Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 341

Kết bạn xong thì Hạ Dĩ Đồng cũng bỏ chuyện này ra sau đầu, chẳng nhớ gì tới.

Cô cũng chỉ là hứng thú nhất thời, cũng là vì Lục Ẩm Băng nên mới kết bạn với đối phương, ngay khi đối phương đồng ý lời mới thì cô lại thấy hối hận, nhưng cũng cảm thấy may mắn vì đối phương là một người bận rộn. Hơn nữa, nghĩ lại thì, bàn luận chủ đề nhạy cảm như này với một người xa lạ, cứ cảm thấy kỳ quặc, có phần không thoải mái.

Sửa soạn bản thân xong xuôi, hai người đi xuống tầng, Hạ Dĩ Đồng lái xe, Lục Ẩm Băng ngồi cạnh tìm chỗ ăn.

"Ăn gì nhỉ? Món Trung hay món Tây?"

"Sao cũng được."

"Vậy để chị chọn." Lục Ẩm Băng vừa chọn vừa cảm thấy chọn món cũng nhức đầu. "Món Trung? Nhưng mà mấy quán đồ Trung bên này lại không ngon, thà về nước rồi ăn đồ tự mình nấu còn hơn; đồ ăn phương Tây cũng không hợp khẩu vị, chẳng thích món nào."

"Ăn lẩu đi." Hạ Dĩ Đồng thuận miệng nói.

Dù sao cũng không biết ăn gì, thế thì ăn lẩu là một lựa chọn không tồi.

Lục Ẩm Băng: "Lẩu Trùng Khánh nhỉ, hay lẩu dê nhúng, hay lẩu bò Triều Châu, hay lẩu thịt rừng, hay lẩu thập cẩm?."

Hạ Dĩ Đồng: "Lẩu bò Triều Châu đi, lẩu dê nhúng thì để về nước ăn cho chuẩn quán."

Lục Ẩm Băng ngập ngừng một lúc: "Cũng được, nhưng còn cách khá xa." Cô vẫn muốn ăn lẩu dê nhúng, nhưng Hạ Dĩ Đồng nói cũng có lý, cô từng ăn rất nhiều nồi lẩu ở đây rồi, nhưng rất khó có thể tìm thấy nơi nào chuẩn hương vị Trung Quốc. Nồi lẩu ở Bắc Kinh ngon hơn nhiều nồi lẩu xa lạ nơi này. Hy vọng ít thôi thì đỡ phải thất vọng.

"Lái xe mất bao lâu?" Hạ Dĩ Đồng hỏi.

"Gần một tiếng." Lục Ẩm Băng trả lời.

"Lấy hộ em viên kẹo phía trước." Hạ Dĩ Đồng nói: "Kẹo trong túi của em, lấy hộ em."

Lục Ẩm Băng lấy ra hai viên kẹo, bóc vỏ, đưa cho Hạ Dĩ Đồng một cây, mình một cây. Hạ Dĩ Đồng ngậm lấy: "Kẹo của tập đoàn Lục thị.", hỏi, "Chị định bao giờ khai trương nhà máy bánh kẹo đây?"

"Quà năm mới mà chị tặng em á?" Lục Ẩm Băng cười hỏi, "Thế nào? Cảm động rớt nước mắt chứ?"

"Không nha, em đây dễ khóc đến vậy sao?" Hạ Dĩ Đồng hỏi ngược lại.

Lục Ẩm Băng: "Đúng rồi đó, mít ướt không lệch đi đâu được." Câu trả lời không thể thẳng thắn hơn, từ trước tới nay, em ấy khóc trước mặt mình còn ít sao? Mà mỗi lần khóc không phải chỉ rơi vài giọt nước mắt là xong, lần nào cũng khóc đến tê tâm liệt phế.

Lục Ẩm Băng: "Chẳng nói đâu xa, mới hai ngày trước, chẳng phải em vừa khóc vừa cắn chị đấy à? Lại còn bị người qua đường quay video lại nữa. Đây em nhìn vai chị đây này, em cắn chảy máu đây này, đóng vảy rồi đây này." Lục Ẩm Băng vừa nói vừa kéo áo xuống, muốn cho Hạ Dĩ Đồng xem vết thương.

