Anh Hùng Ngục Giam

Chương 32

"Hả? Người đâu?" Trần Úc Tịch mang theo một đám người chạy tới khu vực trước đó Hoàng Dật ẩn dấu, nhưng không có nhìn thấy thân ảnh của hắn.

Trần Úc Tịch trầm ngâm một hồi, cao giọng nói: "Phía trước không xa cũng là một khe núi rộng, hắn khẳng định không cách nào đi qua, chỉ có thể trốn xung quanh. Mọi người chia ba người một tổ, phân công nhau đi tìm, có tình huống thì lớn tiếng cầu viện. Mọi người không phải sợ bị đánh lén, vừa rồi tất cả mọi người thấy được, Miểu Sát hai lần ra tay cũng không có giết chết tôi, hắn không lợi hại như trong tưởng tượng."

Ngay sau đó, đoàn người chia làm một tổ ba người, Trần Úc Tịch thì cùng Băng Lãnh Đích Đại Đao, Cốt Đầu hai người thành một tổ, tìm kiếm bốn phía, đoàn người phân nhau càng ngày càng tán.

Bọn họ không biết chính là, ngay trên đỉnh đầu của bọn họ, trong không khí nhìn như bình tĩnh, đang cất dấu một con chim ưng, bao quát bọn họ.

Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua khe hở cành cây, chiếu lên bóng người lay động trong rừng cây rậm rạp. Đoàn người giẫm đạp lá khô cẩn thận tìm kiếm, thỉnh thoảng có một vài con chim bị kinh hãi, âm thanh vẫy cánh đủ làm cho bọn họ hoảng hốt một phen.

"Rắc~" Trần Úc Tịch ba người giẫm gãy một cành cây khô, lục soát tới một bụi cỏ rậm rạp phía sau, bọn họ đã rời đi những tổ khác rất xa.

"Vù!" Đúng lúc này, sau một gốc cây đại thụ bên cạnh bỗng vọt tới một bóng người, nhanh như thiểm điện, ánh lửa bốc lên, thoáng cái đụng vào trên người Cốt Đầu, hung hăng đánh hắn bay ra ngoài.

Người đến chính là Hoàng Dật, hắn căn cứ phạm vi nhìn của chim ưng, đặc biệt lẻn tới bên cạnh của ba người Trần Úc Tịch, thành công đánh lén bọn họ.

Bất quá ba người sớm có phòng bị, tuy rằng bị đánh lén, nhưng rất nhanh đã phát động phản kích.

"Miểu Sát ở chỗ này!" Trần Úc Tịch hét lớn một tiếng, phát tín hiệu với các tổ xa xa, sau đó quyền phải chợt lóe ánh đỏ, như một viên đạn pháo đập về phía Hoàng Dật, tốc độ cực nhanh, vang ra tiếng xé gió cực lớn!

Hoàng Dật nghiêng người, tránh thoát một quyền này, nhưng lúc này Băng Lãnh Đích Đại Đao lại ở sau lưng vung đao chém đến đây!

Hoàng Dật mặc kệ một đao này, tựa như không cảm thấy được, điều này làm cho khóe miệng của Băng Lãnh Đích Đại Đao lộ ra một nụ cười kích động!

Mắt thấy một đao này sẽ chém trúng, nhưng vào lúc này, phía sau Băng Lãnh Đích Đại Đao đột nhiên phát ra ánh sáng xanh lá, một con chó săn cả người đầy lửa màu xanh lá hung hăng cắn trúng chân của hắn, trong nháy mắt nhiễu loạn thế tiến công của hắn.

Cái này chính là chó săn mai phục đã lâu, lúc này, ngọn lửa màu xanh lá trên người nó vốn dĩ tắt lần thứ hai bốc cháy lên, nhanh chóng thiêu đốt Băng Lãnh Đích Đại Đao, khiến cho hắn kéo dài thương tổn bị đốt cháy, giá trị sinh mệnh liên tục giảm xuống.

Lúc này Cốt Đầu cũng một lần nữa đứng lên, ổn định thân hình, hắn thừa dịp Hoàng Dật bị cuốn lấy, lập tức giơ pháp trượng lên, bắt đầu ngâm xướng chú ngữ của pháp thuật uy lực lớn.

Hoàng Dật lúc này tiếp tục dây dưa với Trần Úc Tịch, tựa như không cảm thấy Cốt Đầu ngâm xướng.

Cốt Đầu thấy thế, không khỏi lộ ra nụ cười kinh hỉ, ngay cả giọng điệu ngâm xướng đều có chút bất ổn.

Theo thời gian ngâm xướng của Cốt Đầu càng dài, ánh sáng từ pháp trượng trong tay hắn cũng càng ngày càng thịnh, một pháp thuật uy lực lớn dần dần thành hình!

Mà Hoàng Dật vẫn tiếp tục triền đấu với Trần Úc Tịch, tuy rằng chiếm thượng phong, nhưng nhất thời đã không cách nào bứt ra đến công kích Cốt Đầu!

Mà con chó săn kia cũng đánh đến khó phân thắng bại với Băng Lãnh Đích Đại Đao, cũng không cách nào bứt ra!

Rốt cục, Cốt Đầu ngâm xướng tới âm tiết cuối cùng, quang mang trên pháp trượng đã sáng tới cực điểm, tản ra uy lực khiến kẻ khác khiếp sợ!

