Anh Hùng Trong Biển Lửa

Chương 7

Sáng ngày hôm sau,

Ngay từ sáng sớm, lực lượng cứu hộ đã khẩn trương chuẩn bị các công tác cuối cùng để sẵn sàng tiến vào hiện trường trận động đất để cứu người và mở đường cho các chuyến xe cứu trợ tiến vào trung tâm thành phố như kế hoạch đã đề ra.

Đội Sơn Hải do Bùi Long dẫn đầu được chia thành 3 đội, di chuyển trên ba chiếc xe cứu hỏa của đội. Chiếc xe dẫn đầu đương nhiên sẽ do Bùi Long chỉ huy và với kinh nghiệm của mình, lão Ngô sẽ là người cầm lái nó.

Trên xe còn có một vài đội viên có kinh nghiệm phụ trách quan sát và mở đường, Dạ Lam cùng với cô bác sĩ được Bùi Long giải cứu vào ngày hôm qua. Tuy tất cả đều cùng chung một cảm giác căng thẳng về nhiệm vụ của mình nhưng có vẻ như sự căng thẳng ấy lại đi theo chiều hướng khác khi chẳng ai nói với nhau lấy 1 tiếng.

“Hai cô bác sĩ và y tá, hai cô tên gì. Có thể cho lão Ngô này biết danh tính để tiện xưng hô có được không?”

Đối với một người hoạt bát và thích sự ồn ào như lão Ngô thì sự căng thẳng ấy đương nhiên là rất khó chịu. Bản thân Dạ Lam khi ngồi cùng hàng ghế với hai cô y bác sĩ của bệnh viện Sơn Hải cũng cảm thấy căng thẳng quá mức ấy.

“Chào anh, tôi tên Trúc, Nhã Trúc, là y tá của bệnh viện Sơn Hải. Còn đây là chị Giang Thùy, bác sĩ phó trưởng Khoa Ngoại, bệnh viện Sơn Hải.”

“Cô gọi tôi là lão Ngô được rồi, đây là đội trưởng Bùi Long, đội trưởng đội cứu hỏa Sơn Hải, còn ở dưới kia là Thắng và Chiến, đội viên của đội chúng tôi.”

Thấy bác sĩ Thùy có vẻ ngập ngừng và lảng tránh câu hỏi của lão Ngô nên cô y tá ngồi bên cạnh nhanh chóng bắt chuyện để phá vỡ sự im lặng đến mức căng thẳng ấy. Tiếp sau những lời chào hỏi ấy, không khí trên xe cũng dường như nhẹ nhõm hơn qua cuộc trò chuyện giữa lão Ngô và cô y tá Nhã Trúc.

“Két!!!”

Chiếc xe đột nhiên dừng lại khiến cho tất cả giật mình, chính bản thân lão Ngô cũng giật mình vì nhận thấy có ai đó vừa xuất hiện ngay trước mũi xe của mình. Sau khi lấy lại được bình tĩnh, lão Ngô nhổm người lên để quan sát phía trước mũi xe. Và quả đúng là phía trước hiện tại đang có người mong cầu sự hỗ trợ từ đội cứu hộ.

“Có chuyện gì vậy, thưa cô?” - Bùi Long xuống xe, kiểm tra xem cô gái kia có bị thương gì hay không.

“Mọi người, mọi người hãy cứu lấy tụi nhỏ với.”

Cô gái kia vừa nói, vừa chỉ tay về phía cột khói đen ngòm đang bốc cao lên ở đằng xa. Cô gái ấy tự giới thiệu là cô giáo của một trường tiểu học ở địa phương, thời điểm xảy ra trận động đất, cô và các cháu nhỏ đang ở trường, khi trường sụp xuống, may mắn là cô giáo và học sinh của mình không bị từng mảng bê tông đè lên nên thoát khỏi nguy hiểm.

“Tất cả mọi người mau chóng chuẩn bị, chúng ta sẽ đi bộ đến trường tiểu học để giải cứu các học sinh đang mắc kẹt ở đó.”

Lời nói vừa dứt, tất cả đội viên đội Sơn Hải nhanh chóng xuống xe, chuẩn bị dụng cụ cứu hộ rồi đi theo hướng mà Bùi Long cùng với cô gái kia đã đi. Tất cả đều đang hướng về phái trưởng tiểu học để giải cứu đám trẻ đang bị mắc kẹt dưới đống đổ nát.

Tiếp cận được với trường tiểu học, Bùi Long cảm thấy thật sự lo lắng khi mà giờ đây ngôi trường đã trở thành bình địa, không có vết tích gì là của một ngôi trường tiểu học đã từng có mặt ở đây.

