Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 53



Sau khi Tần Hàn Lâm rời khỏi, Hạ Dĩ Đồng ra ngoài ăn cơm cùng Phương Hồi, cố ý tránh né Lục Ẩm Băng, ngay cả một câu nói cũng không nhắc đến, hành lý của Lục Ẩm Băng vẫn đặt ở phòng cũ, cô đã về đó tắm rửa, suy nghĩ cứ để phòng vậy đi sáng mai trả phòng cũng được, khi ra cửa Lục Ẩm Băng chỉ lấy đồ ngủ, kịch bản và sách, ngoài ra không đem theo thứ gì hết.

Khi sắp đóng cửa lại, cô đột nhiên dừng bước, dường như nhớ ra chuyện gì đó, nhưng suy nghĩ kỹ thì lại thấy trống rỗng.

Rất nhiều người đều gặp phải tình huống này, giây trước còn nhớ phải làm chuyện gì thì giây sau lại quên mất tiêu, Lục Ẩm Băng nhìn kịch bản và sách trên tay mình, nghi vấn về phòng tình nhân.

Hạ Dĩ Đồng vẫn chưa trở về, cô cố ý tản bộ bên ngoài để cho bay hết mùi thức ăn thì mới trở về, hành lý của cô đã thu dọn để sẵn trong phòng rồi, giờ vòng về phòng mình lấy thì rất tiện lợi.

10g, Hạ Dĩ Đồng gõ cửa trước rồi dùng thẻ mở cửa.

"Lục lão sư." cô chào hỏi với Lục Ẩm Băng đã thay xong đồ ngủ đang ngồi trên giường.

Lục Ẩm Băng gật đầu.

Hạ Dĩ Đồng có chút dè dặt đặt hành lý vào trong góc, chọn ra váy ngủ, chỉ vào cửa phòng tắm, nói như đang báo cáo công việc: "Em......!đi tắm nha?"
"Đi."
Hạ Dĩ Đồng không có dùng đồ có sẵn trong khách sạn, thay đôi dép kẹp Hotwind của mình vào, Lục Ẩm Băng giả vờ vô tình liếc nhìn một cái, phát hiện năm ngón chân từ ngón cái đến ngón út cứ như là sườn núi, cực kỳ dễ thương.


Lục Ẩm Băng nhướng mày, lật trang sách, ho một tiếng, xem ra tâm trạng hình như rất tốt.

Hạ Dĩ Đồng vô ý thức co ngón chân lại, cứ luôn cảm thấy có một ánh nhìn đằng sau lưng, lại là chuyện gì đây? Không lẽ Lục Ẩm Băng đang nhìn cô? Chắc không phải đâu.

Hạ Dĩ Đồng vào phòng tắm, thông qua cửa kính nhìn ra ngoài, không thấy gì hết, nhưng giấy dán kính mờ không có sát nhau, trên dưới có một khe hở rất lớn, nếu muốn nhìn thì vẫn có thể nhìn thấy được, đồng thời cũng rất dễ bị phát hiện.

Hạ Dĩ Đồng thở phào không biết là do thất vọng hay là do vui mừng nữa.

Tắm xong, dùng khăn giấy lau mặt bàn chân, lòng bàn chân, ngay đến kẽ ngón chân cũng lau sạch sẽ luôn, Hạ Dĩ Đồng nhìn Lục Ẩm Băng, cổ họng lên xuống một cái: "Lục lão sư, em lên giường nha."
Lục Ẩm Băng nhướng mày, gật đầu.

Hạ Dĩ Đồng cẩn thận leo lên giường, giường nước hơi lún xuống rồi bao lấy cơ thể, dán sát vào đường cong cơ thể, cực kỳ thoải mái dễ chịu.

Hạ Dĩ Đồng thở từng hơi nhỏ, cơ thể cứng đờ ngồi bên cạnh Lục Ẩm Băng, khoảng cách chính giữa đủ để thêm một người, hoàn toàn không dám nhìn cô ấy.

