Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 286

Đúng như bác sĩ tâm lý nghĩ, sau cơn bạo bệnh cách đây vài năm, trạng thái tinh thần của cô nhạy cảm hơn người thường. Vào tháng 12 năm ngoái, giữa phim trường cô phát hiện trí nhớ mình có vấn đề, nhốt mình trong phòng suốt một tuần, lòng đầy hoang mang.

Lúc đó tâm tình cô không tốt, như có con dã thú đang ẩn náu trong lòng, muốn chạy loạn lên, la hét, tuyệt vọng, nhưng cô chẳng thể trút bỏ được cảm giác đó, cô chỉ có thể hét lên trong im lặng, trút giận lên chiếc gối trên giường, quẳng nó xuống đất, trằn trọc cả đêm.

Cố gắng lắm mới nhẫn nhịn được tới ngày Hạ Dĩ Đồng quay về, nhưng tinh thần em ấy còn tệ hơn cô rất nhiều, ảo thanh ảo giác, thường độc thoại một mình. Lục Ẩm Băng gắng gượng chống cự bệnh tình của bản thân để có thể chăm sóc em ấy, Hạ Dĩ Đồng thích ngủ, vừa hay vô mất ngủ, càng dễ bề chăm sóc, ban đầu cô còn định giấu chuyện mình mất ngủ, vài ngày sau khi Hạ Dĩ Đồng bắt đầu uống thuốc thì trời chập tối đã ngất trên giường, chẳng phát hiện ra chuyện gì bất thường xung quanh.

Hơn nữa, cô là một trong những diễn viên nổi trội nhất Trung Quốc, lừa gạt một Hạ Dĩ Đồng dễ như trở bàn tay, huống chi là một Hạ Dĩ Đồng đang bị bệnh, mặc dù thỉnh thoảng em ấy lại ngờ vực, nhưng em ấy luôn tin tưởng cô, cũng ỷ lại vào cô, bản thân cô nói cái gì em ấy cũng tin tưởng vô điều kiện. Hai tháng trôi qua như vậy, Hạ Dĩ Đồng chỉ cảm thấy cô đang hao gầy theo thời gian nhưng chẳng biết nguyên do là gì.

Đóng phim quá lâu, sẽ nhập vai quá sâu, Lục Ẩm Băng đã thử dùng cách này để bản thân thoát khỏi căn bệnh trầm cảm. Cô luôn đinh ninh sáu năm trước cô có thể vượt qua thì sáu năm sau cũng có thể. Nhưng trời không toại lòng người, mỗi ngày qua đi, cuộc chiến giữa trạng thái tinh thần và sức khỏe thân thể càng trở nên gay gắt, cô còn có việc muốn làm, còn phải chăm sóc Hạ Dĩ Đồng, còn muốn dắt tay em ấy đi nốt phần đời còn lại, cô nhất định phải tỉnh táo.

Nhưng từ đầu đến cuối, tâm lý ám thị cũng chỉ đành chịu thua trước bản năng sinh lý, nếu như bạn từng phải chống chọi với cơn đói, bạn sẽ biết dù tâm lý ám thị có cố gắng thế nào bạn cũng chẳng quên được cơn cồn cào trong dạ dày. Cô đã phải cố gắng rất nhiều để nặn ra một nụ cười, Hạ Dĩ Đồng chỉ cần thấy cô cười liền trở nên vui vẻ. Cũng không phải là cô không thể cảm nhận được niềm vui, chỉ là những niềm vui quá chóng vánh, chóng vánh tới mức cô chưa kịp cảm nhận nó, nó giống như nhìn thấy một trò đùa trên mạng, chỉ đủ khiến bản thân nhếch môi chứ không thể khiến tinh thần vui vẻ, qua đi là sự trống rỗng lạnh lẽo và mênh mông, chẳng thể cảm nhận loại hạnh phúc ấm áp dưới ánh mặt trời.

Nhiều lần cô mất bình tĩnh, hỉ nộ bất thường, không tự chủ lại bật khóc, Hạ Dĩ Đồng vẫn dỗ cô như trước kia em ấy từng làm, dù sao chuyện phải thay đổi sắc mặt trong một giây cũng chẳng phải ngày một ngày hai, nhưng cô cũng cảm thấy mừng vì tính cách trước đây của cô cũng có phần không phải lẽ như vậy, nên không khiến em ấy quá đỗi lo lắng.

