“Chuẩn bị!” nghe theo tiếng hô của đạo diễn Ngô, xung quanh yên lặng, bên cạnh đèn chiếu sáng, kỹ thuật viên tập trung nghe lệnh.
“Action!”
“Cô nói cái gì?” cảnh sát A đứng một bên ngáp dài.
“Lúc nãy chúng tôi bị đuổi giết trên đường.” Mẫn Nguyên vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm cảnh sát A.
“A, hai người bị đuổi giết…. Cái gì?” Cảnh sát A cuối cùng cũng phản ứng kịp, nhưng vẻ mặt còn nghiêm túc hơn cả Mẫn Nguyên, “ báo án giả có tội gì các người biết không?”
Mẫn Nguyên hơi nheo mắt, vẻ mặt không kiên nhẫn xoay người liếc nhìn Mạc Nam đứng bên cạnh: “Thẻ cảnh sát của anh đâu?”
“’Không đem theo.” Mạc Nam cười giơ tay, nếu bỏ qua vết trầy xước trên mặt, nhìn có một chút thoải mái.
Mẫn Nguyên cắn môi, đang muốn nói tiếp lời thoại thì vẻ mặt thay đổi.
“ Cut.”
Chu Hạ Ninh xụ mặt, trừng mắt nhìn Trang Dực vừa thu lại vẻ mặt: “Anh làm gì vậy?”
Cảnh sát A đứng một bên cũng nở nụ cười.
“Xảy ra chuyện gì?” Ngô Minh Vệ vừa nãy nhìn chắm chằm máy theo dõi, chỉ thấy trong màn hình Chu Hạ Ninh không đọc tiếp lời thoại.
“Đạo diễn Ngô, vừa rồi anh Trang làm ngáo ộp trêu Hạ Ninh đấy. ”Nhân viên đoàn phim đứng bên cạnh vừa cười vừa mách tội.
Ngô Minh Vệ lắc đầu cười:” Trang Dực, cậu đừng quên nhà sản xuất là ai, đến lúc hết tiền tôi cũng không tiết kiệm hộ cậu đâu.”
Trang Dực cũng nở nụ cười: ”Ôi chà, đạo diễn Ngô không nhắc nhở, tôi đã quên mất lần này tôi là nhà sản xuất. Như vậy không được rồi, Hạ Ninh em nhớ diễn cho tốt, cố gắng chỉ diễn một lần thôi.”
“Được thôi, chỉ cần anh không quấy rối là được.” Chu Hạ Ninh cười liếc mắt nhìn hắn.
Tuy rằng lãng phí một ít thời gian, nhưng không khí trong trường quay rất tốt nên mọi người cũng không để ý.
Đạo diễn Ngô nhàn nhã ngồi vào máy theo dõi nói:” Bắt đầu lại lần nữa.”
“Action.”
Đến khi diễn xong, Chu Hạ Ninh rửa tay, lấy khăn ướt tẩy trang môi, im lặng ngồi xuống cạnh Trang Dực, may mắn Trang Dực tự biết ngồi cùng với đạo diễn Ngô nên cô có ngồi đây cũng không gây khó chịu.
Bởi vì Chu Hạ Ninh không có trợ lý, cũng không biết là Tiểu Nhậm tự nhân việc hay là Trang Dực cố ý dặn dò, tóm lại mỗi bữa cơm đều do anh ta lấy giùm, Chu Hạ Ninh cũng không từ chối, mấy lần sau nữa cũng không hề nói cảm ơn, đến giờ cơm tự động đi tìm Tiểu Nhậm.
Ngược lại Trang Dực cũng hiểu được thói ghen tị của người đời, làm cho cô cũng cảm thấy chút an ủi.
Trang Dực và đạo diễn Ngô ngồi một chỗ vừa xem lại các cảnh diễn vừa ăn cơm luôn, thật sự là một công đôi việc. Chu Hạ Ninh làm diễn viên bình thường, cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Trang Dực vốn dễ ăn, từ trước đến giờ cũng sẽ kêu la cơm hộp trong đoàn phim ăn không ngon, đến khi chính mình là nhà sản xuất mới phát hiện mua cơm hộp cũng là một vấn đề lớn, tốn thêm một khoản tiền. Cơm hộp này không quá dở, nhưng cũng không phải ngon, bởi vì mỗi bữa đều đổi món nên cũng không đến mức quá chán.
Chu Hạ Ninh đã sớm quen ăn cơm hộp tại trường quay, nên cũng không kén ăn, kiếp trước cô bị loét dạ dày, uống thuốc liên tục, nên lúc này luôn nhai kĩ nuốt chậm, đúng giờ ăn ba bữa, cố gắng không bị đau dạ dày.
Kiếp trước làm 10 năm diễn viên hạng ba, cô có nhiều thói quen xấu. Khi đó, cô đi đóng phim nổi danh là liều mạng. Không liều mạng không được, tuổi tác cô cứ lớn dần, mỗi khi nhìn thấy trong đoàn phim một có đám phụ nữ trẻ trang điểm thì chỉ có cảm giác bị ai đó đuổi theo sau lưng.
