Anh Không Phải Ghét Omega Nhất Sao?

Chương 27

Buổi sáng ngày hôm sau, Tần Thu và Nam Viên nhận được nhiệm vụ phải đi tưới nước cho các vườn hoa của G đại.
Tần Thu: "? ? ?"
Vườn hoa của G đại đến tột cùng là có bao nhiêu tòa, Tần Thu hôm nay xem như lĩnh hội được! Cả buổi sáng vội vã mang theo bình tưới, cuối cùng là từng vườn hòa đều được tưới qua một lần nước. Tần Thu mệt, trực tiếp tê liệt trên mặt đất.
Nam Viên là Alpha, thể lực tốt hơn nhiều, cuối cùng dìu Tần Thu khập khiễng đi ăn cơm trưa.
"Tổ chương trình điên thật rồi!" Tần Thu xách bình tưới cả buổi sáng, lúc này tay cầm đũa đều run lên.
"Mẹ nó cái gì mà 《 Học tập khiến tôi hạnh phúc》?!" Tần Thu căm giận bất bình nói, "Sao không gọi là 《 G đại huấn luyện 》luôn đi? Tất cả đều là nhiệm vụ thể chất!"
Nam Viên bật cười: "Là cậu bình thường rèn luyện quá ít!"
Tần Thu vỗ bàn phản bác: "Nói bậy! Thể lực của tôi ở trong đám Omega tuyệt đối là đứng đầu!"
Tay cầm bát cơm của Nam Viên hơi khựng lại, không thể không thừa nhận Tần Thu nói rất có lý. Thể lực của Tần Thu so với Omega bình thường tốt hơn rất nhiều, cho dù đem so với Beta cũng không kém, thời điểm đại học, trận bóng rổ, đại hội thể dục thể thao, chưa từng bị tụt lại. Đứng chung một chỗ với Omega, quả thật rất xứng đôi. . . . . .
Nam Viên nhưng thật ra hy vọng Tần Thu có thể giống Omega một chút, càng ỷ lại vào Alpha một chút. Nếu không sẽ làm cho hắn luôn suy đoán lung tung rằng cậu không phải lại cùng Omega nào làm loạn đấy chứ. . . . . .
Ăn xong cơm trưa, mọi người tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ buổi chiều của Tần Thu và Nam Viên là lựa chọn ngẫu nhiên trên "con đường ngược cẩu". Yêu cầu là tìm năm cặp đôi tình nhân, sau đó chúc phúc không dưới một trăm chữ.
Buổi sáng ngày hôm qua thì lựa chọn ngẫu nhiên "oán lữ trì", buổi chiều hôm nay thì lựa chọn ngẫu nhiên "con đường ngược cẩu", thật đúng là đem hai thánh địa lớn của G đại đều chiêu mộ mà.
"Con đường ngược cẩu" vốn tên là "con đường hoa anh đào", bởi vì con đường này được xây dựng trong rừng hoa anh đào. Mùa xuân hàng năm, khi hoa anh đào nở rộ, cảnh sắc nơi này đẹp đến không sao tả xiết, hẹn người trong lòng đến đây tỏ tình, tám chín phần mười đều có thể thành công, lâu ngày, nơi này bị đổi tên thành "con đường ngược cẩu".
Tần Thu và Nam Viên đi đến con đường ngược cẩu.
Vào mùa thu, "con đường ngược cẩu" không thể so với mùa xuân, nhưng người lui tới cũng không ít.
Những cặp đôi nắm tay chậm rãi bước đi, tám chín phần mười đều là người yêu.
Nhiệm vụ này có thể nói là tương đối đơn giản.
Trên mặt treo nụ cười hoàn ái dễ gần, Tần Thu ngăn lại một đôi lại một đôi đi tới đây ngược cẩu, cười ha hả dâng lên lời chúc phúc: "Hai vị trời sinh đẹp đôi, vừa thấy chính là. . . . . . Chúc hai vị trăm năm hảo hợp, đầu bạc răng long!"
Về phần Nam Viên. . . . . .
Nói thật, không dùng được.
Cái mặt than kia của Nam Viên, nửa ngày đều nhả không ra một câu, đừng nói là kêu hắn chúc phúc người ta, chỉ cần hắn đứng bên cạnh, chau mày với người ta, các cặp đôi kia rất có thể bị hắn dọa cho chia tay.
