Anh Hùng Trong Biển Lửa

Chương 2

Ấm!!!

Tiếng nổ lớn vang lên ngay trước mắt khiến cho tất cả mọi người giật mình, kẻ thì hoảng loạn khi trông thấy cột khói cao vút xuất hiện ở phía cuối nhà kho. Bên trong này, tất cả đều kinh ngạc và có phần bất ngờ về tiếng nổ lớn ấy, dường như nó phát ra từ căn phía bên trái – tức có nghĩa là gần nơi nguy hiểm nhất của cái nhà kho này, gian phòng “thiên đường” đang trong tình trạng nguy hiểm và có thể nổ bất cứ lúc nào.

“Bùi Long, Trần Mạnh, lập tức báo cáo tình hình.” – bên ngoài, Giám đốc Trần hiện rõ sự lo lắng và liên tục đốc thúc tất cả vòi rồng xịt tổng lực về phía cuối nhà kho.

“Tất cả mọi người vẫn ổn, chúng tôi đang tiếp cận mục tiêu.”

Im lặng một hồi lâu, tiếng rè rè phát ra từ bộ đàm giúp cho Giám đốc Trần giờ đây đã yên tâm hơn được phần nào. Vụ nổ lớn ấy không ảnh hưởng đến nhóm của Bùi Long lúc này đã vượt qua được bức tường lửa chắn trước mặt kia.

Tiếp cận được với căn phòng “địa ngục”, thứ họ phải đối diện là cánh cửa bằng thép dày và nặng, xấp xỉ cả tấn. Ngọn lửa và sức nóng là khiến cho tay nắm cửa bị biến dạng và không tài nào có thể mở cánh cửa ấy ra được.

“Lão Ngô, mau dùng cưa sắt.”

Bùi Long chỉ huy lão Ngô – người có thâm niên lâu nhất đội Sơn Hải, chỉ sau Bùi Long phá cửa bằng cưa sắt. Và chỉ sau gần 5 phút, tay nắm cửa rơi ra, đội của Bùi Long cũng đã có thể mở được cánh cửa ấy một cách an toàn.

“Các cô ổn không? Chúng tôi đến từ đội Cảnh sát PCCC Sơn Hải.”

“Cứu tôi, cứu tôi…..”

Lúc này bên trong phát ra những tiếng kêu cứu của các cô gái đang bị mắc kẹt và lúc này khói từ bên ngoài đang tràn vào bên trong khiến cho tầm nhìn lúc này đây càng trở nên mù mịt và chẳng thể nào nhìn rõ được ai là ai trong này.

“Trong này có khoảng 20 cô gái, tất cả mọi người đều hít phải khá nhiều khí độc. Ngoài ra còn có một vài đứa nhỏ đang nguy kịch nữa.”

Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy cánh tay của Bùi Long. Trong làn khỏi mù mịt ấy, anh nhìn rõ cô gái ấy có mái tóc màu đen đã nhuốm màu vì khói, trên đầu có một cái kẹp màu trắng hình ngôi sao lấp lánh.

“Mọi người nhanh chóng sơ tán. Lão Ngô, cậu ở lại rà soát hiện trường.”

Nhanh chóng, anh cùng với Trần Mạnh và cô gái kia sơ tán mọi người ra bên ngoài để thoát thân, còn lão Ngô sẽ ở lại để chắc chắn rằng bên trong căn phòng này không còn ai mắc kẹt lại khi tất cả đã được sơ tán.

“Đội trưởng bên trong không còn ai, tất cả đều được sơ tán toàn bộ.” – Lão Ngô tiến ra ngoài thông báo tình hình gian phòng.

Nhưng trước mặt bây giờ là bức tường lửa hung tợn kia. Vòi rồng đã bắt đầu xịt nhưng dường như cũng chẳng có tác dụng gì mấy với bức tường lửa ấy. Và lửa lúc này cũng đã dần dần lan tới căn phòng “thiên đường” nguy hiểm kia.

