Đúng như bác sĩ tâm lý nghĩ, sau cơn bạo bệnh cách đây vài năm, trạng thái tinh thần của cô nhạy cảm hơn người thường. Vào tháng 12 năm ngoái, giữa phim trường cô phát hiện trí nhớ mình có vấn đề, nhốt mình trong phòng suốt một tuần, lòng đầy hoang mang.
Lúc đó tâm tình cô không tốt, như có con dã thú đang ẩn náu trong lòng, muốn chạy loạn lên, la hét, tuyệt vọng, nhưng cô chẳng thể trút bỏ được cảm giác đó, cô chỉ có thể hét lên trong im lặng, trút giận lên chiếc gối trên giường, quẳng nó xuống đất, trằn trọc cả đêm.
Cố gắng lắm mới nhẫn nhịn được tới ngày Hạ Dĩ Đồng quay về, nhưng tinh thần em ấy còn tệ hơn cô rất nhiều, ảo thanh ảo giác, thường độc thoại một mình. Lục Ẩm Băng gắng gượng chống cự bệnh tình của bản thân để có thể chăm sóc em ấy, Hạ Dĩ Đồng thích ngủ, vừa hay vô mất ngủ, càng dễ bề chăm sóc, ban đầu cô còn định giấu chuyện mình mất ngủ, vài ngày sau khi Hạ Dĩ Đồng bắt đầu uống thuốc thì trời chập tối đã ngất trên giường, chẳng phát hiện ra chuyện gì bất thường xung quanh.
Hơn nữa, cô là một trong những diễn viên nổi trội nhất Trung Quốc, lừa gạt một Hạ Dĩ Đồng dễ như trở bàn tay, huống chi là một Hạ Dĩ Đồng đang bị bệnh, mặc dù thỉnh thoảng em ấy lại ngờ vực, nhưng em ấy luôn tin tưởng cô, cũng ỷ lại vào cô, bản thân cô nói cái gì em ấy cũng tin tưởng vô điều kiện. Hai tháng trôi qua như vậy, Hạ Dĩ Đồng chỉ cảm thấy cô đang hao gầy theo thời gian nhưng chẳng biết nguyên do là gì.
Đóng phim quá lâu, sẽ nhập vai quá sâu, Lục Ẩm Băng đã thử dùng cách này để bản thân thoát khỏi căn bệnh trầm cảm. Cô luôn đinh ninh sáu năm trước cô có thể vượt qua thì sáu năm sau cũng có thể. Nhưng trời không toại lòng người, mỗi ngày qua đi, cuộc chiến giữa trạng thái tinh thần và sức khỏe thân thể càng trở nên gay gắt, cô còn có việc muốn làm, còn phải chăm sóc Hạ Dĩ Đồng, còn muốn dắt tay em ấy đi nốt phần đời còn lại, cô nhất định phải tỉnh táo.
Nhưng từ đầu đến cuối, tâm lý ám thị cũng chỉ đành chịu thua trước bản năng sinh lý, nếu như bạn từng phải chống chọi với cơn đói, bạn sẽ biết dù tâm lý ám thị có cố gắng thế nào bạn cũng chẳng quên được cơn cồn cào trong dạ dày. Cô đã phải cố gắng rất nhiều để nặn ra một nụ cười, Hạ Dĩ Đồng chỉ cần thấy cô cười liền trở nên vui vẻ. Cũng không phải là cô không thể cảm nhận được niềm vui, chỉ là những niềm vui quá chóng vánh, chóng vánh tới mức cô chưa kịp cảm nhận nó, nó giống như nhìn thấy một trò đùa trên mạng, chỉ đủ khiến bản thân nhếch môi chứ không thể khiến tinh thần vui vẻ, qua đi là sự trống rỗng lạnh lẽo và mênh mông, chẳng thể cảm nhận loại hạnh phúc ấm áp dưới ánh mặt trời.
Nhiều lần cô mất bình tĩnh, hỉ nộ bất thường, không tự chủ lại bật khóc, Hạ Dĩ Đồng vẫn dỗ cô như trước kia em ấy từng làm, dù sao chuyện phải thay đổi sắc mặt trong một giây cũng chẳng phải ngày một ngày hai, nhưng cô cũng cảm thấy mừng vì tính cách trước đây của cô cũng có phần không phải lẽ như vậy, nên không khiến em ấy quá đỗi lo lắng.
