Anh Hùng Ngục Giam

Chương 199

Ngay sau đó, trong không khí phía sau Phong Chí, đột nhiên toát ra một bóng người.

Đó là một người nam trên dưới 20 tuổi, mặc một bộ giáp da bó toàn thân, trong tay cầm một thanh dao găm độc thối, dao găm giống như đồ chơi chuyển động qua lại trên những ngón tay thon dài của hắn, nhưng từ đầu đến cuối đều không thể gây thương tổn da thịt hắn, thể hiện ra kỹ xảo ngón tay cực kỳ linh hoạt. Hắn có một đôi mắt hoa đào, thoạt nhìn có chút sắc mị, nhưng đôi mắt này lại thường thường nhìn trái nhìn phải, quan sát tất cả sự vật xung quanh. Truyện được copy tại TruyenGG

"Vị Ương Sinh, ả giao cho tổ thích khách các người." Phong Chí hình như là biết ai tới, cũng không quay đầu lại nói.

"Đàn bà có vóc người nóng bỏng loại này, lại cao cao tại thượng như ả rất ít gặp!" Người nam tên Vị Ương Sinh tiến lên hai bước, đi tới chổ vừa rồi Tần Thời Vũ đã đứng, tham lam hít một hơi, trên mặt hiện ra một tia hèn mọn, "Thật thơm, chết như vậy có thể quá đáng tiếc hay không?"

"Thế nhưng nếu ả không chết, chúng ta cũng đừng nghĩ sống." Phong Chí lạnh lùng nói, "Ả bây giờ còn có một nhóm người ủng hộ, giết có chút lao lực, còn nửa tháng nữa cũng là đại lễ thường niên Thế Giới Thứ Hai, khi đó lực chú ý của mọi người đều trong điển lễ trao giải, các người ra tay giết ả, áp lực của dư luận sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Hơn nữa các người nếu làm sạch sẽ, cũng không có chứng cứ chứng minh là chúng ta làm, chờ điển lễ trao giải qua, dư luận cũng tự nhiên quên chuyện này."

"Được rồi!" Vị Ương Sinh gật đầu, thưởng thức dao găm trong tay, "Ngươi nghĩ Hắc Man trưởng lão có thể nghiên cứu ra bí mật của Linh Hồn Tự Khúc không?"

"Xem ý trời, nếu như trong khoảng thời gian này, Hắc Man trưởng lão có thể nghiên cứu ra bí mật của Linh Hồn Tự Khúc, vậy đương nhiên là tốt nhất, chỉ dựa vào người trong tay chúng tôi cũng có thể lao ra. Nhưng nếu như không nghiên cứu được, chúng ta chỉ có thể giết Tần Thời Vũ."

...

Lúc này, Hoàng Dật vẫn đang ra vào trong hải dương khô lâu, tìm kiếm Long Đô, hắn đi đến đâu, khô lâu nơi ấy biến thành điểm kinh nghiệm của hắn, chỉ có một vài quái tinh anh mới có thể hơi ngăn trở bước tiến của hắn một chút.

"Ghê tởm! Đứng lại cho ta!" Lúc này, xa xa truyền đến một tiếng gầm, một khô lâu kỵ sĩ cưỡi ngựa không đầu, vọt đến hướng Hoàng Dật.

Hoàng Dật khống chế ngựa không đầu nhảy qua bên cạnh, khô lâu kỵ sĩ nhất thời lướt qua hắn!

Sau đó, Hoàng Dật kẹp bụng ngựa, từ phía sau đuổi theo tên khô lâu kỵ sĩ kia, cây chùy trong tay mạnh đập xuống.

Tốc độ của thú cưỡi rất nhanh, cùng với lực công kích mãnh liệt, có thể khiến một chùy của Hoàng Dật dũng mãnh không gì sánh được, hung hăng nện trên người của khô lâu kỵ sĩ, trực tiếp đem nó đập bay ra, rơi xuống mặt đất, lăn ra rất xa.

Hoàng Dật cưỡi ngựa không đầu đuổi theo, công kích khô lâu kỵ sĩ đã rơi xuống đất, rất nhanh đem nó giết chết, cái này đã không biết là con quái tinh anh thứ mấy hắn giết chết trong ngày hôm nay.

"Kịch!" Khô lâu kỵ sĩ rốt cục vỡ vụn, rơi ra một đai lưng.

Hoàng Dật tùy tiện nhìn thoáng qua màu sắc trên đai lưng, biết cái này chỉ là một trang bị xanh lá, hắn ngay cả ý định xuống ngựa nhặt trang bị cũng không có, chuẩn bị trực tiếp thúc ngực rời đi.

Nhưng vào lúc này, dư quang của hắn tựa như bay tới một món đồ, không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Chỉ thấy phía dưới đai lưng, đè lên quyển da dê, một trận gió hoang vắng thổi tới, thổi trúng góc của quyển da dê làm nó không ngừng tung bay.

