Anh Hùng Mạn Tẩu

Chương 41

Sáng sớm, phòng tạm giam của Danh Kiếm môn truyền đến một trận kinh tủng tiếng thét chói tai.

Giang Tuyền Phi tông cửa xông ra, trên mặt biểu tình hỗn tạp xấu hổ, kinh ngạc, bối rối. Đuổi theo phía sau chính là Lâm Hiền Nhân, trên mặt hăn tràn ngập nghi hoặc cùng khó hiểu.

“Tuyền Phi, ngươi đây là. . . . . .” Một đêm ở chung, hai người đã từ Lâm đại gia cùng Giang tiên sinh phát triển thành Lâm đại ca cùngT uyền Phi .(Tàn : hê hê)

Giang Tuyền Phi hai má ửng đỏ, hận không thể thưởng cho mình mấy cái tát, thân là một trong những Hộ pháp của Anh Hùng giáo có thể nào lạc lối như thế, có thể nào hồ đồ như thế! Hắn liên tục rút lui, cắn răng nói “Lâm đại ca, chuyện đêm qua ngươi liền quên đi, coi như chưa có cái gì phát sinh.” Vừa dứt lời, hắn cẩn cẩn dực dực xuất sử khinh công phóng qua tường, không còn thân ảnh.

“Tuyền Phi, Tuyền pPhi!” Lâm hiền nhân khẩn trương, muốn đuổi theo, cũng không dám tự tiện rời đi phòng tạm giam. Quên cái mao a , bọn họ lúc kia căn bản cái gì cũng chưa phát sinh được sao ? Hắn tức giận đến dậm chân bình bịch, nghĩ chờ sau khi rời khỏi đây nhất định phải đem nhân trảo trở về làm chothật sự có cái gì phát sinh thì mới hết giận.

Đột nhiên sưu đích một tiếng, lại có người xông vào phòng tạm giam. Lâm Hiền Nhân tưởng Giang Tuyền Phi quay trở lại, trong lòng mừng rỡ, nhưng cũng chẳng giữ được nửa khắc, hắn phát hiện người đến chính là tiểu sư đệ Ngũ Tuyển Văn.

“Tuyển Văn, sao ngươi lại tới đây?” Lâm Hiền Nhân nhìn thấy Ngũ Tuyển Văn vẻ mặt kích động, không biết xảy ra chuyện gì, không khỏi nổi lên nghi vấn.

Ngũ Tuyển Văn căn bản còn nhỏ, gặp phải việc gấp liền dễ dàng nói lắp, “Đại sư ca, cái kia, cái kia. . . . . . Ngươi nhanh đi Sám Hối nhai đi.”

Nghe được ba chữ Sám Hối nhai , phản ứng đầu tiên trong đầu Lâm Hiền Nhân là lão Nhị đã xảy ra chuyện! Hắn chế trụ kích động trong lòng, hỏi “Sao lại thế này?”

“Đại ma đầu đến, đến đây, tiểu. . . . . . Tiểu sư ca hắn, hắn. . . . . .” Ngũ Tuyển Văn ấp úng nửa ngày không phun ra được tột cùng là có chuyện gì.

Lâm Hiền Nhân nghe được cả người run lên, bất chấp bị môn quy trói buộc, vận khởi khinh công lướt qua tường vây, hướng Sám Hối nhai phóng đi. Ngũ Tuyển Văn vội vàng đi theo, khinh công y không bằng Lâm Hiền Nhân, một khắc liền bị bỏ lại phía sau thật xa.

Lâm Hiền Nhân lòng nóng như lửa đốt cũng đuổi tới Sám Hối nhai, cũng nhìn thấy khung cảnh làm cho hắn nghẹn họng trân trối.   Lâm Thục Nhân vũ kiếm trong trận, đang cùng Chu Thái giằng co, Lãnh Tuyền trong tay y thật tự nhiên, chiêu thức hành văn liền mạch lưu loát. Cùng một bên, Chu Thái đánh đến thập phần gian nan, miễn cưỡng đỡ đòn công kích, hoàn toàn bị vây hãm.

Lâm Hiền Nhân lên đã không kịp tiêu hóa sự thật trước mắt , lực chú ý liền bị một chuỗi rên rỉ bên cạnh hấp dẫn , vừa vặn lại kinh ngạc không thôi. Đến mười Danh Kiếm môn đệ tử trọng thương nằm ở dưới đất, còn có đệ tử chưa được xử lý miệng vết thương. Mấy đệ tử bị thương đều liên thương đến gân cốt, đều là ngoan chiêu, sợ là về sau cơ hội tiếp tục tập võ cũng không còn.

Ngũ Tuyển Văn chạy đến thở hồng hộc, rốt cục đuổi kịp Lâm Hiền Nhân, nói “Tiểu sư ca đã phá đến tầng thứ năm , thứ sáu, tầng thứ bảy của Chu sư huynh sợ là cũng thủ không được.

Sau tầng thứ bảy, tầng thứ tám thủ trận chính là Lâm Hiền Nhân, hắn nhất thời minh oanh tạc trong đầu, mấy đệ tử này là do lão Nhị gây thương tích ? Võ học của Lão nhị là từ đâu ra ? vì sao lại xuống tay ngoan độc như thế ? Hàng ngàn nghi vấn liên tiếp tập kích đại não hắn, quấy nhiễu khiến hắn hỗn loạn không chịu nổi. Hắn cũng không biết sở học của Lâm Thục Nhân  là ma công độc nhất vô cùng tàn nhẫn, chưa lấy đi tính mạng là đã quá lưu tình.

