo lười biếng, ngón tay Hạ Dĩ Đồng cũng không rời đi, cọ cọ trên mũi cô, "Chẳng phải chị muốn em đóng 《Mẹ nuôi》sao? Hôm nay em thử diễn, pass, năm ngày sau sẽ gia nhập đoàn phim."

Lục Ẩm Băng mở mắt nhìn cô, trong mắt lộ vẻ bối rối hiếm thấy.

Hạ Dĩ Đồng không khỏi hồi hộp chút.

Một hồi Lục Ẩm Băng không nói gì, đưa mắt nhìn trần nhà trắng như tuyết, lâu sau nói: "Là hôm qua sao? Hay là hôm kia, chị ngủ lâu quá nên thần trí có hơi mơ hồ."

"Hôm qua, lúc chiều."

Lục Ẩm Băng chậm rãi nói, như thể đang nhớ lại: "Chiều hôm qua, chị nói, có nói với Tiểu Tây, muốn em thế vai. Sau đó chị nói em cũng quen Vu Điềm, có đọc ghi chú của chị, là như vậy phải không?"

Hạ Dĩ Đồng nhìn cô, nói: "Vâng."

Lục Ẩm Băng thở dài một hơi, nói: "Vậy là tốt rồi, chị còn tưởng chị mất trí nhớ nữa, nghĩ vậy cả buổi. Đúng rồi, em có hỏi bác sĩ chị như này sẽ để lại di chứng gì không? Bao giờ tay chị mới hồi phục?"

Thoáng một cái yên tĩnh trong phòng bệnh.

Cần một quá trình phục hồi dài ngày, Hạ Dĩ Đồng nói: "Bác sĩ nói tay chị như này, vài ngày sau cần phải phẫu thuật tiếp, cần phải gắn thép và cố định bằng đinh, năm sau mới tháo được, muốn hoàn toàn hồi phục thì mất khoảng một hai năm."

"Chính là một hai năm tới không thể quay những cảnh phim hoạt động mạnh." Lục Ẩm Băng thản nhiên nói tiếp "Vậy não chị thì sao, không sao chứ? Có chuyện gì em cứ nói, chị chuẩn bị tinh thần rồi."

Hạ Dĩ Đồng mà không nghe lời bác sĩ nói chắc cô bị dọa chết mất: "Tạm thời em không biết, bác sĩ nói cần phải theo dõi một khoảng thời gian, nhìn ảnh chụp mới biết được."

"Được rồi. Đúng rồi, mặt chị không sao chứ?"

Hạ Dĩ Đồng thật sự phục cái tài đông đánh một búa tây hạ một gậy của cô, vu.ốt ve một lượt khuôn mặt cô, vẻ đẹp trời cho mê đắm lòng người, thậm chí một vết xước cũng không có, có lẽ theo bản năng của một diễn viên, cô đã bảo vệ khuôn mặt này ngay khi ngã xuống.

[Đông đánh một búa tây hạ một gậy: Nói năng, làm việc không liền mạch, không có trật tự và mục đích rõ ràng.]

Chỉ là...

Trước khi phẫu thuật, để tránh bị nhiễm trùng nên đã cạo hết tóc, mái tóc đen nhánh của Lục Ẩm Băng phải chờ để dài ra một lần nữa.

Lục Ẩm Băng là người thông minh mà, nhìn biểu cảm của cô là hiểu ngay có chuyện: "Đưa gương cho chị."

Hạ Dĩ Đồng: "Hay là thôi đi."

Cô rất sợ Lục Ẩm Băng bị kích động rồi bệnh tình lại trở nặng.

Lục Ẩm Băng kiên quyết: "Em có đưa hay không? Hay muốn não chị chấn động thêm?"

Hạ Dĩ Đồng: "... Chị nói thêm một câu não chấn động, em sẽ đánh cho não mình chấn động luôn, chuyện chẳng lành mà chị cứ nói đi nói lại. Chị muốn làm em giận đến chết mới vừa lòng à?"

Lục Ẩm Băng: "..."

Sợ rồi sợ rồi.

Cô nói: "Chị cũng không muốn nói nữa, em đưa gương cho chị, chị muốn nhìn."

Hạ Dĩ Đồng lấy chiếc gương trang điểm nhỏ của mình, giơ ra trước mắt Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng sững người, mười mấy giây không chớp mắt.

Hạ Dĩ Đồng cất gương đi.

"Đừng động, đưa đây." Thần sắc Lục Ẩm Băng trông rất phức tạp.

Hạ Dĩ Đồng vội vàng bày tỏ tấm lòng: "Chị có ra sao vẫn xinh đẹp, có tóc hay không thì vẫn đẹp như vậy."

Thế mà Lục Ẩm Băng bật cười, cười xong than một tiếng: "Đầu chị."

Hạ Dĩ Đồng trở nên hoảng sợ, nghĩ có phải do Lục Ẩm Băng đã nhận một cú đả kích lớn, điên mất.