Hoàng Dật hiếu kỳ xuống ngựa, đi qua, đem quyển da dê nhặt lên.

Quyển da dê này có nhiều nếp nhăn, tựa như bị sờ qua vô số lần, bên trong là hình vẽ bản đồ, trên bản đồ có các loại ký hiệu, còn có một đánh dấu đỏ, chỉ một sơn cốc, sơn cốc vẽ hình một đầu rồng.

"Hả? Lẽ nào đây là bảo tàng của Hoàng Kim Thánh Long?" Trong lòng Hoàng Dật toát ra một suy đoán.

Hắn lần đầu tiên đi Bạch Long hồ, đã từng hỏi qua Bạch Long vương vị trí của Long Đô, lúc đó Bạch Long vương nói về lịch sử tồn tại của thành phố này.

Long Đô đã từng là hang ổ của một Hoàng Kim Thánh Long, sau đó con rồng ấy chết, bảo tàng trong long huyệt hấp dẫn vô số người mạo hiểm của đại lục, mọi người đều đi đến chỗ đó, muốn tìm kiếm bảo tàng. Nhưng vô số năm trôi qua, vẫn chưa có người có thể tìm được bảo tàng, dần dần, chỗ đó tụ tập một đoàn người mạo hiểm, hình thành một thành phố, thành phố này cũng là Long Đô.

Về truyền thuyết hư vô mờ mịt của bảo tàng, Hoàng Dật thật ra không cảm thấy hứng thú, hắn hiện tại một lòng một dạ đều tại Long Đô, căn bản không có thời gian đi tầm bảo. Hơn nữa quyển da dê này hẳn là không phải duy nhất, dù sao chỉ là bản đồ kho báu từ một con quái tinh anh rơi xuống, người khác rất có khả năng có bản đồ đồng dạng, cũng từng đi chổ ấy tìm kiếm, cho dù có bảo tàng cũng đã sớm bị người lấy sạch.

Thế nhưng, cái đầu rồng được đánh dấu trong bản đồ, lại cách vị trí hiện tại của hắn vài ngày lộ trình, không tốn nhiều thời gian. Hoàng Dật suy nghĩ một hồi, quyết định khiến cho Thân Ngoại Hóa Thân đi chỗ đó nhìn, qua vài ngày nữa, Thân Ngoại Hóa Thân của hắn hẳn là có thể luyện chế xong.

Kế tiếp, hắn thu hồi quyển da dê, sau đó xoay người lên ngựa, tiếp tục bắt đầu thu hoạch điểm kinh nghiệm.

...

Mặt trời dần dần hạ xuống, ánh trăng mang theo bảy ngôi sao mọc lên, ánh trăng sáng tỏ chiếu ra, chiếu xuống khu vực đầy xương khô này.

Hoàng Dật rốt cục ngừng lại, hắn cưỡi ngựa không đầu rời khỏi chiến trường, đi ra bên ngoài, chuẩn bị đi xem tình huống luyện thi.

Đi tới khu vực an toàn, Hoàng Dật xoay người xuống ngựa, triệu hồi ra Anh Hùng ngục giam, đi đi vào, đi tới phòng xác, đứng ở phía trước ma thú viên hầu, kiểm tra một phen.

Lúc này, sau khi trải qua cả ngày luyện hóa, trong thi thể của viên hầu rốt cục lưu lại ý chí của hắn, có thể để hắn cơ bản kiểm soát. Nhưng loại kiểm soát này rất ngốc, dù sao cái này chỉ là hoàn thành bước đầu tiên.

Kế tiếp, Hoàng Dật lại bắt đầu bận rộn một trận, tiến hành bước thứ hai, bước này là thu nhỏ lại thi thể, khiến cho nó nhỏ lại cỡ khổ người. Sau đó, còn có rất nhiều bước, vô cùng rườm rà, tối thiểu cũng muốn vài ngày mới có thể luyện chế hoàn tất.

...

Một vòng kế tiếp, Hoàng Dật cơ bản đều là luyện cấp, thỉnh thoảng dành thời gian tiến vào Anh Hùng ngục giam kiểm tra một chút tình huống luyện chế của viên hầu. Trải qua một phen thăng cấp với tốc độ tên lửa, đẳng cấp của hắn đã tăng lên tới cấp 55, nhưng chiến hồn tầng thứ tám vẫn đều là thất bại, cảnh này khiến điểm kinh nghiệm của hắn căn bản không có cách nào dùng, chỉ có thể đem tới thăng cấp. Bất quá hiện tại, tốc độ thăng cấp của hắn đã chậm lại, dù sao đẳng cấp của hắn cao lên 5 cấp, mà khô lâu lại vẫn là đẳng cấp cũ, xuất hiện áp chế đẳng cấp tương đối rõ ràng.

Buổi tối hôm nay, Hoàng Dật đi tới phòng xác của Anh Hùng ngục giam, buổi sáng hắn đã tiến hành xong bước luyện thi cuối cùng, hiện tại thi thể nên luyện chế thành công rồi.

