Anh Không Phải Ghét Omega Nhất Sao?

Chương 52

Bởi vì chân bị thương, Nam Viên kiên quyết không cho phép cậu tiếp tục quay phim, mà Từ Khiếu dưới "dâm uy"(*) của Nam Viên, đặc biệt cho Tần Thu một tuần nghỉ phép.


(*) Kiểu như ỷ vào quyền thế mà làm này làm nọ, lạm dụng uy quyền.


Những ngày sau đó, Tần Thu có thể nói là sống khá thoải mái.


Ngày cơm ba bữa đều có người nào đó dâng đến miệng, cái gì mà giò heo, giò trâu(bò), chân gà, chân vịt. . . . . .linh tinh gì đó, Nam Viên mỗi ngày đều mua cho Tần Thu các loại chân bổ sung dinh dưỡng, nói cho đẹp chính là: ăn gì bổ nấy~


Tần Thu ở trong phòng của mình, cũng không được tùy ý đi lại! Ngay cả muốn đi đâu muốn làm cái gì, đều phải thông báo một tiếng! Sau đó người nào đó sẽ thay cậu làm hộ, nếu thật sự phải cần tự cậu làm, vậy thì cũng sẽ hưởng thụ loại "phương tiện giao thông" thần kỳ - bế công chúa.


Nằm ở trên giường, Tần Thu cảm giác bản thân sắp biến thành heo, lại có cái loại năng lực ăn này.


Đột nhiên, di dộng đặt bên gối vang lên.


Tần Thu cầm lên nhìn tên người gọi đến, lộ ra vẻ mặt có chút ngoài ý muốn.


Người gọi đến cho cậu cư nhiên là Vương Trà? —— Em gái Omega của đạo diễn Vương Khôn?


Theo lời của Vương Khôn, Vương Trà chính là fan trung thành của cậu, cậu liền thuận tay trao đổi liên lạc với Vương Trà, nhưng mà đã qua lâu như vậy, Vương Trà cũng chưa từng gọi cho hắn, kể từ lần họp báo đó về sau, bọn họ cũng chưa từng liên lạc.


"Alo?"


"Tần ca!" Thanh âm của Vương Trà có chút khẩn trương truyền ra từ trong di dộng.


"Ừ, là tôi, Trà Trà? Cô tìm tôi có việc gì sao?" Tần Thu hỏi.


"Kỳ thật cũng không có việc gì. . . . . . Tôi nghe nói Tần ca vào đoàn phim của Từ đạo?"


"Đúng vậy." Tần Thu gật gật đầu, danh sách diễn viên của 《 Hạ Chí ngọ hậu 》 đã sớm công khai, Vương Trà biết chuyện này cũng không kỳ quái.


Thanh âm của Vương Trà đột nhiên do dự, ấp úng hơn nửa ngày, mới thật cẩn thận nói ra lý do gọi đến: "Tôi gần đây không có việc gì, có thể đến tham ban chỗ anh không?"


Tần Thu có hơi sửng sốt.


Ấn tượng của cậu với Vương Trà kỳ thật khá sâu. Lúc trước còn ở đoàn phim, cậu vừa gặp lúc đối phương đang ở kì động dục, còn lấy thuốc ức chế giúp đối phương một phen, sau đó cậu mới biết được, Vương Trà là fan của mình, lúc trước cậu có thể vào đoàn phim của Vương Khôn, coi như vẫn là liên quan đến Vương Trà.


Hơn nữa lần trước Vương Khôn còn nghĩ muốn tác hợp cho cậu và Vương Trà bên nhau.


"Có thể chứ, nếu như cô muốn đến tìm tôi, có thể trực tiếp đến khách sạn." Tần Thu nghĩ nghĩ, gật gật đầu, "Gần đây chân tôi bị thương, sắp tới cũng chưa tới phân diễn của tôi."


Vương Trà trong ấn tượng của Tần Thu cũng không tồi, là một cô gái ngoan ngoãn dễ thẹn thùng, cậu vừa vặn ở khách sạn ngốc đến sắp rỉ sắt, có bạn tới tham cậu, cậu vẫn là rất cao hứng.


"Khách sạn. . . . . ." Vương Trà đầu tiên là mặt đỏ lên, tiếp theo nghe được Tần Thu bị thương, ngay lập tức lại lo lắng, "Vết thương rất nghiêm trọng sao?"


