Anh Hùng Mạn Tẩu

Chương 2

Phụng Nguyệt lâu, tửu lâu nổi danh ở hoa nhai, chỉ bằng danh tiếng của Phụng Nguyệt lâu, Miêu Nguyệt Hoa phải đến đây mỗi tháng ít nhất một lần. Sở Ngạo Thiên mệt mỏi rã rời đi theo phía sau Miêu Nguyệt Hoa, nhìn qua không phân biệt được ai là chủ ai là thuộc hạ.

“Ai nha, đây không phải Miêu công tử sao ? Mau, mởi người vào trong.” Tú bà nhanh chóng chìa ra khuôn mặt tươi cười xán lạn; nàng đương nhiên biết Miêu Nguyệt Hoa là nữ nhân, nhưng xưng hô công tử cho hài lòng thôi. Miêu Nguyệt Hoa mỗi lần mang khách nhân đến đều là kẻ vung tiền như rác. Ánh mắt tú bà dừng ở trên người Sở Ngạo Thiên, liếc một cái không nhận ra, liếc thêm cái nữa thấy do dự, liếc thêm một cái nữa nữa thiếu chút nữa bị Miêu Nguyệt Hoa một cước đá văng đi luôn.

“Nhanh kêu mấy tiểu quan nhân đến đây hầu hạ chủ tử nhà ta.” Miêu Nguyệt Hoa đỉnh đạc ngồi xuống, rút xòe ra chiến phiến đề bốn chữ “Phi thành vật nhiễu” (không thành tâm chớ làm phiền)(Tác giả: tha thứ cho sở thích tầm thưởng này của ta~)

Tú bà lập tức “A” lên một tiếng, vui vẻ lui ra ngoài, lén liếc Sở Ngạo Thiên phát cuối.

“Ngươi thường lui tới đây sao ?” Sở Ngạo Thiên thấy tú bà bộ dáng đon đả, như không thể đợi để được nhào ngay vào Miêu Nguyệt Hoa.

“Thế gian muôn hình vạn trạng,ta xem đây là nơi uống rượu tốt nhất, mọng giáo chủ minh giám.” Miêu Nguyệt Hoa nâng chiết phiến che khuôn mặt tươi cười.

Sở Ngạo Thiên tuyệt không có ý trách cứ, chỉ cảm thấy có bao nhiêu điều hoa ho tên này đều nếm qua, Giáo chủ như hắn ngược lại ngày ngày buồn bực, thực không cam lòng. Hắn chưa kịp nghĩ nhiều, cửa đã bị đẩy ra, tú bà đem đến năm tiểu quan trẻ bước vào.

Sở Ngạo Thiên liếc mắt nhìn đi nhìn lại, bọn họ không cao lắm, gầy gầy thường thường, bộ dáng nhu thận thanh tú, làn da trắng trẻo mịn màng, bộ dáng nũng nịu yêu kiều khiến người ta không khỏi yêu mến, tuyệt không kém gì nữ tử.

Sở Ngạo Thiên càng nhìn lông mày càng nhăn tít như con sâu róm, xem cả năm tên, chỉ cảm thấy buồn nôn. Cái thể loại này, chẳng bằng tìm đến nữ tử cho nhanh! Hắn yêu thích chính là nam tử dương cương chính khí, nếu có thể cùng hắn so mấy chiêu càng tốt, trong lòng không khỏi thầm mắng, nhưng mặt ngoài vẫn không lộ vẻ hờn giận.

Miêu Nguyệt Hoa vừa thấy giáo chủ nhà mình thần sắc căm thù đã biết không ổn, Giáo chủ công phu cao cường, tinh thông võ nghệ, vũ khí gì cũng đều dùng tốt, cho nên xuất môn hắn cũng không mang binh khí, đồ vật vớ vẩn xung quanh đều có thể trở thành vũ khí chí mạng, rễ cây dưa chuột đều có thể đánh chết người !

Ngạo Thiên, Ngạo Thiên, chính là như tên vậy, giáo chủ vô địch lợi hại như thế, khủng bố như thế, lại có vấn đề nghiêm trọng ảnh hưởng cả đời hắn: diện mạo nam nhân nhưng dung mạo mỹ nữ!Lómặt liền khiếm nam nhân hận nhào đếncắn liếm, chà đạp không thôi cái khuôn mặt khuê nữ kia a.

Rồi một ngày nắng gắt mặt trời chói chang, không biết giáo chủ kia là say nắng hay chưa tỉnh ngủ, đập bàn nói không thể chịu nổi nam nhân có ý *** loạn, quyết định từ nay về sau chỉ ngoạn nam nhân, còn chọn kẻ cường tráng mới vừa ý, vì thế mới làm ra một hồi tình sử hoang đường.