Hạ Dĩ Đồng bận lái xe, không rảnh nhìn cô lấy một cái, tối hôm nọ suýt thì xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, đến giờ trong lòng cô vẫn thấy sợ, vội vàng nói: "Chị kéo áo lên mau!"

Lục Ẩm Băng "Ò" một tiếng, mặc lại chiếc áo khoác mà cô chưa từng cởi ra.

Hạ Dĩ Đồng nặng nề thở ra.

Lục Ẩm Băng không nhịn được thắc mắc bèn hỏi Hạ Dĩ Đồng câu đầu tiên: "Vẫn sớm mà, lần đầu em đưa viên kẹo này cho chị, em có nói ở huyện nhỏ quê em có một nhà xưởng hay bán loại kẹo này, khi đó chị nảy ra ý tưởng, làm giấy gói kẹo lấp lánh này để người ta đến khu vực viện mồ côi chỗ em..."

Lục Ẩm Băng lưu loát, không bỏ sót điều gì. Ban đầu cô thuê người làm, sau đó cô lại đích thân tham gia vào các vụ đàm phán.

Giọng cô trầm hơn ngày trước, thật sự êm tai: "Chị tới tìm ông chủ nhà máy, ông ấy đã hơn năm mươi rồi, thật thà hiền hậu. Lần đầu ông ấy nhìn thấy chị thì ông ấy gọi tên nhân vật trong phim của chị, nên chị cũng có chút thiện cảm. Ông ấy hỏi chị muốn làm gì, chị nói chị muốn tiếp quản lại nhà máy và tiếp tục công việc sản xuất kinh doanh này, ông ấy đâu có tin, nói rằng nhà máy đang suy thoái và sắp phải đóng cửa, muốn chị nói sự thật, còn cho rằng chị dùng để quay phim."

Hạ Dĩ Đồng: "Rồi sao chị có thể khiến ông ấy tin chị?"

Lục Ẩm Băng: "Chị đưa hợp đồng cho ông ấy, hứa rằng trong năm mươi năm tới sẽ không chuyển đổi mục đích sử dụng nhà máy. Rồi em biết xảy ra chuyện gì không?" Trước khi Hạ Dĩ Đồng kịp nói, Lục Ẩm Băng tiếp tục trả lời: "Ông ấy nói chị thật ngớ ngẩn. Làm vậy thì có lợi ích gì chứ? Chỗ này không tốt chỗ kia không tốt, còn kêu chị bị người khác lừa rồi, muốn nói toàn bộ sự thật cho chị biết."

"Sau đó thì?"

"Sau đó..."

Hai người đã nói chuyện suốt chặng đường, khi ông chủ bàn giao lại nhà máy cho Lục Ẩm Băng, ông ấy có đưa ra một điều kiện, hy vọng Lục Ẩm Băng lập tức sa thải toàn bộ nhân viên, để họ kịp thời gian đi tìm công việc mới, nhưng họ đã rất buồn.

Lục Ẩm Băng: "Chị không sa thải họ, chị còn tăng lương cho họ, đóng bảo hiểm đầy đủ. Cuối cùng, ông chủ nhà máy đã đưa chị một túi hạt giống hoa để chị trồng xung quanh nhà máy."

"Khi nào chị về nước thì dẫn em tới đó nhé?" Ánh mắt Hạ Dĩ Đồng tập trung nhìn đường, cố gắng để giọng điệu của mình tự nhiên nhất có thể, không muốn để Lục Ẩm Băng phát hiện ra trong lòng cô bây giờ rất nôn nóng.

Lại tự nhủ với bản thân rằng không nên khuyên Lục Ẩm Băng vội về nước, nhưng thời gian đang dần trôi, một tháng, không, còn chưa tới một tháng, chỉ còn 27 ngày, cô sẽ phải về nước công tác. Cô không thể che mắt, bịt tai, càng không thể không nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra sau 27 ngày.

"Ừm." Lục Ẩm Băng không hiểu ý cô, nhưng Hạ Dĩ Đồng giả vờ không quan tâm, cũng vờ như không hiểu.