"Không nghiêm trọng, chỉ là bị bong gân, nghỉ ngơi vài ngày là tốt, còn phải quay phim mà, nếu nghỉ lâu, Từ đạo chắc giết tôi mất!"


"Ừ, tôi đây lập tức tới tìm anh, đem cho anh đồ ăn ngon nha."


Tần Thu gửi địa chỉ khách sạn cho Vương Trà.


Nam Viên lúc này đang quay phim, giữa trưa không biết có trở về hay không nữa? Nếu trở về, không biết hắn nhìn thấy Vương Trà sẽ có biểu tình gì? Tần Thu nhớ rõ, lúc trước, Nam Viên còn hiểu lầm quan hệ của cậu và Vương Trà nữa đấy! Nếu để Nam Viên biết Vương Trà vội đến tham ban cậu, phỏng chừng bình dấm chua này đổ mất.


Nghĩ nghĩ, Tần Thu vẫn là gọi một cuộc điện thoại cho Nam Viên.


Điện thoại rất nhanh liền được nhận.


Tần Thu đem chuyện nói cho Nam Viên.


Đầu bên kia điện thoại, bất mãn trong dự kiến không có xuất hiện, Nam Viên chính là thực bình tĩnh mà trả lời cậu một câu: "Chơi vui vẻ, chú ý an toàn. Động tác nhẹ một chút, không được để chân bị thương nặng thêm."


Ủa, vậy thôi hả?


Không ghen luôn hả?


Nam Viên lại nói tiếp: "Phân diễn buổi sáng của anh bên này có chút ngoài ý muốn, giữa trưa hẳn là không kịp về, vừa lúc Vương Trà mang đồ ăn đến cho em, anh sẽ không giúp em gọi món ăn bên ngoài nữa."


Tần Thu: "? ? ?"


Điện thoại cứ như vậy liền bị cúp.


Tần Thu cảm nhận được, Nam Viên thế nhưng cũng không quan tâm cậu, trước kia rõ ràng còn có thể phát giận vì ghen, hiện tại liền một câu chú ý an toàn, chơi vui vẻ! Giữa trưa cho dù không trở lại, cơm trưa cũng không chuẩn bị cho cậu !?


Nhất định không thương cậu!


Hừ! ╭(╯^╰)╮


Tới gần giữa trưa thì Vương Trà đến.


Vẫn là cô gái quen thuộc, bộ dáng thẹn thùng quen thuộc, khôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, đem theo một cái cặp lồng tiện lợi.


Tần Thu chân cà nhắc, khập khiễng đi mở cửa nghênh đón.


Kết quả ngược lại khiến tiểu cô nương hoảng sợ, luống cuống tay chân không biết phải làm sao: "Tần Thu, anh đừng động!" Sau đó thật cẩn thận mà đỡ Tần Thu tới ghế ngồi.


Tần Thu không nói gì mà nhìn trời, chỉ là bong gân thôi mà, mọi người sao giống như mắc bệnh nan y vậy, tay không thể cầm, chân không thể động!?


"Tôi thực sự không có việc gì!" Tần Thu thở dài, "Cô xem, sưng cũng tiêu rồi."


Tiểu cô nương thái độ thập phần kiên quyết: "Rất nhanh sẽ khỏi, Tần ca anh kiên trì một chút, không thể ở thời điểm mấu chốt xằng bậy, làm cho việc hỏng trong gang tấc."


Tần Thu tặc lưỡi: "Không tới mức đó đâu mà!"


Vương Trà đem cặp lồng nhỏ đặt trên bàn.


Là chân cừu nướng.


Ớt được phủ kín, thìa là thơm! Thơm quá!


Nhưng vì sao lại là chân nữa?


Vương Trà ngượng ngùng đem chân cừu nướng đến trước mặt Tần Thu: "Tần ca, lần trước anh tôi mới từ biên cương mang về nguyên con cừu nướng, tôi cố ý để lại cho anh một cái chân cừu nướng, vừa lúc chân anh bị thương, ăn gì bổ nấy, anh ăn nhiều một chút!"


Ồ.


Tần Thu mặt không chút thay đổi nhận lấy chân cừu nướng, xé một miếng thịt, đưa vào miệng nhai.


A ~ ăn ngon!


Trên mặt Tần Thu lộ ra tươi cười, Vương Trà cũng cười lên.


Hai người cùng nhau đem chân cừu nướng tiêu diệt sạch sẽ.