Mà phương xa cũng xuất hiện bóng dáng của một đám người đang chạy đến, tất cả mọi người đều nhanh chóng đến đây! Hoàng Dật tựa như hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

"Vù!" Ngay trong nháy mắt lúc Cốt Đầu vừa vặn muốn phun ra một âm tiết cuối cùng, trong không khí đột nhiên hiện lên một tia sáng, sau đó cổ tay của Cốt Đầu bắn ra một dòng máu tươi, pháp thuật uy lực lớn gần như sẽ phát ra, mãnh mẽ bị cắt đứt!

Cốt Đầu khuôn mặt cả kinh, không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm cổ tay của mình, hắn lúc này mới phát hiện, trước người dĩ nhiên có một sinh vật giống chim trong suốt, nếu như không phải bởi vì nó dính vào một ít máu tươi, không cách nào trở nên hoàn toàn trong suốt, Cốt Đầu căn bản là không nhìn thấy con chim này.

Cái này chính là sinh vật triệu hoán thứ hai của Hoàng Dật-- chim ưng, đặc điểm lớn nhất của nó cũng là tốc độ cực nhanh, tính bí mật cực cao, áp dụng điều tra phạm vi nhìn, truy tung kẻ địch, lực công kích của nó tuy rằng rất yếu, nhưng dùng để cắt đứt việc thực hiện phép thuật của Cốt Đầu cũng đủ rồi.

Vừa rồi Hoàng Dật không phải không có nghe thấy tiếng ngâm xướng của Cốt Đầu, vừa vặn ngược lại, hắn từ lúc Cốt Đầu ngâm xướng âm tiết đầu tiên cũng đã chú ý tới. Chỉ bất quá hắn đã làm ra chuẩn bị từ lâu, đem chim ưng dừng ở bên cạnh Cốt Đầu đợi lệnh, lúc Cốt Đầu ngâm xướng không thể phát động công kích, Hoàng Dật cũng mừng vì giảm đi áp lực cho mình, khi hắn ngâm xướng đến âm tiết cuối cùng thì, Hoàng Dật mới điều khiển chim ưng công kích, đem thi pháp của Cốt Đầu thành công cắt đứt!

Lúc này Hoàng Dật, nhất tâm tứ dụng, ngoại trừ chiến đấu với Trần Úc Tịch, còn phân tâm lưu ý tình huống của Băng Lãnh Đích Đại Đao và Cốt Đầu, cũng khống chế chó săn và chim ưng tác chiến với bọn họ, cuối cùng còn phải bảo vệ mèo trắng nhỏ trên lưng.

Nhưng nhất tâm tứ dụng này lại không hề loạn, điều khiển khoảng cách mỗi lần di chuyển của chó săn và chim ưng, tư thế, góc độ cùng các chi tiết đều tinh diệu tới cực điểm, đạt được chiến quả huy hoàng!

"A!" Đúng lúc này, Băng Lãnh Đích Đại Đao phát ra một tiếng hét thảm, hắn lần thứ hai bị chó săn cắn một cái, ngọn lửa màu xanh lần thứ hai bao phủ hắn!

Hắn cùng với chó săn triền đấu hồi lâu, vẫn đều bị đốt, giá trị sinh mệnh đã không còn bao nhiêu!

Hoàng Dật nắm cơ hội, thân thể lộn ngược ra sau, vững vàng đáp tới trước người Băng Lãnh Đích Đại Đao, móng vuốt mạnh mẽ vồ trúng đầu của hắn, ngọn lửa màu đỏ cũng bắt theo, kết hợp cùng ngọn lửa màu xanh của chó săn.

Giây phút ấy, Băng Lãnh Đích Đại Đao với tốc độ mắt thường có thể thấy được biến thành một đống tro bụi, trực tiếp tử vong, chỉ còn lại một mũ giáp lưu trong tro tàn.

Đó là trang bị của Băng Lãnh Đích Đại Đao rớt ra!

Trong Thế Giới Thứ Hai sau khi tử vong, sẽ ngẫu nhiên rớt ra một trang bị trên người, trước đó Trần Úc Tịch ba người lúc đầu cũng đã chết một lần, nhưng lúc đó bởi vì trang bị của bọn họ đã hỏng, cho nên không cách nào rơi ra.

Móng vuốt của Hoàng Dật vồ xuống, lập tức đem mũ giáp nhặt lên, ngay cả thuộc tính đều không nhìn, trực tiếp lựa chọn mang vào! Nhất thời, mũ giáp căn cứ theo hình thể của Hoàng Dật tự động biến đổi hình dạng, phủ trên đầu của hắn, đem đầu của hắn che chắn hoàn toàn.

Đây là trang bị đầu tiên sau khi hắn đi vào Thế Giới Thứ Hai! Thực lực nhất thời tăng lên một đoạn! truyện được lấy tại truyenggg.com

"Đại Đao!" Trần Úc Tịch hét lên một tiếng, hai mắt như nứt ra, ánh trăng bạc chiếu vào người hắn, chiếu ra một cái bóng trên mặt đất.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới tử vong sẽ nhiều lần xuất hiện trên người của mình như thế, ba người bọn họ thực lực cũng không tồi, cùng nhau thăng cấp, cùng nhau mạo hiểm, gặp phải nguy hiểm cũng luôn có thể bình yên hóa giải, nhưng hắn không ngờ rằng buổi tối này, bọn họ lại liên tiếp tử vong mất cấp! Cấp bậc trước đó nỗ lực để luyện đang nhanh chóng rời xa bọn họ!

Bình Luận (0)
Comment