Cũng không thể trách Nam Viên mặt than, phân đoạn này xác thực có điểm ngược cẩu.
Quan hệ hiện tại của hắn và Tần Thu còn chưa minh bạch, hắn có tâm lần nữa theo đuổi Tần Thu, muốn cùng Tần Thu tái hợp. Nhưng hắn lại không rõ rốt cuộc trong lòng Tần Thu có ý gì. Hai ngày nay, Tần Thu cũng không cự tuyệt ở chung với hắn, bình thường cũng có thể hữu thuyết hữu tiếu tán gẫu hai câu, nhưng hắn vẫn cảm giác được Tần Thu muốn giữ khoảng cách với mình.
Hiện tại đã biết Tần Thu là Omega.
Năm đó hắn hiểu lầm Tần Thu ở bên ngoài..., nguyên lai là hắn hiểu lầm Tần Thu, nhưng này cũng không thể toàn bộ trách hắn a, năm đó Tần Thu sống chết cũng không có hắn chạm vào người cậu, đảo mắt liền cùng người khác ôm ôm ấp ấp, sao hắn không hiểu lầm được?
Được rồi, cho dù đều là lỗi của hắn.
Như vậy vì cái gì Tần Thu nói chia tay với hắn? Hắn đối với Tần Thu cho tới bây giờ chưa từng thay lòng đổi dạ, cho dù hoài nghi Tần Thu và Phương Sở Vi có mờ ám, hắn cũng vẫn chờ Tần Thu giải thích với hắn, cũng không nghĩ muốn tin tưởng lời gièm pha của kẻ khác.
Nhưng cuối cùng Tần Thu lại trực tiếp chia tay hắn!
Nếu nguyên nhân chưa rõ, Nam Viên cũng không dám tùy tiện nói lời tái hợp với Tần Thu.
Cho nên hắn gần đây chính là rất phiền lòng, một đám tình nhân không biết xấu hổ lại ở trước mặt hắn tú ân tú ái, còn muốn hắn chúc phúc cho bọn họ? Nghĩ đẹp đấy!
Tần Thu cũng không trông cậy Nam Viên sẽ giúp được cái gì, nhưng sau khi hắn xụ mặt dọa chạy vài cặp tình nhân, Tần Thu chỉ đành ngừng lại rồi huấn luyện hắn bảo trì nụ cười.
"Cười không được!" Nam Viên mặt không chút thay đổi, "Tôi bị ngược cẩu!"
Cameraman bị những lời này của Nam Viên chọc cười, thiếu chút nữa không cầm chắc camera.
Vì thế Tần Thu đành phải chính mình hoàn thành nhiệm vụ, cậu dặn dò Nam Viên cách cậu xa một chút, dừng dọa các cặp tiểu tình nhân vô tội. Nam Viên nghe vậy, sắc mặt càng đen, giống như oán phụ bị vứt bỏ, đứng ở xa, dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm Tần Thu nói chuyện với những người khác.
May mắn nơi này là thánh đại tình yêu của G đại, cái khác có thể thiếu, riêng các đôi tình nhân là không thể thiếu
Tần Thu rất nhanh liền tìm đủ năm cặp đôi tình nhân. . . . . . .Nhiệm vụ hoàn thành.
Nhân viên công tác lấy phần thưởng ra đưa cho Tần Thu.
Nam Viên cũng bị gọi lại đây, đứng song song với Tần Thu, vẫy tay chào tạm biệt với ống kính, ghi hình của buổi chiều hôm nay đã xong.
Máy quay đã tắt.
Tần Thu thở một hơi nhẹ nhõm.
Cười gượng cả một buổi chiều, mặt đều cười đến cứng đờ.
Nam Viên bị ngược cẩu, cậu sao có thể không bị.
Nơi này, có rất nhiều kỉ niệm.
Thời điểm cùng Nam Viên yêu đương cuồng nhiệt, bọn họ cũng từng cố ý đến đây "ngược cẩu", ngay tại nơi đông người, trao nhau cái ôm cái hôn, nhận cái nhìn chăm chú của người ngoài, tú ân tú ái đến mức các cặp đôi khác đều mặc cảm.
Cũng từng ở chỗ này, Tần Thu chứng kiến Nam Viên cùng người khác ân ái.
