Anh Hùng Ngục Giam

Chương 112

Hoàng Dật hơi lắc đầu, hắn cũng không phải đặc biệt đi chọn kỷ lục của Thiên Đạo để phá, tất cả cái này đều là trùng hợp, khen thưởng phá kỷ lục của Chúng Thần chi tháp rất quan trọng đối với hắn, hắn không có khả năng bỏ qua.

Hiện tại, điểm kinh nghiệm của hắn là 97% cấp 35, còn có thể đánh một lần.

Kế tiếp, hắn tiếp tục phá kỷ lục tầng 20, lần này hắn không tận lực thả lỏng, trực tiếp dùng toàn lực, lần thứ hai phá vỡ kỷ lục thế giới, lên tới cấp 36. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenggg.com

Sau đó, hắn đi tầng 32 đánh số lần còn lại, trong một thời gian ngắn kế tiếp, hắn cố gắng đánh xong lần cuối cùng của Chúng Thần chi tháp.

...

Buổi tối phủ xuống, ở đại lục xa xôi của Nhật Bản, thành phố lớn nhất Thiên Ân thành bắt đầu cuộc sống về đêm phong phú, khắp nơi đều là tiếng vui cười của người chơi.

Lúc này, trên nóc nhà của một tòa cao lầu trong Thiên Ân thành, một người nam áo trắng bên hông mang Nhật Bản đao đang nhìn phương Đông xa xâm, ánh mắt thâm thúy, dường như bầu trời bao la trên đầu, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua làm lay động áo choàng của hắn, hiện ra một khí chất tiêu sái phiêu dật.

"Kỷ lục của anh đã bị hắn phá vỡ ba lần." Lúc này, trong không khí phía sau của người nam áo trắng truyền tới một âm thanh. Ngay sau đó, trong không khí bỗng nhiên lóe ra một vòng sóng gợn, một người nam áo đen từ trong hư không đi ra, giống như là từ dị giới xuyên qua đến đây.

Người nam áo đen này toàn thân đều là màu đen, khuôn mặt cũng bị mặt nạ màu đen che khuất, không thấy rõ dáng dấp. Bên hông hắncũng là một thanh Nhật Bản đao, không có vỏ đao, có vẻ sáng loáng, mũi đao vẫn còn đang chảy máu tươi, tựa như vừa rồi mới giết người xong.

"Kỷ lục, chính là vì phá vỡ mà tồn tại." Người nam áo trắng yếu ớt nói, ánh mắt vẫn nhìn phương Đông xa xôi.

Người nam áo đen đi lên trước, nhìn xuống thành phố, ngữ khí ngưng trọng nói: "Hiện tại, người chơi cao thủ Trung Quốc càng ngày càng nhiều, Đao Phong, Long Thứ, Lôi Thần những người này không cần nhiều lời, chỉ là Miểu Sát gần đây mới xuất hiện, cũng đã khiến cho chúng ta cảm thấy áp lực cực lớn. Từ lúc hắn xuất hiện đến bây giờ còn chưa được một tháng, nhưng cũng đã liên tục phá vỡ ba lần kỷ lục thế giới, người như vậy toàn bộ thế giới chỉ xuất hiện qua một lần, đó chính là anh."

"Cái này là khen tặng tôi sao?" Người nam áo trắng quay đầu lại nhìn đối phương, mỉm cười.

Người nam áo đen lắc đầu: "Từ ý nghĩa nào đó mà nói, hắn đáng sợ hơn anh. Từ sau khi hắn xuất hiện, tổ chức đã cảnh giác cao độ, phái thám tử đại lục Trung Quốc đi điều tra một phen, nhưng bây giờ còn không có kết quả. Mặt khác, trong thế giới hiện thực, chúng ta cũng vận dụng tất cả lực lượng đi thăm dò người này, nhưng kỳ quái chính là, chúng ta dùng hết thủ đoạn đều tra không được hắn, hắn giống như là không khí, không tồn tại ở thế giới hiện thực. Tôi hoài nghi, Miểu Sát rất có khả năng là gián điệp của nước Mỹ bên kia phái sang Trung Quốc."

"Miểu Sát nếu như là gián điệp của bọn họ, vậy tên gián điệp này có vẻ quá ngốc, dĩ nhiên còn giúp Trung Quốc lấy được 1 điểm vinh dự quốc gia, nghênh ngang xuất hiện như thế." Người nam áo trắng ngữ khí bình tĩnh, nhưng ý trào phúng trong lời nói lại không ẩn dấu chút nào.

"Không nên cười nhạo bất cứ hoài nghi nào của tổ chức, Trung Quốc có câu ngạn ngữ, giả làm thật thì thật cũng là giả, giả dối và thật sự có đôi khi rất khó phán đoán." Người nam áo đen nói xong, nhìn đối phương một chút, sau đó thân thể dần dần mờ nhạt, cuối cùng biến mất trong hư không, dường như chưa bao giờ xuất hiện qua.

Người nam áo trắng vẫn nhìn về bầu trời phương Đông xa xôi, khóe miệng hơi nhếch lên, giấu trong bóng đêm.

...