Và trong lúc chưa tìm ra cách để tất cả có thể vượt qua được bức tường lửa ấy thì giữa sự hung dữ của lửa, những người anh em trẻ tuổi của đội Sơn Hải và Giang Lâm xuất hiện một cách mạnh mẽ

Họ đang xuất hiện từ bên trong biển lửa cùng với những tấm vải lớn được thấm nước đội trên đầu và cùng nhau vượt qua biển lửa. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Bùi Long như được tiếp thêm sức mạnh để tiếp tục chiến đấu.

“Đội trưởng, bên kia đã có đội tiếp ứng, chúng ta sẽ đưa một nửa người qua trước, sau đó sẽ quay lại và đưa hết số người còn lại ra khỏi đám cháy.” – một đồng đội trẻ tuổi tên An thông báo đến Bùi Long về kế hoạch của Giám đốc Trần.

Và để giảm thiểu rủi ro và sức nóng lên người những cô gái yếu ớt kia, Bùi Long huy động vòi rồng xịt nước theo con đường mà họ sẽ vượt qua để làm mát những khu vực ấy và đề phòng việc lửa sẽ táp vào người họ gây hỏa hoạn.

Và mười người đầu tiên được đội cứu hỏa đưa đi một cách an toàn. Bùi Long và Trần Mạnh ở lại để trấn an và bảo vệ những người “đợt hai”. Nhưng vào lúc này, một bất ngờ đã xảy ra khiến cho kế hoạch của Bùi Long ngỡ như hoàn hảo thay đổi.

“Cô gái kia đâu?”

Bùi Long bất giác phát hiện sự biến mất của cô gái cài kẹp tóc màu trắng lúc nãy. Anh nhanh chóng xác minh với An thì cũng chẳng có bất cứ cô gái nào kẹp tóc màu trắng mà nhóm của anh đưa sang bên kia.

“Mạnh, cậu nhanh chóng đưa tất cả ngoài, tôi sẽ tìm cô gái ấy và theo sau mọi người.”

Nhìn xung quanh, tất cả giờ đây chỉ còn là làn khói đen mù mịt bao trùm lấy tất cả, lửa cũng đã bắt đầu “leo” vào đây từ lúc nào. Nhìn kĩ lắm, Bùi Long mới phát hiện cánh cửa căn phòng “địa ngục” đong đưa và dường như đã có người tác động lên nó. Đoán chắc là cô gái kia đã quay lại thì Bùi Long chẳng nghĩ ngợi gì mà đuổi theo cô gái ấy.

Đi vào bên trong, khói đen lúc này đã bao trùm hết cả căn phòng. Lần mò một hồi, Bùi Long nghe thấy tiếng động phát ra từ bên trong của một căn phòng nằm ở dãy cuối của hành lang bên trong gian nhà.

“Tại sao cô lại vào bên trong này, Có biết là rất nguy hiểm hay không?”

Quả nhiên là đúng với suy nghĩ của Bùi Long, sự biến mất ấy là do cô gái trẻ này đã quay trở lại bên trong gian “địa ngục” của cô ta để tìm kiếm một thứ gì đó. Nhưng hành động bất chấp nguy hiểm của cô gái trẻ ấy không nhận được sự đồng tình của Bùi Long mà còn là sự tức giận của Đội trưởng đội PCCC Sơn Hải.

“Tôi cần lấy một thứ rất quan trọng, nó nằm bên trong cái tủ gỗ phía đằng kia.”

Nhưng tuyệt nhiên cô gái ấy cũng chẳng hề quan tâm gì đến những lời Bùi Long nói mà chỉ quan tâm thứ gì đó ở bên trong chiếc tủ gỗ màu nâu ở một góc của căn phòng. Và lúc này thân phận thật sự của cô gái cũng đã được tiết lộ.

“Nếu như còn không mau rời khỏi đây, chúng ta sẽ không kịp mất.” – Bùi Long hối thúc.

“Không được, tôi phải lấy lại cái thẻ nhớ. Tôi là phóng viên của Đài Truyền hình Sơn Hải và đang điều tra về công ty M.”