Trước khi Hạ Dĩ Đồng lôi cô đi gặp bác sĩ, không phải cô chưa từng nghĩ tới, nhưng đều bị bản thân bác bỏ, thứ nhất, cô không rảnh, Hạ Dĩ Đồng vẫn đang bị vây hãm trong vũng bùn, cô ở trên bờ, chỉ là ướt giày, nên điều ưu tiên trước hết chính là phải kéo em ấy ra khỏi vũng bùn đó; thứ hai, cô không có loại khao khát kia, mỗi ngày mở mắt ra, vạn vật xung quanh đều là một màu xám xịt, đôi chân trần của cô hoang mang bước từng bước trên sa mạc xám xịt, không tìm thấy ý nghĩa cuộc sống.
Sau khi Hạ Dĩ Đồng đưa cô đi gặp bác sĩ, cô đồng ý đi, lý trí nói với cô như này mới phải, cô nên dùng những thứ khác để phân tán sự chú ý của mình, hơn nữa đây xác thực mà một chuyện nên làm, hãy làm đi, ban đầu bác sĩ lắc đầu, đặt thêm cọng rơm lên lưng cô.
[Đặt thêm cọng rơm trên lưng: Câu gốc Cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà. Trọng lượng cọng rơm vốn là không đáng kể, nhưng khi sức nặng của các món đồ đã đạt tới giới hạn chịu đựng của lạc đà, thêm một cọng rơm cũng có thể khiến mọi thứ sụp đổ.]
Trong tương lai sẽ xuất hiện càng nhiều cọng rơm mới, cô đã sẵn sàng để gánh chịu nó. Một giấc mơ bất chợt lại phơi bày mọi thứ dưới ánh mặt trời, bỗng nhiên cô không muốn giả vờ nữa, cô không muốn làm gì cả, cô chỉ muốn lặng lẽ mục nát tại chỗ, sau mười mấy vạn năm lại trở thành một hóa thạch cho thế nhân nghiên cứu. Sống để làm gì? Đằng nào chả chết, tại sao con người lại phải sống?
Cô nằm trên giường, suy nghĩ một đêm đó còn nhiều hơn vấn đề cô suy nghĩ trong suốt một năm. Báo thức điện thoại Hạ Dĩ Đồng vang lên, cô sợ làm phiền tới giấc ngủ của em ấy, không chút suy nghĩ liền tắt đi, cứ thế bị em ấy phát hiện, cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên, đây là kết quả mà cô đã lường trước, ngạc nhiên chính là ấy vậy mà trong nội tâm cô lại âm thầm thở dài một hơi.
Cái cảm giác không còn bí mật nào nữa, sự thật phơi bày cho thiên hạ biết, khiến cô cảm thấy thư thái sau một thời gian dài đấu tranh.
- Sáng mai em đưa chị đi khám bác sĩ tâm lý.
Cô gật đầu, được.
. . .
Bác sĩ nghe xong Lục Ẩm Băng bình tĩnh thuật lại, rất lâu không lên tiếng. Cô quá bình tĩnh, tỉnh táo đến mức chẳng giống một người bệnh, nếu như cô không nói, Hạ Dĩ Đồng cũng không nói cô khác thường, bác sĩ cũng sẽ không tin đây là một người bị bệnh trầm cảm.
Bảy năm trước, Lục Ẩm Băng cũng ngồi đối diện với ông như thế này, năm đó cô vẫn có dũng khí đối nghịch với trời, đôi mắt sáng ngời, cho dù cơ thể có phần hốc hác nhưng khí thế vẫn còn. Nhưng hiện tại vẻ mặt điềm nhiên này, để lộ một cỗ tử khí nặng nề, như đã cạn kiệt sức lực và động lực.
Lục Ẩm Băng: "Tôi muốn nghỉ ngơi một chút, mười phút được chứ? Mười phút sau tôi sẽ quanh lại tiếp chuyện với anh."
Bác sĩ không nói chuyện, nhìn ca bệnh trên bàn suốt mười phút.
Lục Ẩm Băng nhìn chằm chằm dưới đất, mười phút sau cô vẫn nhìn chằm chằm mặt đật, lưng như chìm vào lưng ghế, không có chút phong độ nào.
"Hết giờ rồi."
"Ừm." Lục Ẩm Băng thẳng lưng lại.
Hai người hàn huyên rất lâu, bác sĩ cũng hiểu rõ bệnh tình của cô, xuất phát từ nhiều khía cạnh, một người gặp trắc trở trong lĩnh vực thiên phú nhất của mình, lại sống dưới áp lực cao, cô không thể thả lỏng cảm xúc, kéo dài tới tận bây giờ, nội tâm cô đã rối như tơ vò, chỉ có một thân xác da bọc xương chèo chống cô tồn tại trên thế giới này.