Trước khi Hạ Dĩ Đồng lôi cô đi gặp bác sĩ, không phải cô chưa từng nghĩ tới, nhưng đều bị bản thân bác bỏ, thứ nhất, cô không rảnh, Hạ Dĩ Đồng vẫn đang bị vây hãm trong vũng bùn, cô ở trên bờ, chỉ là ướt giày, nên điều ưu tiên trước hết chính là phải kéo em ấy ra khỏi vũng bùn đó; thứ hai, cô không có loại khao khát kia, mỗi ngày mở mắt ra, vạn vật xung quanh đều là một màu xám xịt, đôi chân trần của cô hoang mang bước từng bước trên sa mạc xám xịt, không tìm thấy ý nghĩa cuộc sống.

Sau khi Hạ Dĩ Đồng đưa cô đi gặp bác sĩ, cô đồng ý đi, lý trí nói với cô như này mới phải, cô nên dùng những thứ khác để phân tán sự chú ý của mình, hơn nữa đây xác thực mà một chuyện nên làm, hãy làm đi, ban đầu bác sĩ lắc đầu, đặt thêm cọng rơm lên lưng cô.

[Đặt thêm cọng rơm trên lưng: Câu gốc Cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà. Trọng lượng cọng rơm vốn là không đáng kể, nhưng khi sức nặng của các món đồ đã đạt tới giới hạn chịu đựng của lạc đà, thêm một cọng rơm cũng có thể khiến mọi thứ sụp đổ.]

Trong tương lai sẽ xuất hiện càng nhiều cọng rơm mới, cô đã sẵn sàng để gánh chịu nó. Một giấc mơ bất chợt lại phơi bày mọi thứ dưới ánh mặt trời, bỗng nhiên cô không muốn giả vờ nữa, cô không muốn làm gì cả, cô chỉ muốn lặng lẽ mục nát tại chỗ, sau mười mấy vạn năm lại trở thành một hóa thạch cho thế nhân nghiên cứu. Sống để làm gì? Đằng nào chả chết, tại sao con người lại phải sống?

Cô nằm trên giường, suy nghĩ một đêm đó còn nhiều hơn vấn đề cô suy nghĩ trong suốt một năm. Báo thức điện thoại Hạ Dĩ Đồng vang lên, cô sợ làm phiền tới giấc ngủ của em ấy, không chút suy nghĩ liền tắt đi, cứ thế bị em ấy phát hiện, cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên, đây là kết quả mà cô đã lường trước, ngạc nhiên chính là ấy vậy mà trong nội tâm cô lại âm thầm thở dài một hơi.

Cái cảm giác không còn bí mật nào nữa, sự thật phơi bày cho thiên hạ biết, khiến cô cảm thấy thư thái sau một thời gian dài đấu tranh.

- Sáng mai em đưa chị đi khám bác sĩ tâm lý.

Cô gật đầu, được.

. . .

Bác sĩ nghe xong Lục Ẩm Băng bình tĩnh thuật lại, rất lâu không lên tiếng. Cô quá bình tĩnh, tỉnh táo đến mức chẳng giống một người bệnh, nếu như cô không nói, Hạ Dĩ Đồng cũng không nói cô khác thường, bác sĩ cũng sẽ không tin đây là một người bị bệnh trầm cảm.

Bảy năm trước, Lục Ẩm Băng cũng ngồi đối diện với ông như thế này, năm đó cô vẫn có dũng khí đối nghịch với trời, đôi mắt sáng ngời, cho dù cơ thể có phần hốc hác nhưng khí thế vẫn còn. Nhưng hiện tại vẻ mặt điềm nhiên này, để lộ một cỗ tử khí nặng nề, như đã cạn kiệt sức lực và động lực.

Lục Ẩm Băng: "Tôi muốn nghỉ ngơi một chút, mười phút được chứ? Mười phút sau tôi sẽ quanh lại tiếp chuyện với anh."

Bác sĩ không nói chuyện, nhìn ca bệnh trên bàn suốt mười phút.

Lục Ẩm Băng nhìn chằm chằm dưới đất, mười phút sau cô vẫn nhìn chằm chằm mặt đật, lưng như chìm vào lưng ghế, không có chút phong độ nào.