Hoàng Dật đi tới trước thi thể của viên hầu nhìn một chút.

Lúc này, thi thể đã hoàn toàn thay đổi hình dạng, hình thể bị thu nhỏ lại tới cỡ người bình thường, con mắt thứ ba cũng trở nên có một chút ánh sáng, không còn ảm đạm giống như trước đó.

Hoàng Dật thử kiểm soát thi thể, nhất thời, viên hầu lập tức từ trên mặt đất đứng lên, quay đầu nhìn trái phải một chút, nhưng động tác của nó vẫn còn có một chút ngốc, không thể hoàn toàn tự do kiểm soát như ý.

Hiện tại, các bước luyện thi đã đi xong, kế tiếp cũng là luyện chế thành Thân Ngoại Hóa Thân, chỉ cần luyện chế thành Thân Ngoại Hóa Thân, vậy Hoàng Dật có thể tự do kiểm soát nó. Hơn nữa Thân Ngoại Hóa Thân là dùng chung tất cả kỹ năng, trang bị, thiên phú và các loại năng lực của bản thân, ngay cả trữ vật giới chỉ cũng có thể dùng chung, Hoàng Dật thậm chí có thể vừa ở chỗ này luyện cấp, vừa phái hóa thân đi thành phố xử lý trang bị trong trữ vật giới chỉ, giống như chân nhân, vô cùng tiện lợi.

Đây là năng lực của Bạch Long tộc, thuộc về phạm trù năng lực của long tộc, không phải kỹ năng phân thân bình thường có thể sánh bằng!

Kế tiếp, Hoàng Dật lợi dụng luyện thi thuật, đem trái tim của viên hầu móc ra, đem hai chân lấy ra, sau đó từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra trái tim của Sa Đạo Vương và hai chân của Lucifer, hợp lại trên người của viên hầu. Trong trái tim Sa Đạo Vương, còn hấp thu máu của Lucifer, cho nên máu cũng tiến vào trong cơ thể viên hầu, bất quá hiện tại chúng nó không phải một thể, luyện thi thuật chỉ có thể xử lý một thi thể, cũng không thể đem tài liệu ngoại lai dung hợp vào bên trong thi thể. Kế tiếp, Hoàng Dật cần dùng thuật luyện chế Thân Ngoại Hóa Thân dành riêng của Bạch Long tộc để xử lý.

"Biến thân Bạch Long!" Sau một khắc, Hoàng Dật biến thành hình thái Bạch Long, sau đó hắn vươn móng vuốt, rạch da của mình, chảy ra một ít máu thiên phú hỗn tạp của Bạch Long tộc, rơi vào trên người viên hầu.

Viên hầu nhất thời giống như bọt biển, đem máu này hấp thu vào trong cơ thể.

"Thân Ngoại Hóa Thân luyện chế!" Sau một khắc, Hoàng Dật sử dụng thuật luyện chế Thân Ngoại Hóa Thân, một đoàn quang mang màu đỏ từ trong cơ thể hắn bay ra, nhập vào trong cơ thể viên hầu, bắt đầu dung hợp thi thể viên hầu, trái tim Sa Đạo Vương, cùng với hai chân và máu của Lucifer.

Nếu như thi thể này trước đó không có trải qua luyện chế của luyện thi thuật, mà là hơn mười món tài liệu rải rác, vậy Hoàng Dật hiện tại sẽ rất phiền phức, phải tuần hoàn từng bước một của thuật Thân Ngoại Hóa Thân để luyện chế. Nhưng bản thân hắn có luyện thi thuật, luyện chế một thi thể hoàn chỉnh, hiện tại chỉ cần thay một trái tim và hai chân, cái này giảm đi rất nhiều bước, có thể đối phó rất dễ.

Luyện thi thuật và luyện chế thuật Thân Ngoại Hóa Thân có thể nói là kết hợp hoàn mỹ ủa, luyện thi thuật phụ trách luyện chế thi thể hoàn chỉnh, Thân Ngoại Hóa Thân luyện chế thuật thì phụ trách thay đổi từng bộ phận, vừa vặn sinh ra tác dụng bù trừ.

Đại khái qua hơn mười phút, thi thể của viên hầu rốt cục bắt đầu dung hợp trái tim Sa Đạo Vương và hai chân của Lucifer, dù sao chỉ là hai bộ phận riêng, thay đổi cũng không quá phiền phức.

Dần dần, đôi chân của Lucifer hoàn toàn nối liền với thân thể của viên hầu, giống như là một cơ thể bình thường. Mà trái tim Sa Đạo Vương, cũng hoàn mỹ dung hợp cùng thi thể của viên hầu, biến thành trái tim của thi thể. Trong trái tim này là máu của Lucifer, theo huyết quản của viên hầu chảy tới các góc trong thân thể, bắt đầu tuần hoàn.

Một con sinh vật trước nay chưa có, chậm rãi thành hình.

Bình Luận (0)
Comment