Buổi tối phủ xuống, Hoàng Dật rốt cục đánh xong lần cuối cùng của Chúng Thần chi tháp, một lần nữa truyền tống trở về quảng trường truyền tống của Kinh Cức thành.

Lúc này, truyền tống trận vẫn náo nhiệt như trước, tựa như người ở đây vĩnh viễn đều sinh hoạt như vậy, mỗi ngày đánh Chúng Thần chi tháp, mỗi ngày đi ra quán uống chút rượu, không nghĩ đi phương xa, cũng không nghĩ tới mộng tưởng xa xôi, sinh hoạt vô cùng đơn giản tại đây.

Hoàng Dật rời truyền tống trận, đi trên đường phố rộn ràng nhốn nháo. Ban đêm ở Kinh Cức thành vẫn bình yên như vậy, người chơi tốp năm tốp ba tản bộ, tình nhân thì nắm tay nhau bước đi, truyền đến tiếng cười vui vẻ. Thật ra, những người chơi bọn họ, mới là chơi trò chơi thật sự, thưởng thức loại sinh hoạt yên bình này.

So sánh ra, Hoàng Dật càng như là một người dân du cư, không ngừng đi tới trong đại lục rộng lớn, vô luận gió thổi bao nhiêu, vô luận buổi tối băng lãnh bao nhiêu, vô luận rừng rậm hoang vắng bao nhiêu, vô luận cơn mưa xối xả thế nào, hắn đều phải tiếp tục đi tới, đi về phương xa hư vô mờ mịt, truy tìm tín ngưỡng của tự do.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, hắn là hoàng đế, có danh tiếng, có vinh dự, có thực lực. Nhưng đồng dạng, hắn cũng là tên ăn mày, không có ái tình, không có tự do, không có nhà.

Đi tới đi tới, Hoàng Dật lại đi tới hoa viên kia, có thể chỉ có đến đây, hắn mới có thể giống như một người chơi bình thường, khiến trái tim bình tĩnh trở lại, không nghĩ đến những chuyện phức tạp này nữa.

Đèn đường mờ nhạt lẳng lặng soi sáng, vài con bướm đêm cử hành vũ hội chung quanh ngọn đèn, khiến cho hoa viên được bao bọc bởi hàng rào sắt trở nên yên tĩnh an lành, Hoàng Dật giẫm lên cái bóng của mình, đi vào chổ sâu trong hoa viên.

Đi vào trong nữa sẽ không có đèn đường, ánh trăng lẳng lặng chiếu tới, phủ kín một hàng hoa. Xa xa có một vài người chơi ngồi vây quanh hồ nước nhỏ, ở giữa là một người ngâm thơ rong, lúc này đang ôm cây thụ cầm, đàn hát một vài bài ca kinh điển, tiếng hát du dương xuyên qua bóng đêm truyền đến, tràn ngập bình an và yên lặng.

Hoàng Dật đứng trong hoa viên, đứng dưới ánh trăng sáng tỏ, lẳng lặng nhìn thiếu nữ trước cửa sổ, lúc này bên trong vẫn đang sáng ngọn đèn sắc cam, cái bóng của thiếu nữ vẫn đang cúi đầu, tràn ngập ấm áp. Trong thành phố này có trăm ngàn hộ, có vô số cửa sổ, nhưng hắn chỉ nhìn mỗi cánh cửa này.

Hắn lập tức phải đi, sau này hắn sẽ không còn được gặp lại người thiếu nữ này, hắn thậm chí ngay cả cô ấy tên gọi là gì, cô ấy thích cái gì, cô ấy như thế nào cũng không biết, hắn duy nhất có thể nhớ kỹ, cũng là cái bóng mông lung của cô ấy.

Buổi tối càng khuya, gió nhẹ thổi tới, có chút cảm giác mát, người ngâm thơ rong xa xa hát lên một bài ca của rất nhiều năm trước --

Tạm biệt cô gái trong mộng âu yếm,

Anh sắp sửa đi phương xa tìm kiếm tương lai,

Giả như anh có một ngày quang vinh về quê cũ,

Sẽ đến ngoài cửa sổ em kể ra tình cảm ôm ấp.

Tạm biệt cô gái trong mộng âu yếm,

Hướng về cái bóng của em nói tiếng trân trọng,

Giả như anh vĩnh viễn không trở về,

Để ánh trăng canh giữ ở ngoài cửa sổ em.

...

Tiếng ca chấm dứt, Hoàng Dật nhìn cánh cửa sổ lần cuối cùng, rốt cục cất bước chân, đi ra hoa viên, hắn muốn khởi hành đi phương xa.

Đi ra cửa thành của Kinh Cức thành, Hoàng Dật nhìn bóng tối hoang vắng bên ngoài, hít sâu một hơi. Sau đó, hắn quay đầu, nhìn Kinh Cức thành bình an yên tĩnh này lần cuối. Nơi này vẫn xinh đẹp như vậy, ánh đèn dầu trong căn hộ, giống như là là một vì sao sáng trên bầu trời, chiếu sáng cho trăm ngàn căn hộ ở đây, chiếu sáng cho trăm ngàn con người ở đây, cũng chiếu sáng cho sự tịch mịch của hắn.

Vạn ngọn đèn dầu, cái nào là dành cho ta?

Bình Luận (0)
Comment