Kinh nghiệm và sự chuyên nghiệp là thứ duy nhất cô có thể so sánh với đám phụ nữ trẻ đó. Nhưng có những lúc, những thứ đó lại chẳng chịu nổi một đòn trước sắc đẹp và tuổi trẻ.
Hiện nay cô nghĩ, cô không cần gấp gáp. Cô hoàn toàn có thể bước đi nhàn nhã, đi lên càng cao.
Ăn cơm, đạo diễn Ngô ra lệnh: “ Mọi người chú ý, hôm nay cố gắng diễn xong các cảnh ở đây.”
Hôm nay được diễn ở cục cảnh sát là do Trang Dực nhờ vả người quen, thời gian cũng không được nhiều, phải cố gắng trong hôm nay quay xong. Các cảnh khác đành để vào studio quay sau.
Một ngày trôi qua, Chu Hạ Ninh cảm thấy chân đau rã rời.
Hầu hết các vai diễn của cô đều trong đồn cảnh sát, ngay từ đầu bộ phim cô là nhân viên văn phòng trong cục. Khi đứng, khi chạy không tránh khỏi dùng chân. Đợi đến khi kết thúc đã là 8h, bắp chân của cô cũng cứng lại.
Rèn luyện vẫn chưa đủ.
Có muốn đi massage chân không? Anh vừa tìm ra gần đây có một cửa hàng rất tốt.
Chu Hạ Ninh vừa thay quần áo xong thì thấy di động báo có tin nhắn mới, cô ngẩng đầu lên nhìn, không thấy Trang Dực nhưng chắc là anh ta đang ở gần đây.
Không được, em muốn nghỉ ngơi sớm.
Thật ra cô muốn đi, nhưng cũng không muốn đi ra ngoài một mình với Trang Dực. Đang trong quá trình quay, muốn tạo scandal rất đơn giản, bản thân nên cố giữ gìn, không nên chủ động cho bọn phóng viên săn ảnh cơ hội.
Buổi sáng Chu Hạ Ninh đi xe của đoàn phim đến đây, khi cô xuống lầu xe của đoàn phim đã đi mất. Cô nhíu mày, đi vào bãi xe ngầm tìm người trong đoàn làm phim, thì nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đàn anh.
Trong lòng cô hơi hơi nhảy dựng, chậm rì nhận điện thoại:” Em nhìn theo hướng 5h, xe Buick màu đen, lại đây đi.”
Chu Hạ Ninh tắt điện thoại, do dự quay đầu lại, nhìn xe ô tô màu đen cách đó không xa, chỗ ngồi kế bên tay lái, Tiểu Nhậm hạ một nửa cửa sổ đang vẫy tay với cô.
Cô không do dự chạy qua, khoàng cách còn 5 bước thì cửa xe mở ra, Trang Dực ngồi trong xe tươi cười. Cô chạy nhanh hơn, ba bước thành hai nhảy lên xe, nhanh chóng kéo cửa xe lên.
“Em về khách sạn. Cám ơn.”Chu Hạ Ninh vuốt tóc, ngồi xuống đằng sau chỗ Trang Dực.
“Không cần cảm ơn, dù sao cũng tiện đường.” Trang Dực quay đầu, một tay cầm kính đen, cánh tay phải đặt trên lưng ghế tựa, nhàn nhã dựa vào, liếc nhìn Chu Hạ Ninh cười.
“Khó có ngày kết thúc công việc sớm, có muốn đi ra ngoài chơi không?”
“Không được.”Chu Hạ Ninh nghiêm túc nói,” Buổi tối em muốn đọc lại kịch bản, sau đó ngủ sớm một chút.”
Trang Dực nhìn Chu Hạ Ninh bày ra dáng vẻ “Tôi là con ngoan”, cũng không miễn cưỡng, gật đầu cười:”Không sao, như vậy tốt cho sức khỏe.” Nói xong thì quay đầu đi.
Chu Hạ Ninh khẽ thở ra một hơi.
Một mình ở cùng với Trang Dực, cô có chút xấu hổ. Như bây giờ, phía trước chỉ có cái gáy của tài xế và trợ lý Tiểu Nhậm đối diện với cô và Trang Dực, cô lại có chút chột dạ.
Cô chột dạ cái gì đây? Điều này là vô cùng hợp lý mới đúng chứ!
Được rồi, thật ra cô biết rõ cô chính là do Trang Dực mở cửa sau mới vào được. Không nhìn thấy mấy nữ diễn viên trẻ kia vừa hâm mộ vừa ghen ghét với cô sao.
Đều là người mới, tại sao cô có thể diễn nhân vật quan trọng như vậy? Bọn họ lại chỉ diễn vai người qua đường Giáp?
Chu Hạ Ninh cúi đầu, làm ra vẻ nghiêm túc xem điện thoại.
Sáng sớm mai có muốn cùng chạy bộ không?