"Hết giờ rồi."

"Ừm." Lục Ẩm Băng thẳng lưng lại.

Hai người hàn huyên rất lâu, bác sĩ cũng hiểu rõ bệnh tình của cô, xuất phát từ nhiều khía cạnh, một người gặp trắc trở trong lĩnh vực thiên phú nhất của mình, lại sống dưới áp lực cao, cô không thể thả lỏng cảm xúc, kéo dài tới tận bây giờ, nội tâm cô đã rối như tơ vò, chỉ có một thân xác da bọc xương chèo chống cô tồn tại trên thế giới này.


Hạ Dĩ Đồng nhìn thấy sự thật dưới vỏ bọc của cô, trụ cột quan trọng nhất để cô chống đỡ tới tận bây giờ cứ thế bị rút ra, tinh khí của cô cũng theo lớp ngụy trang mà biến mất, trở nên uể oải và thất thểu.

Sau khi nói chuyện, Lục Ẩm Băng nhờ bác sĩ: "Tôi đã biết bệnh tình của mình từ lâu rồi, anh đừng nói với Hạ Dĩ Đồng, nếu em ấy hỏi, anh cứ nói là nửa tháng gần đây."

Bác sĩ đắn đo: "Chuyện này..."

Lục Ẩm Băng không cho ông cơ hội mặc cả, nhàn nhạt buông một câu: "Đây là đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ tâm lý, không thể tiết lộ sự riêng tư của bệnh nhân, kể cả với người nhà."

Bác sĩ: ". . ."

Nhưng ông cũng không thể nói trái lương tâm được, đạo đức nghề nghiệp bác sĩ tâm lý cũng không nói với ông là phải lừa gạt người nhà bệnh nhân.

Lục Ẩm Băng đứng dậy, cầm lấy áo khoác đang vắt trên ghế nhựa, khoác lên cánh tay, nói: "Sắp tới tôi định tiếp nhận trị liệu, cảm ơn bác sĩ."

Bác sĩ nhìn Lục Ẩm Băng bước ra, ông vẫn không nhúc nhích. Chỉ lát sau, Hạ Dĩ Đồng bước vào, lo lắng nhìn ông: "Bác sĩ!"

Trước khi cô kịp nói câu tiếp theo thì bác sĩ đã chặn họng cô: "Em tự đi hỏi cô ấy đi, những gì cần nói tôi cũng nói rồi, cô ấy không cho phép tôi tiết lộ nửa lời."

Hạ Dĩ Đồng: ". . ."

Bác sĩ: "Có điều lát nữa tôi sẽ gửi mail cho em, chuyện gì nên làm, không nên làm, với tư cách là người nhà..." Hạ Dĩ Đồng dừng một chút, nhìn nét mặt bác sĩ, có lẽ Lục Ẩm Băng đã nói hết rồi, kể cả quan hệ giữa hai cô, ngay cả bác sĩ cũng không có chút kỳ lạ, tiếp tục nói, "có vai trò rất quan trọng đối với quá trình phục hồi của một bệnh nhân bị trầm cảm. Cô ấy có một phần nhỏ muốn cam chịu sự thật, em không được khuyên cô ấy tỉnh táo lại, càng không được coi nhẹ tâm lý của cô ấy, đương nhiên tôi biết em sẽ không làm vậy. Trước hết em cần học cách lý giải cô ấy, bệnh trầm cảm là căn bệnh tinh thần, nặng thì có khuynh hướng tự tử, mỗi giây mỗi phút trước mắt đều viết to in đậm chữ "CHẾT", đằng sau là dấu chấm than, với trạng thái tâm lý của người bình thường thì rất khó để đồng cảm..."

Hạ Dĩ Đồng nghe đại khái, bác sĩ nói liền một mạch, nôn nóng cầm điện thoại ghi lại những từ khóa vào mục Ghi chú, bác sĩ khẽ phất tay, chặn lại: "Em đừng hoảng, đừng gục ngã vào thời gian này, tôi chỉ là giải thích sơ qua với em, lát nữa tôi sẽ viết mail cụ thể cho em."


Hạ Dĩ Đồng gật đầu: "Em biết rồi em biết rồi."

Nhưng nếu cô không làm gì đó thì trong lòng lại thấy bối rối, cho dù là phí công vô ích đi chăng nữa thì đây cũng là cách để chân tay cô thả lỏng.