Sách được lật sang trang, Hạ Dĩ Đồng dùng khóe mắt nhìn Lục Ẩm Băng một cái, phát hiện không ngờ cô ấy lại mặc áo ngủ dài tay, bây giờ là tháng 7 là tháng nóng nhất, đừng nói là váy ngủ, đa phần phụ nữ sẽ lựa chọn đồ ngủ ngắn tay, thậm chí có người ngủ lõa thể luôn.

Nhưng Lục Ẩm Băng hình như không cảm thấy nóng, nhiệt độ máy lạnh hiển thị 26 độ—— vào mấy năm trước hình như đây là nhiệt độ để tiết kiệm điện nhất.

Hạ Dĩ Đồng sợ nóng, gan hay nóng, bình thường vào mùa hè đều mở 24 độ, hôm nay do vừa mới tắm xong, ăn mặc mát mẻ, nghĩ đến 26 độ cũng ok, không nóng, cộng thêm có giường nước giảm nhiệt, ngủ cũng rất thích hợp.

Khi cô nhìn Lục Ẩm Băng, đồng thời Lục Ẩm Băng cũng nhìn cô, tất nhiên là cái nhìn của cô sẽ không cho Hạ Dĩ Đồng nhìn thấy.

Vừa bước ra khỏi phòng tắm là cô phát hiện cơ bắp trên người Hạ Dĩ Đồng cực kỳ săn chắc, cánh tay, cẳng tay, cơ bụng, nhìn là biết thường xuyên có tập luyện, tỷ lệ cơ thể rất tốt, eo thon chân dài, nhìn cao ráo, nếu như không đứng bên cạnh cô, chắc người ta cũng tưởng trên 170cm đó.

Vẫn là mày thanh môi đỏ, da trắng như tuyết, mấy hôm nay cứ thấy cô ấy phải quay phim suốt dưới ánh mặt trời, sao lại không bị đen nhỉ? Lục Ẩm Băng suy nghĩ.

Hạ Dĩ Đồng tìm chuyện để nói: "Lục lão sư......"
"Hửm?" Lục Ẩm Băng cho ánh mắt tập trung trở về trang sách đã lâu rồi không được lật qua, soạt, lật sang trang mới, âm thanh rất vang.

Hạ Dĩ Đồng tưởng rằng mình quấy rầy cô ấy đọc sách, liền chùn bước, lắc đầu: "Không có gì, em chỉ muốn nói em ngủ trước đây, chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon." Lục Ẩm Băng đóng sách lại, "Tôi cũng đi ngủ đây."
Cảm giác nằm trên giường nói chúc ngủ ngon quả thật là rất kỳ diệu, khiến cho Hạ Dĩ Đồng cảm thấy cả ngàn cảm xúc phức tạp ập đến trong chớp mắt, cô quay đầu sang nhìn Lục Ẩm Băng, dùng ánh mắt gần như là phóng túng nhìn cô ấy, đôi mắt long lanh lấp lánh.

Lục Ẩm Băng dùng sách gõ lên đầu cô ấy một cái, cảnh báo trước: "Tướng ngủ tôi không tốt, xin lượng thứ."
"Không sao, tướng ngủ em tốt." Hạ Dĩ Đồng chui vào chăn của mình, tự động di chuyển ra góc, nhường cái giường rộng lớn để Lục Ẩm Băng có thể lăn tới lăn lui, "Cho chị hết đó."

"Em có cần mở đèn ngủ không?" Lục Ẩm Băng hỏi.

"Em ngủ quen tắt đèn."
"OK." Lục Ẩm Băng tắt đèn, nghĩ bụng, cái này thì cũng giống nhau.

Cô biết có nhiều người khi ngủ nhất định phải để đèn ngủ, Lục Ẩm Băng lại là người chỉ có một tia sáng nhỏ thôi là ngủ không được, cô với loại người này là thủy hỏa bất dung.