Đi theo sự chỉ dẫn của cô giáo, Bùi Long và Dạ Lam đã tiếp cận được vị trí của đám trẻ đang bị mắc kẹt. Kiểm tra một vòng, cả hai nắm được thông tin rằng bên trong đang có khoảng 20 đứa nhỏ đang bị mắc kẹt, sức khỏe ổn định, chỉ là khá đói do hơn một ngày rồi chưa có gì vào bụng.

“Lão Ngô, mang lương khô của toàn đội qua đây.”

Việc đầu tiên ngay sau khi tiếp cận đám trẻ, Bùi Long liền tiếp tế lương thực cho đám nhỏ và bắt đầu kiểm tra kết cấu những khối bê tông đang chực chờ rơi xuống đầu đám trẻ để tiến hành các phương án giải cứu.

Bùi Long nhìn thấy một mảng bê tông lớn đang chống đỡ những khối bê tông ở phía trên và đó chính là phương án duy nhất để cứu đám trẻ bây giờ. Trần Dũng với thân hình nhỏ nhắn của mình đã luồn vào sâu bên trong và dùng máy đỡ thủy lực chống đỡ tấm bê tông khác.

Bên ngoài lão Ngô và những đội viên khác bắt đầu dỡ từng khối bê tông cùng nhau để giảm tải bớt sức nặng lên mảng bê tông kia, đồng thời là tạo ra một lối thoát vừa đủ để đám nhỏ có thể từ từ chui ra.

“Rồi, rồi, mấy cháu, các cháu nắm chặt sợi dây để các chú kéo các cháu ra nhé.”

Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong, đội Sơn Hải bắt đầu kế hoạch giải cứu của mình. Bùi Long vào sâu bên trong, tự tay buộc dây cứu hộ vào người của từng đứa nhỏ và từ phía bên ngoài, lão Ngô sẽ tiến hành kéo từng đứa nhỏ một cách từ từ và cẩn thận.

Quá trình ấy khá mất thời gian vì đoạn đường từ lối ra đến chỗ đám nhỏ không hẳn là xa nhưng vì xung quanh là những cọc sắt thép và những mảng bê tông có thể đâm vào người bọn trẻ trong quá trình đưa ra khỏi nơi mắc kẹt nên đội Sơn Hải phải hết sức cẩn thận và tập trung trong suốt quá trình giải cứu.

Và sau gần nửa tiếng, đứa trẻ đầu tiên được đưa ra khỏi nơi mắc kẹt, các y bác sĩ bệnh viện Sơn Hải cùng với Trung tâm cứu hộ số 2 nhanh chóng sơ cứu và đưa bọn trẻ đến nơi an toàn. Từng đứa trẻ được đưa ra khỏi nơi mắc kẹt trước sự nhẹ nhõm của tất cả mọi người.

Đến khi mặt trời lặn thì gần như tất cả đã được ra bên ngoài an toàn chỉ còn đứa lớn nhất cùng với Bùi Long là kế hoạch sẽ kết thúc thành công. Nhưng đương nhiên, người tính không bằng trời tính, quá trình đưa cả hai người cuối cùng ra bên ngoài gian nan hơn là tưởng tượng.

Khi đang buộc dây an toàn lên người cậu bé, một trận dư chấn xảy ra khiến cho những gì mà đội Sơn Hải đã sắp xếp từ trước đó như đổ xuống sông xuống biển. Kết cấu hạ tầng nơi trú ẩn mong manh hơn lúc nào hết. Ảnh hưởng từ trận dư chấn khiến cho mảng bê tông kia bắt đầu xuất hiện những vết nứt và có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Không những vậy, những mảng bê tông xung quanh khác cũng xuất hiện ngày càng nhiều các vết nứt lớn nhỏ khác.

Và còn nguy hiểm hơn nữa khi mà bây giờ, lối ra mà cả đội đã sắp xếp từ trước đã bị đất đá vùi lấp đi, chỉ còn một lỗ nhỏ xíu, vừa đủ thân hình của một đứa trẻ mà thôi, còn Bùi Long thì đương nhiên là sẽ không thể qua được cái lỗ đó với thân hình của mình.

“Lão Ngô, mau đưa đứa nhỏ này ra ngoài nhanh đi, bên trong này sắp không chịu nổi rồi.”

“Thế còn cậu? Chúng ta cần mở rộng lối thoát hiểm, nếu không thì làm sao cậu ra ngoài được.”