Cả hai đều là diễn viên thực lực, và hai người có thể sử dụng tài năng của mình ở những nơi như thế này một cách dễ dàng.

Không khí trong xe vẫn thoải mái như không có chuyện gì xảy ra.

Hai người bàn luận về những vấn đề xã hội xảy ra gần đây, nói về pháp luật và đạo đức, về lẽ công bằng và những điều bất công, về bạo lực hội đồng và những thiếu sót của bộ máy. Họ nói không ngừng nghỉ mà không hề cảm thấy mệt mỏi.

Hoàng hôn buông xuống, hai người đi vào quán lẩu Trung Hoa, nơi này không nhiều người, nhưng để tránh bị theo dõi, hai người vẫn đặt một phòng riêng. Bắp bò, lưỡi bò, ba rọi, thăn bò, thịt mông, gầu bò, ức bò từng món được bày lên bàn, chỉ trừ đùi bò bởi vì nguồn cung khá ít, thêm một ít sa tế không chính thống, bỗng dưng cảm thấy nồi lẩu này miễn cưỡng coi là tạm được.

Lúc Hạ Dĩ Đồng gắp miếng gầu bò cuối cùng thì Phương Hồi gọi tới.

"Hả?" Hạ Dĩ Đồng vừa chấm sốt vừa gắp miếng thịt vào bát Lục Ẩm Băng, trả lời, "Sao thế?"

Trong miệng Lục Ẩm Băng còn đang nhai miếng gầu bò vừa mềm vừa ngon, nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng đang cau mày, động tác Lục Ẩm Băng cũng ngừng theo.

"Các em đến rồi à? Đang đâu đó? Để chị kiểm tra xem có cách chỗ chị xa không."

Lục Ẩm Băng dùng khẩu hình hỏi: Ai?


Hạ Dĩ Đồng cũng dùng khẩu hình để trả lời: Phương Hồi.

Lục Ẩm Băng chớp mắt, đáy mắt như phát sáng: Tiểu Tây có tới cùng không?

Vừa đúng lúc, đến gõ tận cửa.

Hạ Dĩ Đồng gật đầu.

Bên kia nói gì đó, Hạ Dĩ Đồng ngẩng lên nhìn Lục Ẩm Băng: "Chắc không có vấn đề gì đâu, để chị hỏi chị ấy."

Cô chắn micro.

Lục Ẩm Băng: "Hỏi gì chị á?"

Hạ Dĩ Đồng: "Phương Hồi và Tiểu Tây đi cùng nhau, Phương Hồi nhờ em hỏi chị một chút, có tiện để hai người bọn họ tới ở nhờ không, họ có thể phụ trách quét dọn vệ sinh, một ngày ba bữa."

Lục Ẩm Băng cảm thấy kỳ lạ: "Chẳng phải việc này vốn dĩ là việc của họ sao?"

Hạ Dĩ Đồng ho mạnh một tiếng: "Khác nhau chứ, Tiểu Tây xin nghỉ phép, em thì cho Phương Hồi nghỉ dài hạn một tháng, bây giờ không phải giờ làm việc."

Lục Ẩm Băng không quan tâm nhiều như vậy: "Em nói hai người họ tới đi, vừa hay chị không muốn nấu cơm, ra ngoài ăn cũng bất tiện."

Hạ Dĩ Đồng thuật lại lời của Lục Ẩm Băng, Phương Hồi lại thuật lại với Tiểu Tây. Chuyện này vui vẻ quyết định vậy đi, chỉ có một điều khiến người ta bối rối: Hai người sống chung bỗng biến thành bốn người sống chung.

Hạ Dĩ Đồng cụp mắt xuống rồi nghĩ: Tiểu Tây là trợ lý của Lục Ẩm Băng, tính cách hoạt bát, nếu nó có tác dụng thúc đẩy Lục Ẩm Băng về nước đóng phim thì sao? So ra thì bốn hay hai người cũng không thành vấn đề, dù sao trong nhà có nhiều phòng như vậy, cách âm cũng tốt nên không cần lo ảnh hưởng sự riêng tư. Hơn nữa lại còn có thêm hai người lao động. Dù không được tự do nhưng có lẽ họ vẫn được trả lương.