"Chúc ngủ ngon Lục lão sư."
Lục Ẩm Băng trêu chọc nói: "Chúc ngủ ngon cây xấu hổ."
Bản thân cây xấu hổ khi nghe cô ấy kêu mình như vậy, cực kỳ xấu hổ cuộn người qua một bên.

Ngủ đến nửa đêm, Hạ Dĩ Đồng vừa lo lắng, vừa mong chờ tình huống Lục Ẩm Băng sẽ lăn vào lòng mình, điều đó vẫn chưa diễn ra, thì cô đã bị nóng đến tỉnh dậy, dây áo ngủ đã tuột xuống cổ tay, trên cổ toàn là mồ hôi nhớp nháp.

Chuyện gì thế này? Hạ Dĩ Đồng vừa lau mồ hôi vừa vùng vẫy ngồi dậy, trước tiên mò điện thoại xem thời gian, là 1g30, sau đó mở đèn pin, che bớt ánh sáng lại tìm remote, remote ở bên chỗ Lục Ẩm Băng, khó khăn lắm mới vòng qua chỗ Lục Ẩm Băng lấy remote lên xem: 28 độ.

Hạ Dĩ Đồng bứt tóc, hoàn toàn không hiểu nổi sao máy lạnh lại tự động tăng nhiệt độ được, cô rủa thầm một câu, chỉnh nhiệt độ về 26, cô cũng muốn chỉnh thành 24, nhưng nghĩ đến Lục Ẩm Băng lúc nãy chỉnh 26, nên để 26 luôn, nhịn chút xíu cũng có thể ngủ được.

Cô mơ mơ màng màng ngủ được một hồi, hai giờ rưỡi sáng lại bị nóng nên tỉnh dậy lần nữa, nheo mắt lại nhìn nhiệt độ máy lạnh, lại là 28 độ, remote từ chỗ cô đã bay vào tay Lục Ẩm Băng rồi.

Xem ra là Lục Ẩm Băng chỉnh, chứ không phải nó tự nhảy.

28 độ! Nhiệt độ này ai mà ngủ được trời?! Hạ Dĩ Đồng gào thét trong lòng, không dám chỉnh lại nữa.

Cô mò điện thoại cầm xuống giường, ngồi trên sàn nhà, kê đầu lên mép giường nhắm mắt lại ngủ.

Khoảng mười mấy phút sau, một cái chân lặng lẽ tiến lại gần cô, đột nhiên co giật một phát, Hạ Dĩ Đồng "A" lên một tiếng, trán bị tập kích, cả người ngã về sau, gáy đập xuống sàn nhà, rầm một tiếng.

Cú đập này làm cho Hạ Dĩ Đồng cảm thấy đầu óc choáng váng, qua một thời gian dài mà cảnh vật trước mắt vẫn cứ quay cuồng, còn hơn cái lần trước giả bộ tụt đường huyết nữa.

Hạ Dĩ Đồng tỉnh lại, sờ gáy từ từ ngồi dậy, dùng đèn pin điện thoại chiếu một cái, Lục Ẩm Băng đã nằm hình chữ đại chiếm hết cả cái giường, một cái chân còn vắt ở mép giường, trắng nõn nà.

Hạ Dĩ Đồng ngẩn ngơ nhìn, kiềm chế cái dục vọng muốn hôn chân cô ấy, cẩn thận chọn một vị trí địa lý, nằm ở chỗ có cùng hướng đầu với cô ấy.

Cô nằm chưa được bao lâu thì liền vào giấc, dưới cái nóng của hiện thực thì trong giấc mơ lại rất mát mẻ, cô mơ thấy cô cùng Lục Ẩm Băng trượt tuyết ở Na Uy, đang xem cực quang ở Murmansk.