“Các cậu đừng đụng vào khối đá đó, nếu không tất cả bê tông trong này sẽ sập xuống ngay lập tức. Mau đưa đứa bé này ra trước đi, trong này tôi sẽ nghĩ cách.”

Bùi Long vừa dứt câu, lão Ngô liền ra hiệu cho dây an toàn cuộn lại và tiếp tục kéo cậu bé cuối cùng ra ngoài. Và trong quãng thời gian đó, Bùi Long bắt đầu quan sát những gì đang xuất hiện xung quanh mình và tìm ra phương án tối ưu nhất để thoát khỏi đây.

“Long, cậu vẫn ổn chứ?”

Từ bên ngoài cái lỗ nhỏ xíu ấy, lão Ngô hét lớn lên để gọi Bùi Long đang mắc kẹt ở phía bên trong. Từ nãy đến giờ vì mải miết tìm đường thoát thân nên Bùi Long dường như không bất cứ tiếng động nào ra bên ngoài.

“Vẫn ổn, tôi đang kiếm đường ra.”

Và nhìn quanh một hồi, một tia sáng đúng nghĩa xuyên qua tầng tầng lớp lớp bê tông, soi đến vị trí của Bùi Long như một tia hi vọng trong màn đêm tĩnh mịch. Đó là ánh trăng và nó chiếu đến vị trí của Bùi Long từ phía trên đầu anh xuất hiện một cái lỗ nhỏ xíu, vừa đủ để một sợi dây cáp có thể luồn vào được bên trong.

“Lão Ngô, đưa cần cẩu đến đây, tôi tìm ra đường thoát rồi.”

Kế hoạch của Bùi Long là sẽ dùng cần cẩu buộc vào người, sau đó sẽ dùng thuốc nổ cỡ nhỏ tạo ra một chấn động vừa đủ để toàn bộ kết cấu cũng như nền đất phía dưới sụp xuống, lúc đấy sẽ tạo ra một lỗ hổng cỡ lớn, nuốt trọn những khối bê tông ở bên trên và mở ra con đường thoát thân cho Bùi Long.

Lý thuyết là vậy nhưng xác suất xảy ra những chuyện ngoài ý muốn cũng không phải là nhỏ, duy chỉ việc ảnh hưởng từ vụ nổ và cả xác suất những mảng bê tông phía trên va trúng thôi cũng đủ để lại hậu quả khôn lường cho cá nhân Bùi Long. Đó cũng chính là lí do mà lão Ngô, Trần Dũng và những đội viên khác không đồng ý với kế hoạch ấy của Bùi Long.

“Này, các cậu phải tin đội trưởng của mình chứ. Chỉ cần các cậu làm theo lời của tôi, tất cả sẽ an toàn rời khỏi đây mà thôi.”

Theo sự phối hợp của Bùi Long ở bên dưới và lão Ngô ở bên trên, mọi người sẽ dỡ từng mảng bê tông một cách cẩn thận ra bên ngoài để tránh những mảng bê tông sau khi sụp xuống sẽ không va vào người của Bùi Long, còn ở bên dưới, Bùi Long sẽ quan sát và chỉ đạo vị trí nào nên dỡ, vị trí nào phải để yên, vì nếu không tất cả sẽ sụp xuống nếu như có biến số xảy ra.

Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong, dây cáp cũng đã nối an toàn với cơ thể của Bùi Long, lão Ngô từ từ đưa thuốc nổ vào bên trong cho Bùi Long kích hoạt, còn mình và tất cả sẽ lùi về đằng sau để tránh sự cố xảy ra.

Và lúc này, những lời động viên, nhắc nhở an toàn được tất cả mọi người gửi vào phía bên trong cho Bùi Long nhưng trong đó, anh nghe được giọng nói của một cô gái cùng với sự lo lắng ẩn sâu bên trong đó và cả tiếng thút thít, tiếng khóc không thành tiếng.

“Anh phải an toàn thoát ra bên ngoài, nếu anh có mệnh hệ gì, tôi mãi mãi sẽ không tha cho anh đâu. Nhớ lấy.”

Lời nói ấy như một lời nhắc nhở đối với Bùi Long, càng khiến cho anh cảm thấy có chút áp lực với thuốc nổ nằm trong tay của mình. Và cũng chính khoảnh khắc đó, kí ức về mối tình với người con gái kia ùa về trong tâm trí của Bùi Long, kí ức cùng với mối tình đầu của mình, cũng chính là mẹ của Bảo Vy.

Bình Luận (0)
Comment