Hạ Dĩ Đồng cảm ơn bác sĩ, chạy ra ngoài, Lục Ẩm Băng gửi Wechat cho cô, voice chat: "Chị đợi em trong xe, chị cầm chìa khóa rồi."

Cửa xe đóng bịch một tiếng, Hạ Dĩ Đồng ngồi vào ghế lái, theo lời bác sĩ nói, không nên thúc giục cũng không nên hỏi nhiều, chỉ vươn người sang nhẹ nhàng ôm rồi hôn lên trán cô, giúp cô thắt lại dây an toàn.

"Lục Doraemon muốn về nhà rồi nha." Hạ Dĩ Đồng phấn khích nói.

Lục Ẩm Băng cong khóe miệng, rồi lại ỉu xìu.

Hạ Dĩ Đồng lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, vừa lái vừa trình bày: "Hiện tại ngài tham gia chương trình thời gian thực 《Lục Lục Lục tin tức chào buổi sớm》, tôi là MC Tiểu Hạ, mọi người đều biết Lục Lục Lục nhà chúng tôi là một trong những chủ đề hot nhất điện tử truyền thông, trước đây còn có mấy nhà đầu tư muốn tham gia liên minh, ví dụ như Mã Vân Vân, Hoa Đằng Đằng, Lưu Cường Cường, nhưng đều bị chủ tịch của chúng tôi kiên quyết từ chối, vì cái gì? Bởi vì chúng tôi không đặt lợi nhuận lên đầu. Hiện tại là tin tức đầu tiên: Sao nữ nổi tiếng Lai Ảnh hư hư thật thật bí mật sinh con ở nước ngoài, nghe nói con là sinh đôi, chúng ta cùng nhau chúng mừng người mới nhậm chức mẹ này, bốp bốp bộp bộp..."

Khóe mắt Lục Ẩm Băng giật giật.

Cách xa vạn dặm, chính chủ Lai Ảnh đang ăn Tết ở nhà trai bỗng hắt xì mấy cái, khỉ thật, không biết vừa sang năm mới ai đã réo tên cô rồi?

Hạ Dĩ Đồng tiếp tục: "Thật ngại quá, vừa rồi báo cáo sai, tôi đánh giá cao hai tờ báo. Tấm ảnh thân mật của sao nữ nổi tiếng Lai Ảnh với phú hào Dubai, những quả trứng ngỗng trên ngón tay thật bắt mắt."

Lai Ảnh: "Hắt xì, hắt xì..."

Chồng cô hớt hải chạy tới, "Em mang thai sao?"

Lai Ảnh: "Nhà anh mang thai mới hắt xì ấy..." Cô day day phía dưới yết hầu, nôn khan một tiếng.

"Là sao? Em mang thai thật hả?"

"Giả đó, nếu có thai thì em sẽ nói cho anh đầu tiên." Lai Ảnh liếc người lại anh chàng, đúng là tên ngốc mà.

"Anh là chồng em, em không nói cho anh đầu tiên thì nói cho ai?" Dứt lời, Triệu Tuấn ôm eo Lai Ảnh, nhấc cô lên, hai chân Lai Ảnh lơ lửng trong không trung.

Lai Ảnh kêu lên: "Vậy không thèm nói cho anh biết, em sẽ nói cho lão Lục biết trước."

Triệu Tuấn thả cô ra: "Cũng được, vậy người thứ hai được biết sẽ là anh chứ?"

Lai Ảnh: "Nói cho Hạ Đồng."

Triệu Tuấn xót thay chính bản thân minh: "Anh còn có cơ hội thứ ba không?"

Lai Ảnh bấm ngón tay tính toán: "Ổn đấy, anh là người thứ ba, còn không mau quỳ xuống tạ ơn."

Triệu Tuấn ngồi xổm xuống: "Tạ chủ long ân~"

Lai Ảnh nhảy lên người anh, lẩm bẩm: "Lâu lắm rồi em chưa về gặp bọn họ, hai người bọn họ cũng chẳng thèm gửi cho em tin nhắn nào, cứ như bốc hơi khỏi thế giới vậy."

Lúc nào có thời gian, cô sẽ về thủ đô một chuyến.
Bình Luận (0)
Comment