Nhưng sao cực quang này lại chiếu đến người ta đau hết cả mặt vậy?
Hạ Dĩ Đồng nghiến răng mở mắt ra, phát hiện cảm giác đau trên mặt là thật, rồi lại nhìn Lục Ẩm Băng, quả nhiên là cô ấy lại lăn qua đây, lần này tới cái tay tung hoành, cái giường tròn này đối với cô ấy mà nói là như cá gặp nước, tung tăng bơi lượn, lâu lâu còn dùng cái đuôi cá xinh đẹp bụp những người dám đến gần cô ấy.


Hạ Dĩ Đồng từ bỏ suy nghĩ ngồi ngủ ở mép giường, ôm mặt đi lục lọi ngăn tủ, tìm kiếm hy vọng xem có cái gì để làm quạt không, nhưng đáng tiếc là không có.

Cuối cùng cô ngồi dưới đất, cách xa cái giường, lấy kịch bản làm quạt, tự quạt cho mình, quạt được mấy cái thì mắt bắt đầu nặng trĩu, động tác quạt ngày càng chậm, Hạ Dĩ Đồng từ từ nằm xuống đất, ngủ luôn dưới đất, đến chăn cũng không thèm đắp luôn.

Vừa ngưng quạt một lúc là Hạ Dĩ Đồng lại bị nóng tỉnh dậy, rồi lại quạt tiếp, bị giày vò tới lui như thế, mãi cho đến khi báo thức của Lục Ẩm Băng reo lên là cô vừa mới chợp mắt lần thứ 6, lập tức giật mình tỉnh dậy, lấy kịch bản che chắn trước ngực, cảnh giác nhìn xung quanh, cô duy trì tư thế này khoảng 3s, ánh mắt đờ đẫn, đầu ngã xuống, nằm trên đất ngủ mê man triệt để.

Lục Ẩm Băng một tay tắt báo thức, nhắm mắt lại đếm giây, đếm đến 180 giây, cô mở mắt ra, ngồi dậy, cảm giác hôm nay khác với thường ngày, xoa xoa trán, đúng rồi, đêm qua cô đã đổi phòng rồi, còn ngủ chung một giường với người ta nữa.

Nhìn trên giường, trong bóng tối không thấy bóng dáng của người kia đâu hết, Hạ Dĩ Đồng đâu?
Mở đèn, trên giường chỉ có mình cô thôi, đồng thời một mình cô chiếm luôn hai cái chăn.

"......" Lục Ẩm Băng nhìn thấy hai cái chăn rối tung, dường như đoán ra được gì.

Cô cho cái cổ từ từ nhìn xuống đất, Hạ Dĩ Đồng với danh hiệu tướng ngủ rất tốt đang nằm mất hình tượng dưới đất, à không, có lẽ dùng hôn mê sẽ thích hợp hơn.

Tám phần ắt hẳn là kiệt tác của cô rồi.

Lục Ẩm Băng nhẹ tay nhẹ chân đi xuống giường, nhìn thấy trán và lưng của Hạ Dĩ Đồng toàn là mồ hôi, váy ngủ được vén lên gần tới eo, để lộ một góc quần chíp màu trắng.

Ánh mắt của Lục Ẩm Băng ngừng ngay vùng đất thần thánh đó một lát, rồi đứng dậy lấy remote chỉnh máy lạnh xuống 3 độ, khi khoảnh khắc gió lạnh thổi ra, Lục Ẩm Băng liền rùng mình một cái.

Cô khom người về phía Hạ Dĩ Đồng, một tay giơ về phía đầu gối của cô ấy, tay kia thì choàng qua cái cổ của cô ấy điều chỉnh lại góc độ rồi ôm lấy.

Hạ Dĩ Đồng vừa bị chạm vào là lập tức tỉnh dậy, ra sức lắc lắc đầu, trước mắt trắng xóa, thần trí vẫn chưa tỉnh táo, miệng thì kêu lên một tiếng trước: "Lục lão sư."
"Chào buổi sáng."
Lục Ẩm Băng nói, tay lập tức thu nhanh về.




Bình Luận (0)
Comment