Chiều hôm đó, cậu tình cờ đi ngang qua, từ xa nhìn thấy bóng lưng của Nam Viên, còn có cái hôn kia của Lâm Ngôn.
Tim như muốn nứt ra.
"Hôm nay kết thúc sớm, không cần vội vàng đi ăn cơm." Tần Thu nhìn nhìn thời gian.
Nam Viên nhìn mồ hôi trên trán Tần Thu, chủ động nói: "Tôi đi mua nước, cậu ở đây chờ tôi một lát, tôi tiện thể mua cho cậu một chai."
"Ừ." Tần Thu không cự tuyệt đề nghị của Nam Viên, cậu quả thật có điểm mệt mỏi, cả một buổi sáng hôm nay đều chạy, thiếu chút nữa chạy muốn gãy chân, buổi chiều đến con đường ngược cẩu, chạy không nhiều, nhưng cả buổi chiều đều dùng miệng, cũng không tránh khỏi thể lực tiêu hao.
Ven đường hoa anh đào có rất nhiều ghế dài, là phương tiện để các cặp đôi sau khi tản bộ có thể tùy thời nghỉ ngơi.
Tần Thu tìm một cái ghế, ngồi chờ Nam Viên.
Đợi một hồi lâu, Tần Thu chợt phát ngốc.
Một bóng lưng quen thuộc rơi vào tầm mắt.
Tây trang hợp quy củ, dáng người cao gầy mạnh mẽ, giày da sáng bóng, còn có cảm giác quen thuộc kia.
Nam, Nam Viên?
Nhanh như vậy?
Như thế nào còn thay đổi quần áo.
Tần Thu hồ nghi đứng dậy, đuổi theo, từ sau lưng gọi một tiếng: "Nam Viên!"
Tấm lưng kia quả nhiên dừng lại.
Chậm rãi xoay người.
Không phải Nam Viên.
Tần Thu thấy rõ mặt người này, cùng Nam Viên có bảy phần tương tự, nhưng quả thật không phải Nam Viên.
"Xin chào, xin hỏi cậu là?" Nam Nghi đánh giá nam nhân gọi hắn lại.
"-- là một nam nhân xinh đẹp như ánh mặt trời.
"Thực xin lỗi, nhận sai người." Tần Thu giải thích.
Trong lòng lại âm thầm chẹp lưỡi, cậu còn chưa từng gặp qua người giống người như vậy.
Kỳ thật bộ dạng của Nam Nghi và Nam Viên cũng không phải đặc biệt giống, ngoại trừ bề ngoài có năm phần tương tự, khí chất của hai người lại một trời một vực, nhưng cố tình, có một loại trực giác không thể nói rõ, Tần Thu chính là cảm thấy người này cùng Nam Viên rất giống.
Nam Nghi ôn như cười cười: "Không sao, cậu biết Nam Viên hả?"
Tần Thu cả kinh: "Anh biết Nam Viên?"
Nam Nghi cười đáp: "Ừ, tôi là anh trai của Nam Viên, Nam Nghi."
Tần Thu lần này là giật mình thật. Cậu vẫn là lần đầu biết được, Nam Viên thế nhưng còn có anh trai, trước kia ở đại học quen biết bốn năm, cậu chưa từng gặp qua Nam Nghi.
"Chào Nghi ca!" Tần Thu không biết Nam Nghi, sau khi biết anh là anh trai của Nam Viên, nói chuyện không tự chủ mà câu nệ lên.
Tần Thu nhỏ giọng giải thích: "Tôi là Tần Thu, cùng Nam Viên là khách mời của chương trình, tôi và hắn cùng một tổ, buổi chiều hôm nay chúng tôi ở nơi này hoàn thành nhiệm vụ tổ chương trình sắp xếp."
"Hả? A Viên cũng ở đây?" Nam Nghi vui vẻ.
Hôm nay anh vốn định lại đây mới gọi điện cho Nam Viên, đáng tiếc Nam Viên căn bản không nhận điện thoại của anh.
Vốn định chờ kết thúc tọa đàm buổi tối, lại hẹn Nam Viên. Không ngờ được là có thể gặp ở đây.
"Vâng, hắn đi mua nước, sẽ trở về ngay thôi, Nghi ca có muốn ngồi ở đây một lát chờ hắn về hay không?"