“Ngươi đổi cho ta mấy tên tinh tráng coi.” Sở Ngạo Thiên vẻ mặt bình tĩnh nói.

Tú bà nhìn nửa ngày đến tột cùng cũng hiểu được, vốn tưởng đây chỉ là hai vị nữ phẫn nam trang, muốn tìm mấy nam tử cường tráng chút mà thôi. “Ai da, ta ở đây chỉ có loại mỹ mạo nhu kiều, loại cường tráng đích thực không có.”

Thấy sắc mặt Sở Ngạo Thiên sa sầm lại, Miêu Nguyệt Hoa nhanh chóng nói: “Tú bà, ngươi chỉ cần tìm mấy nam tử như thế, thân phận địa vị gì cũng không quan trọng.

Tú bà cắn cắn khăn tay, nói “Sau nhà củi đích thật có một người.”

“Gọi hắn đi!” Sở Ngạo Thiên bụng đói ăn bừa, nói ngay.

Tú bà lại trưng ngay khuôn mặt tươi cười, ngượng ngùng lui ra ngoài, lát sau liền mang một nam nhân cường tráng bổ củi ở hậu viện đến. Kẻ này tên Hổ Tử, bộ dạng khoẻ mạnh, thân hình bưu hãn, kéo tay áo liền lộ ra cánh tay ngăm đen rắn chắc, giống như hai cây cải củ. Lão bản lệnh hắn lên, hắn đã lên, ghi nhớ lời dặn không được đắc tội với khách nhân.

Sở Ngạo Thiên nhìn thấy Hổ Tử, nhìn chằm chằm từ đầu đến đuôi, thân hình vạm vỡ này là ước mơ tha thiết của cả đời hắn a! Nhất thời cảm thấy nhiệt huyết mênh mang, thiếu chút nữa là nhào vào luôn.

Miêu Nguyệt Hoa không khỏi nhíu mày, cường tráng thìtạm ổn, nhưng này bộ dáng này có khác gì mấy tên đầu đường xó chợ, tuy rằng thổi đèn đi là khỏi thấy luôn, tạm coi như không quá ủy khuất vị giáo chủ như hoa như ngọc của bọn họ. Chả thèm nghĩ nhiều, Sở Ngạo Thiên đã muốn lặp lại cái việc không có tiền đồ trong quá khứ, cặp móng vuốt đã bấu chặt trên ngực người ta.

Hổ Tử kinh ngạc vạn phần, vốn là người hồ ngốc, thấynhị vị khách nhân đều mặt nam phục, tự nhiên cho rằng họ đều là nam tử, không nghi ngờ gì. Mà nam nhân sờ nam nhân, đấy là loại người gì chứ ?

“Cơ ngực hảo rắn chắc!” Móng vuốt Sở Ngạo Thiên hết niết lại nhu, hưng phấn vô cùng.

Hổ Tử chợt hiểu, tên này là loại quái nhân thích ngoạn nam nhân.Ngày thường nữ nhân hắn còn không động, đâu thể chịu được nỗi nhục lúc này ? Không khỏi tức giận, bất chấp lão bản đã phân phó, Hồ Tử gạt phắt móng vuốt trên người, làm Sở Ngạo Thiên mấy đầ quay quay đến nữa vòng. Ngay sau đó một cước đá mông y.

Sở Ngạo Thiên thét một tiếng, ngả chổng mông lên trời. Hắn võ công cái thế, vốn không đem loại mãn phu này để vào mắt, không đề phòng, hơn nữa đương lúc còn phấn khởi cự độ, đòn này trở tay không kịp.

“To gan!” Miêu Nguyệt Hoa nhảy dựng lên.

Hổ Tử trong lòng biết đã gây đại họa, phá cửa ra mà chạy. Miêu Nguyệt Hoa đang định đuổi theo,lại thấy được giáo chủ còn đang quỳ rạp trên mặt đất, chạy lại dìu hắn đứng dậy.

“Hắn! Hắn!Hắn đá ta!!?” Sở Ngạo Thiên vẻ mặt không tin nổi.

“Giáo chủ, để ta tìm hắn về!”

“Hắn dám đá ta!?” Sở Ngạo Thiên đứng lên “Ta muốn đem hắn phanh thây vạn đoạn, xả thịt lột da, nuốt gan uống máu!!!”

Sở Ngạo Thiên khinh công vô ảnh vô tung, Miêu Nguyệt Hoa theo sát ngay đằng sau.Xem ra tiểu tử kia cũng không tốt đẹp gì rồi!
Bình Luận (0)
Comment