Lục Ẩm Băng không dám cười to, nhe răng ra, nhìn người trong gương: "Nghe nói cạo đầu là cách đặc biệt để kiểm tra ngũ quan, chỉ người thật sự xinh đẹp mới dám cạo đầu. Trước đây chị vẫn muốn cạo đầu một lần thử xem, nhưng không xuống tay được, hiện tại mà nói, quả nhiên là như vậy."

Cô cảm thán: "Sao chị lại đẹp như vậy nhỉ, ba búi tóc đen ba nghìn ưu phiền, em có cảm thấy giờ chị như cao nhân đắc đạo thoát ly thế tục không?."

[Ba búi tóc đen ba nghìn phiền não: Những người cạo đầu là để sống ẩn dật, thoát khỏi thế giới hỗn tạp rắc rối và chuyên tâm tu hành. Nên tóc được ví như phiền muộn, xuống tóc = trút bỏ ưu phiền của bản thân trước kia.]

Hạ Dĩ Đồng trầm mặc một giây rồi nói: "...Có."

Nếu bỏ qua dáng vẻ bất động của cô hiện tại.

Lục Ẩm Băng nói: "Ài, em mau xoa đầu giúp chị đi, sờ xem cảm giác thế nào, chị không tự sờ được."

"..." Hạ Dĩ Đồng né vết thương trên đầu cô, đầu tiên là dùng ngón tay, rồi tới bàn tay, từ từ xoa đầu cô hai lần. Da đầu màu xanh lam, có thể thấy được những mạch máu não màu xanh nhạt, tay sờ lên không những không có cảm giác khó chịu, mà ngược lại, thấy mịn màng, cảm giác rất khác biệt."

Hạ Dĩ Đồng không nhịn được mà xoa thêm hai lần.

Rồi lại hai lần. Thêm hai lần nữa.

Lục Ẩm Băng: "... Em có thể dừng được rồi, xoa nhiều quá chị sợ sau này tóc chị không mọc ra được, nhất thời trọc thì tạm được, chứ trọc cả đời là không ổn rồi."

"Nếu không thì em mua cho chị thuốc mọc tóc." Hạ Dĩ Đồng sờ thêm vài lần rồi mới chịu buông tay.

"Cái gì mà thuốc mọc tóc chứ." Lục Ẩm Băng đang định cười, lại nhịn xuống, "Chị nói em mà em lại nỡ đùa chị như vậy, coi chừng không não chị lại... kia kìa."

"Dùng kia kìa để thay thế cũng không được." Hạ Dĩ Đồng rất kỹ tính với chuyện này, "Không được miệng quạ."

Lục Ẩm Băng nhìn cô, rồi thở dài.

Hạ Dĩ Đồng hoang mang trước tiếng thở dài của cô.

Lục Ẩm Băng giơ tay lên, Hạ Dĩ Đồng chủ động nắm lấy, nhìn cô, trong mắt như cất giấu cả thế giới, trong thế giới ấy chỉ có Lục Ẩm Băng.

Lục Ẩm Băng nói: "Mấy ngày nay vất vả cho em rồi."

"Bác sĩ mới vất vả." Hạ Dĩ Đồng không thích mấy câu nói như này cho lắm, cảm xúc trong lòng không biết nên thể hiện ra sao.

"Chị biết, nhưng hai cái vất vả này không giống nhau."

Hạ Dĩ Đồng tăng thêm lực nắm tay, không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô.

Cô muốn nhận được sự đảm bảo từ Lục Ẩm Băng, "Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa", nhưng cô cũng biết, chuyện ngoài ý muốn thì không thể đảm bảo, bạn sẽ chẳng bao giờ biết được ngày mai hay là ngoài ý muốn sẽ tới trước, ra ngoài có tai nạn xe cộ, trong nhà có nguy cơ động đất, người ngủ say cũng có thể chết trên giường, ai có thể đảm bảo một đời bình an đâu? Diễn viên là một nghề, nguy cơ bị thương là rất cao, nhưng chẳng có ai có thể dự tính những việc nghiêm trọng ngoài ý muốn.

Nói Lục Ẩm Băng đừng đóng phim nữa? Hạ Dĩ Đồng không nói câu này được, sau này cũng không thể nói.

Lục Ẩm Băng cũng biết cô không thể đảm bảo chuyện này, hai người yên lặng nhìn nhau, cho đến khi Hạ Dĩ Đồng dời ánh mắt, Lục Ẩm Băng âm thầm hạ quyết tâm: "Đợi sau khi vết thương của chị tốt lên, sẽ quay một bộ phim cuối cùng, cho dù có lấy được thưởng hay không, chị cũng sẽ đổi nghề."

Hạ Dĩ Đồng bỗng dưng mở to mắt, không nghĩ gì liền nói: "Không."

"Em nói gì vậy?"

"Em nói không."

"Không đổi nghề?"

"Chị còn chưa hoàn thành tâm nguyện của mình, chị nói chị muốn nhận giải Liên hoan phim."