"Tốt!"
Nam Nghi và Tần Thu cùng nhau trở lại ngồi ở ghế dài ban nãy.
Có người ngồi bên cạnh, Tần Thu rất không tự nhiên. Nam Nghi là anh trai của Nam Viên, vừa nhìn chính là anh em ruột, nhưng Tần Thu đối với Nam Nghi một chút hiểu biết cũng không có.
Lúc trước Nam Viên căn bản không coi trọng cậu, tình huống trong nhà cũng không nói qua với cậu. Tần Thu không khỏi cảm thấy có chút thất bại.
--
Thời điểm Nam Viên trở về, nhìn thân cảnh bên cạnh Tần Thu, nguyên bản sắc mặt không tồi, lại trầm xuống.
"Anh sao lại ở đây?"
"A Viên, anh gọi điện cho em, nhưng em không nghe."
"Không để ý."
Nam Viên biết hôm nay Nam Nghi sẽ đến G đại, hắn không tính toán đi gặp anh, thậm chí cố ý không nhận điện thoại của anh ấy.
Lại không nghĩ tới sẽ gặp Nam Nghi ở đây.
Tần Thu lặng lẽ đánh giá Nam Viên và Nam Nghi.
Hai người đứng chung một chỗ, đối lập càng rõ ràng.
Nhìn qua thì giống, nhưng nhìn kỹ thì chỗ giỗng không nhiều, không nên dễ dàng nhận sai.
Tần Thu nghe cuộc đối thoại của hai người, cậu cảm nhận được, Nam Viên tựa hồ cũng không phải thật cao hứng khi gặp Nam Nghi, trên mặt hắn tuy rằng không có hiện rõ, nhưng Tần Thu lại quen thuộc với mỗi một tế bào "không hiện rõ" của Nam Viên.
Nam Nghi đồng dạng cũng rất quen thuộc với Nam Viên.
Nam Nghi nhìn em trai mặt không chút không thay, thở dài: "Anh cũng thật lâu rồi chưa về G đại, có chút hoài niệm nơi này, cho nên đi đến đây một lát, không nghĩ gặp được Tần Thu, cậu ấy nhận nhầm anh là em, cho nên anh đợi ở đây, không ngờ gặp được em."
Nam Nghi nghe Tần Thu thế nhưng lầm Nam Nghi thành mình, mất hứng càng thêm rõ ràng.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tần Thu: "Mắt cậu mù à? Chúng ta ở chung cả một ngày, cậu ngay cả quần áo tôi mặc hôm nay cũng không nhớ rõ?"
"Tôi nghĩ anh đi thay quần áo. . . . . ." Tần Thu cũng biết lý do của bản thân có chút gượng ép.
Bọn họ vừa mới ghi hình chương xong, Nam Viên nói hắn đi mua nước, bảo cậu chờ ở đây, làm gì có thời gian cùng cơ hội đi thay quần áo.
Nam Viên cũng không tin.
Nam Viên trừng mắt liếc Tần Thu một cái, đưa trà xanh vừa mua cho cậu, trước khi đưa, thuận tay giúp cậu mở nắp chai.
Nam Nghi có chút kinh ngạc nhìn một màn này.
Trong trí nhớ của anh, Nam cũng không phải loại người có thể ôn nhu săn sóc giúp người khác mở nắp chai như vậy. Đương nhiên cũng không người sẽ chủ động đi mua nước giúp người khác.
Tần Thu nhận lấy nước, uống một hớp lớn.
"Lâm Ngôn đâu?" Nam Viên hỏi.
"Phốc!!! Khụ khụ khụ!!!" Tần Thu chưa kịp nuốt nước xuống đã phun ra, sau khi cảm nhận được ánh mắt của hai người kia, Tần Thu vội vàng lắc đầu xua tay: "Uống nhanh quá, bị sặc!"
Nam Viên cau mày giúp cậu vỗ vỗ lưng: "Uống chậm một chút."
Trong lòng Tần Thu tựa như có một đàn khỉ nhảy nhót.
Lâm Ngôn.
Cậu không nghe sai đi.
Cái tên này. . . . . . Đây là lần đầu tiên cậu nghe cái tên này phát ra từ miệng Nam Viên.

Bình Luận (0)
Comment