Lục Ẩm Băng: "Em dùng đũa khuấy cái gì trong canh vậy? Làm gì còn miếng thịt nào đâu?"

"À." Hạ Dĩ Đồng đặt đũa lên bát, "Ăn xong rồi, chị muốn ngồi nghỉ một lúc nữa hay là trả tiền."

"Tính tiền." Lục Ẩm Băng khoanh tay nhìn cô với ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới, "Nãy em nghĩ gì mà cười biến thái vậy?"

Hạ Dĩ Đồng: ". . ."

Cô tự trách mình, còn chưa bày ra vẻ mặt tức giận thì đã bật cười: "Biến thái cái gì cơ chứ, đấy là điệu cười khảng khái chính trực đó biết không? Chị dám nói em biến thái, nếu mà là người khác thì chắc chắn em sẽ đấm cho rụng hết răng đấy."

Lục Ẩm Băng bật cười, nói có sai đâu, giang hồ đều gọi là "chị Đồng" mà.

Đội mũ rồi đeo kính râm, Hạ Dĩ Đồng ra ngoài tính tiền, vài giây sau, Lục Ẩm Băng từ trong phòng ăn đi thẳng ra ngoài, ngồi trên xe đợi Hạ Dĩ Đồng. Đường về Lục Ẩm Băng lái xe, hai người Lục Hạ hỏi Phương Hồi địa chỉ, quyết định đến đón hai nàng về biệt thự.

Phương Hồi và Tiểu Tây không quen cuộc sống nơi này, để hai người họ đi tìm mình thì không hợp lý lắm, hơn nữa hôm nay mình cũng lái xe ra ngoài mà, vừa hay là chiếc SUV cỡ lớn, thoải mái chở người và chở hành lý.

Phương Hồi gửi địa chỉ khách sạn, Lục Ẩm Băng tốn nửa tiếng đi đường, dừng trước cổng ngôi nhà mang phong cách Ma-roc, kiểm tra lại tên, chính xác. Hạ Dĩ Đồng gọi điện thoại cho Phương Hồi, một lúc sau, thấy hai cái bóng lần lượt ra ngoài. Người phía trước mặc một chiếc áo nỉ màu đỏ tươi, cao khoảng 1m6, giống như mặt trời nhỏ ló dạng, người đi đằng sau thì kéo theo một chiếc vali khổng lồ, mặc một chiếc áo khoác mỏng màu trắng, cao hơn người đằng trước nửa cái đầu, cả người toát ra khí chất trầm ổn.

Lục Ẩm Băng ghét bỏ hừ lạnh một tiếng: "Sao Tiểu Tây trông như kẻ chậm phát triển vậy nhỉ?" Sau đó giọng nói lại có phần ghen tị: "Nhìn trợ lý của em kìa, đúng là không có so sánh không có đau thương."

Hạ Dĩ Đồng cười, phát hiện ánh mắt cô lộ ra niềm vui nho nhỏ khi nhìn thấy Tiểu Tây nên không nỡ vạch trần cô.

Tiểu Tây đứng cách xe một đoạn, nhìn ngó xung quanh, Lục Ẩm Băng nhếch miệng khinh thường, để Hạ Dĩ Đồng nhìn thấy, rồi mới mở cửa xuống xe, vẻ mặt lãnh đạm, soái khí ngút trời.

Tiểu Tây vừa nhìn thấy đã nhào cả người tới, bịch một tiếng, Lục Ẩm Băng như chiếc bánh nướng, đập lưng vào cửa xe.

"Lục lão sư!" Tiểu Tây như cún nhỏ vẫy đuôi về phía Lục Ẩm Băng, mừng rỡ nói, "Em nhớ chị chết đi được!"

"Còn chị đây thì không nhớ em chút nào." Lục Ẩm Băng nhìn bằng nửa con mắt, đặt tay lên vai Tiểu Tây, vỗ nhẹ.
Bình Luận (0)
Comment