Lục Ẩm Băng cũng im lặng, nửa ngày sau mới nói: "Chuyện này để sau hẵng nói, dưỡng thương trước đã."

"Vâng."

Tạm gác lại chủ đề này, sau khi nói "Không", Hạ Dĩ Đồng không thể nói trong lòng cô không có chút hối hận nào, nếu như lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa, cô không chắc mình có thể chịu đựng được hay không. Nhưng tham vọng với điện ảnh của Lục Ẩm Băng đã ấp ủ nhiều năm như vậy, cô không thể để cô ấy chuyển nghề trong nuối tiếc được.

Bác sĩ không khuyến khích Lục Ẩm Băng ngủ ngày quá nhiều, cho nên hai người cứ duy trì nói chuyện đứt quãng, phần đa là Hạ Dĩ Đồng nói, Lục Ẩm Băng nghe, cầm cự tới 5 giờ chiều, hai mí mắt Lục Ẩm Băng như muốn dính vào với nhau, đành nặng nề thiếp đi.

Cô tiến vào giấc mộng.

Lại mơ thấy tràng cảnh ngày hôm đó, trời đẹp, mưa như trút nước, sau khi thảo luận với đạo diễn và các diễn viên quay phân cảnh giữa trước, nhân viên công tác chạy tới chạy lui dưới trời mưa để bố trí khung cảnh, đạo diễn ngồi ngay ngắn sau máy quan sát, Lục Ẩm Băng chuẩn bị ở phía sau.

"A!"

Cô chạy lên cầu thang không có lan can, tới bậc thang phía trên cao, trời mưa tầm tã, nước mưa làm nhòa tầm nhìn của cô, giẫm trên cầu thang mà cô đã tập luyện cả hàng nghìn lần, biết chân mình nên đặt ở đâu, nhưng bàn chân đột nhiên bị trượt, cả người nghiêng ngả, không tự chủ được mà ngã nhào. Không biết đầu đập vào đâu, lập tức rơi vào mộng cảnh, xung quanh một mảng đen kịt, không có bất kỳ âm thanh nào.

Cho đến khi đám người hốt hoảng chạy tới chỗ cô, cảm giác đau đớn từ các bộ phận trên cơ thể mới đột ngột truyền tới.

Ồn ào, trời mưa, toàn thân đau đớn. Cô nhắm mắt lại, nhưng lại mở mắt ra, cô kinh ngạc, trong đám người chen chúc lại nhìn thấy đôi mắt tràn ngập địch ý và căm phẫn.

Là ai?

...

Mặt Lục Ẩm Băng không còn huyết sắc, lông mi giật giật, thái dương đổ mồ hôi, ngón tay run rẩy, Hạ Dĩ Đồng nắm tay cô, gấp gáp gọi bên tai cô: "Lục lão sư, Lục lão sư, Lục Ẩm Băng."

Ngực Lục Ẩm Băng phập phồng một chút, đột nhiên mở mắt.

Hạ Dĩ Đồng nhỏ giọng gọi: "Lục lão sư?"

Lục Ẩm Băng cười với cô, có phần gượng gạo: "Không sao, là mơ vớ vẩn."

Hạ Dĩ Đồng hỏi: "Gặp ác mộng sao?"

"Ừm."

"Không sao, có em ở đây." Hạ Dĩ Đồng nắm tay cô, dịu dàng hôn lên ngón tay.

"Mấy giờ rồi?"

Hạ Dĩ Đồng: "Sáu giờ, chị mới ngủ được một tiếng."

"Còn vậy à." Sau một lát, Lục Ẩm Băng nhẹ giọng hỏi cô, "Tiết Dao còn ở bệnh viện không?"

"Vẫn còn."

"Em đi gọi chị ấy, chị có vài chuyện muốn bàn giao."

Hạ Dĩ Đồng không đi, lấy điện thoại gọi tới số của Tiết Dao, năm phút sau, Tiết Dao tới, "Chuyện gì?"

Lục Ẩm Băng nhìn về phía Hạ Dĩ Đồng, vẻ mặt có hơi xấu hổ cười: "Mấy lời sắp tới, liên quan đến quá khứ đen của chị, nên em tránh đi một chút nha?"

Hạ Dĩ Đồng ra ngoài, đóng cửa lại.

Cô vừa đi, nụ cười trên mặt Lục Ẩm Băng lập tức biến mất.

Tiết Dao bước tới, hỏi: "Sao vậy?"

"Vừa rồi tôi mơ một giấc mơ, là lúc tôi ngã xuống, trong đoàn làm phim có ánh mắt căm thù nhìn tôi."

Tiết Dao biến sắc: "Gì cơ?"

Lục Ẩm Băng từ từ híp mắt: "Không biết, trực giác nói cho tôi biết lần này ngã xuống không chỉ đơn giản là sự cố ngoài ý muốn, chị tới đoàn phim điều tra một chút."
Bình Luận (0)
Comment