Cô gái ấy giới thiệu mình là phóng viên của Đài Truyền hình thành phố Sơn Hải và đang giả dạng là “gái bán hoa” thuộc các đường dây mua bán mại dâm để thâm nhập vào đây hòng điều tra tội ác của Công ty M.

“Nhưng lửa sắp đến rồi. Nếu còn không kịp nữa thì sẽ chẳng thoát khỏi đây đâu. Lúc đấy cái thẻ nhớ ấy có cứu được cô hay không?”

Bùi Long nắm lấy cánh tay của cô gái ấy, ngăn không cho cô ta tiến sâu hơn vào bên trong căn phòng nhưng bị cô ta ra sức chống đối và giãy giụa đến mức ngã ra sàn nhà, hơn hết còn vô tình làm cho anh bị thương ở cánh tay.

“Bùi Long, nhanh lên, ngọn lửa sắp đến chỗ cậu rồi.” – bên trong bộ đàm, tiếng của Trần Mạnh vang lên như hối thúc Bùi Long nhanh chóng rời khỏi hiện trường vụ cháy.

Giữa nguy hiểm ở phía sau và sự ngang bướng của cô gái ấy, Bùi Long chẳng còn cách nào khác đành phải dùng thân thủ của mình, bất ngờ khống chế cô gái ấy, vác lên vai rồi nhanh chóng rời khỏi đám cháy.

Mặc cho cô gái giãy giụa và thậm chí là đánh vào lưng của anh nhưng anh vẫn kiên trì với sự lựa chọn của mình, vẫn hướng về phía cửa thoát hiểm mà chạy. Trước mặt anh bây giờ, bức tường lửa ngăn cách anh với sự an toàn càng lúc càng hung dữ, ngọn lửa ấy như được tiếp thêm năng lượng từ đống phế liệu xung quanh và nó dường như chỉ có mục đích tồn tại duy nhất đó chính là nuốt chửng lấy Bùi Long.

“Trần Mạnh, xả nước vào trung tâm nhà kho.”

Ngay sau giọng nói của Bùi Long chưa được bao lâu thì phía cuối nhà kho, nơi “thiên đường” và “địa giới” nổ tung. Vụ nổ ấy biến một nửa nhà kho thành tro bụi, cùng với đó là làn khói đen mù mịt bay lên trời.

Chưa dừng lại ở đó, lửa bắt đầu lớn hơn và khó khống chế hơn nữa. Trực thăng bay trên trời lúc này cũng chỉ có thể bay trên cao, vượt qua sự uy hiếp của ngọn lửa rồi quan sát và báo cáo lại cho Giám đốc Trần tình hình bên trong nhà kho chứ chẳng thể tiếp cận thấp hơn.

“Báo cáo. Ngọn lửa quá lớn, toàn bộ nhà kho cơ bản đã bị phá hủy.”

Điều đó có nghĩa là Bùi Long và cô gái kia đã không kịp thoát ra khỏi biển lửa. Lúc này Trần Mạnh vẫn tiếp tục chỉ huy vòi rồng phun nước mạnh hơn vào vị trí mà Bùi Long đã chỉ định từ trước với niềm tin rằng Bùi Long sẽ thoát khỏi biển lửa như chính lời hứa của cả hai trước khi cùng nhau tiến vào bên trong cứu người.

Tất cả đồng đội của Bùi Long cũng hợp lực cùng nhau phun nước vào bên trong để hạ nhiệt đám cháy ấy, hòng mở đường để đội trưởng của mình thoát thân. Nhưng đáp lại những sự cố gắng ấy, những vụ nổ khí tiếp tục diễn ra ngay sau đó khiến cho nhà kho Công ty M đã không còn có thể đứng vững được nữa mà đổ sập.

Nếu như vậy cho dù có sống sót qua biển lửa thì thứ Bùi Long phải đối diện là hàng chục tấn sắt thép đang chực chờ đổ lên đầu anh bất cứ lúc nào. Và đến thời điểm này, vẫn chưa có tin tức gì về người đang ở bên trong đám cháy kia, khiến ai nấy đều lo lắng không yên.

Và rồi, điều bất ngờ đã xảy ra.

Bình Luận (0)
Comment