Bên kia, Chu Thái kế tiếp bại lui, cao ngạo như hắn tất nhiên là khinh thường không muốn người khác hiệp trợ, hoàn toàn không phối hợp với kiếm trận, một mình ứng chiến. Tám năm trước thua dưới tay Lâm Thục Nhân, hiện tại cũng không địch lại. Cố chấp của hắn trên Lâm Thục Nhân xem ra cũng chỉ có hai chữ —— muốn chết, hắn chán ghét Lâm Thục Nhân, mà Lâm Thục Nhân cũng chưa từng nhìn thấy hắn thuận mắt không phải sao ? Nếu thích chịu chết Lâm Thục Nhân cũng không cố ý tiễn hắn.

Kiếm phong cùng tiếp giáp, tóe ra đốm lửa két két . Nội lực xuyên thấu qua mũi kiếm so đấu, Chu Thái cảm giác sâu sắc được thân kiếm của hắn giao nhau với Lanh Tuyền đã bị bức đến muốn vỡ vụn, một cỗ hàn khí thấm cốt chui vào cơ thể hắn, nhanh chóng xâm nhập các đại huyết mạch, giống như có kiến bò khắp toàn thân. Hắn rùng mình một cái, thấy lâm thục nhân khóe miệng gợi lên một mạt ý cười khinh miệt , tựa như Đoạt mệnh Diêm La , nắm trong tay  sinh tử của chính hắn.

Lâm Hiền Nhân cảm thấy không ổn, Lâm Thục Nhân rõ ràng nổi lên sát ý, có thể là một sát ý đến đáng sợ .”Lão Nhị không thể!” Hắn không kịp nghĩ nhiều, phi thân tiến vào vòng chiến, một cước đá văng ra song kiếm đang hợp lại, lấy thân thể che ở giữa hai người. Lâm Thục Nhân thấy không được, lập tức thu kiếm, kiếm khí chuyển hướng xuống rừng cây, gây ra tiếng vang ào ào. Chỉ nghe Chu Thái ách phốc một tiếng, máu tươi tự trong miệng phun ra, nếu là Lâm Hiền Nhân không ra ngăn cản, hắn đã bị mất mạng.

“Lão Nhị ngươi. . . . . .” Lâm Hiền Nhân từ kinh ngạc chuyển sang phẫn nộ, hắn không thể tin được Thục Nhân lại hạ độc thủ như vậy.

Lâm Thục Nhân cũng không giải thích, Chu Thái học nghệ không tinh nhưng tự cao tự đại, năm lần bảy lượt làm khó dễ  huynh đệ bọn họ, hắn đã sớm muốn giết .”Đại ca, ” hắn tránh đi ánh mắt chất vấn của đối phương , nói ” Ngươi nếu không chuyên tâm ứng chiến, tất không phải đối thủ của ta.” Ngữ khí cũng không cường ngạnh, mà lãnh đạm đến cực điểm, không mang theo chút cảm tình nào.

Lâm Hiền Nhân nghe được , ngực nổi lên đau xót, người trước mắt  là  Nhị đệ của hắn, có thật là Nhị đệ hắn thương yêu nhất không ? Cái đứa nhỏ suy nhược cần hắn bảo hộ kia, cái đứa nhỏ đứng lặng trong góc nào đó chờ đợi cũng không có tiếng tăm gì kia , đứa nhỏ cô độc và bất lực.

” Hiền Nhân ” thanh âm Lâm Hồng Khâm đánh vỡ tâm trí Lâm Hiền Nhân, đem người đang mơ mơ màng màng lôi kéo lại sự thật. Tay hắn hơi hơi vung lên, đệ tử phía sau lập tức đem bội kiếm đưa tới trước mắt Lâm Hiền Nhân.

Lâm Hiền Nhân sững sờ ở tại chỗ, đây chính là Thanh Hồng kiếm, ý tự của phụ thân lần nữa hắn không thể không hiểu, chính là nói hắn muốn khôi phục địa vị ở trong môn  thì lập tức rút kiếm ứng chiến . Hai tay hắn không khỏi run rẩy, không dám tiếp kiếm, cũng không dám cự tuyệt. Hắn có nhiều khi cũng thực hoang mang, phụ thân vì cái gì lại đối với Nhị đệ tuyệt tình ? Cái hắn càng không lý giải được chính là, phụ thân nhẫn tâm đã đành, còn muốn bức hắn phải nhẫn tâm theo.

Ngay sau đó, Lâm Thục Nhân tiến lên tiếp nhận Thanh Hồng kiếm nhét vào trong tay Lâm Hiền Nhân, hắn sẽ không làm cho đại ca khó xử, cho nên lựa chọn này nên để tự tay hắn . Thanh Hồng kiếm vào tay, lâm người tài vẻ mặt mờ mịt, hắn muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại nuốt xuống.

Lâm Thục Nhân nói, “Đại ca, cả Danh Kiếm môn, ngươi là người ta cần phải xin lỗi nhất” Hắn lui từng bước, cung kính làm cái tư thế thỉnh.

Lâm Hiền Nhân hai vai run lên, không nói gì mà chống đỡ, cảm giác có cái gì đem tâm phế cắt như từng mảnh cánh hoa, máu tươi đầm đìa. Hắn chậm rãi niết niết bảo kiếm, đệ bát trọng thiên chính thức khởi động.

Thanh Hồng đối Lãnh Tuyền, tĩnh nghĩa huynh đệ đoạn tuyệt .
Bình Luận (0)
Comment