Tiếng báo tin nhắn vang lên, hiện ra hai chữ “Đàn anh” làm Chu Hạ Ninh hoảng sợ. Cô nhanh chóng ngẩng đầu, thấy ba cái đầu phía trước đều không quay lại mới tiếp tục cúi đầu.
Không được.
Chu Hạ Ninh bấm từng chữ, trong lòng có chút do dự, có phải cự tuyệt Trang Dực quá trực tiếp, quá thường xuyên?
Không được, em không dậy nổi.
Cuối cùng, Chu Hạ Ninh viết thêm một ý coi như có thể làm người ta tin tưởng rồi mới gửi đi, sau đó cô quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, quyết tâm không nhìn phản ứng của Trang Dực.
Buổi tối quay về khách sạn, cô điện thoại cho ông bà ngoại nói cô bây giờ phải ở lại thành phố S, khi nào xong công việc mới có thể trở về. Sau đó mới mở Weibo.
Từ lần sau sự kiện Trang Dực đăng mấy cái ảnh poster phim kia, số lượng người theo dõi cô lại tăng, hiện tại đang có 12 ngàn người theo dõi, đương nhiên đa số là vì Trang Dực mà tò mò với cô.
Chu Hạ Ninh không hay đăng bài lên weibo, nhưng lại thích đọc tin trên đó, có đôi khi rất nhiều tin tức nhờ weibo mà phát tán rất nhanh.
Cô đang xem vô cùng thích thú, điện thoại di động lại vang lên.
Sau khi chính thức quay phim, phòng của cô cũng có thêm một người ở cùng, họ Tiền, tên là Hữu Đa, đây là một cô gái hiền lành, quyết tâm muốn làm một bộ phim điện ảnh hài, tôi rất xấu nhưng tôi rất dịu dàng! Thật ra Tiền Hữu Đa muốn làm nghệ sĩ hài, trước mắt cứ chạy qua chạy lại ở tại các đoàn phim để làm quen mọi người.
Chu Hạ Ninh cúi đầu, mắt nhìn cái tên hiện trên di động “Đường Điềm”, lắng tai nghe cô gái đang hát hò vui vẻ trong phòng tắm, nhẹ nhàng đi ra ban công.
“Điềm Điềm.”
“Hạ Ninh, có chuyện không hay rồi!”
Nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Đường Điềm, tự dưng Chu Hạ Ninh có cảm giác khủng hoảng, trái tim cô nhảy lên, hay là chuyện bức ảnh ở trong trường đã bị lộ:” Sao vậy? Bạn bình tĩnh nói đi.”
“Ôi trời, không có thời gian bình tĩnh.Mình nói bạn nghe, mình mới thấy tin tức trên trang nhất tờ báo bên mình đều liên quan đến bạn!” Đường Điềm chắc là tìm một góc nào đó gọi điện thoại, cố ý giảm giọng nói xuống mức nhỏ nhất, rồi lại nhịn không được có chút sợ hãi.
“Cái gì?” Chu Hạ Ninh quả thật không hiểu, cô chỉ mới quay 2 quảng cáo, một bộ phim điện ảnh còn chưa công chiếu, làm sao có thể lên trang nhất các tờ báo đây?
“Bạn và Trang Dực, có cả Lê Huyền! Đương nhiên không phải chính bạn lên trang nhất, là tên bạn được nhắc đến!” Đường Điềm thở sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, ”Bọn mình hỏi một phóng viên, nghe nói có một cô gái cùng đoàn làm phim với mọi người, cô ta nói bạn ở trong đoàn phim chỉ lo quyến rũ Trang Dực, bởi vậy Lê Huyền mới nhìn bạn không vừa mắt, thậm chí còn công khai chán ghét bạn!”
Chu Hạ Ninh vừa nghe đã biết, chắc chắn là trong đoàn phim truyền ra. Về phần người bí mật tạo ra scandal, cũng không ai khác ngoài mấy người đó, thậm chí người bị tình nghi nhất là Trương Băng Dĩnh.
Nhưng bây giờ không phải lúc tìm hiểu, thậm chí chỉ một tin không ngờ đến cũng thành sự thật.
“Sáng sớm ngày mai báo này sẽ phát hành, bạn cũng biết số lượng báo bán ra rất lớn, hơn nữa có cả internet, không đến 2h, sẽ có cả ngàn người biết đến chuyện của ba người”.
Chu Hạ Ninh im lặng, cô biết Đường Điềm không nói quá lên. là tạp chí giải trí có số lượng phát hành lớn nhất trong nước, hơn nữa những tin tức trong đó tương đối chính xác, nếu không nghĩ ra cách giải quyết, không chừng trưa ngày mai danh tiếng của cô sẽ thối hoắc, hơn nữa còn nổi danh như dâm phụ.
“Hạ Ninh rốt cuộc là ai hại bạn đây?” giọng nói Đường Điềm đều là lo lắng.
Chu Hạ Ninh trong lòng ấm áp, hơi nhíu mày rồi thả lỏng:” Không có chuyện gì đâu Điềm Điềm.”