Một chân cừu phân lượng vẫn là thực nhiều, hai người ăn xong chống đỡ cái bụng no tựa vào ghế nghỉ ngơi.


"Trà Trà, lại nói tiếp, lần trước tôi có thể vào đoàn phim của anh cô, còn chưa có cảm ơn cô!" Tần Thu nói.


"Không, không cần khách khí!" Vương Trà đỏ mặt lắc đầu, "Hơn nữa, Tần ca anh cũng rất lợi hại! Đoàn phim của Từ đạo không phải ai cũng có thể vào đâu! Chúc mừng anh!"


Tần Thu cười lắc lắc đầu.


Chính cậu hiểu rõ bản thân có bao nhiêu cân lượng.


Có thể được Từ Khiếu lựa chọn, đơn giản là bởi vì cảm giác cp của cậu và Nam Viên, hơn nữa tính cách của cậu rất giống Hạ Thiên, vừa lúc hợp mắt Từ Khiếu.


Bàn về diễn xuất, cậu kỳ thật cũng không nổi bật như thế.


Bất quá bộ phim 《 Hạ Chí sau giờ ngọ 》này, Tần Thu vẫn là có chút tự tin, có Nam Viên chỉ dẫn, Từ Khiếu dạy dỗ, rất nhiều lần cậu đều thuận lợi nhập vai, lúc quay cảnh tình cảm, hiệu quả tự nhiên cũng không tồi.


"Chờ phim được chiếu, tôi tặng cô tấm vé đầu tiên!"


"Được! Cảm ơn Tần ca!"


Vương Trà nhìn quanh phòng Tần Thu, có chút ngoài ý muốn hỏi: "Tần ca phòng anh thơm quá, là có hoa gì sao?"


"Hương bạch lan đi?" Tần Thu trả lời, "Tôi thích mùi hương này, nên xịt nước hoa trong phòng đấy."


"Hoa bạch lan hả? Ngửi thật tốt!" Vương Trà lộ ra thần sắc ngạc nhiên, "Tần ca trên người anh cũng dùng hả, thơm quá!"


Trước khi Vương Trà đến, Tần Thu chính là cố ý xịt thuốc ngăn mùi ở trong phòng, trong trong ngoài ngoài góc nào cũng không tha, nhất là trên người mình, xịt lên vài lớp! Phải biết rằng Vương Trà chính là một Omega, ngửi được hương vị tin tức tố, cậu cũng không muốn lộ ra trước mặt Vương Trà.


Nhưng Tần Thu thật lâu không cùng Omega tán gẫu, cậu nghĩ nghĩ, tò mò hỏi han: "Đúng rồi, Trà Trà cô có thích Alpha không?"


"Hả?" Vương Trà hiện lên một tia kinh ngạc, "Không, không có!"


"Cô cũng không còn nhỏ, sao không tìm một Alpha đi?" Tần Thu hỏi tiếp.


Vương Trà sắc mặt tái nhợt: "Cũng không nhất định là phải tìm Alpha, Beta cũng. . . . . ."


"Nhưng Omega vẫn là cùng Alpha xứng hơn đi, mặc kệ là trong sinh lý hay tâm lý. . . . . ." Tần Thu nghĩ, người bên cạnh cậu đều cho rằng như vậy, ngay cả cậu cũng nhận thức được.


Vương Trà hơi hé miệng.


Hốc mắt đỏ lên.


"Tần ca. . . . . ." Thanh âm của cô mang theo nghẹn ngào, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . ."


"Cái gì?" Tần Thu sửng sốt.


Người này như thế nào đột nhiên khóc?!


"Tôi không phải cố ý thích anh, tôi chính là. . . . . . Tôi chính là thích anh!" Vương Trà khóc nức nở, đứt quãng mở miệng, "Tần ca, tôi thích anh, nhưng là tôi không nghĩ tới sẽ phiền anh, anh nếu không thích tôi, có thể nói thẳng. . . . . . Tôi nhất định sẽ không quấn lấy anh."


Tần Thu lần này hoàn toàn ngây người.


Vương Trà đây là tỏ tình với cậu.


Tiểu nha đầu Vương Trà này thế nhưng thích cậu?


Tuy rằng lần trước Vương Khôn muốn tác hợp cho cậu và Vương Trà, nhưng Tần Thu cũng không để trong lòng, thứ nhất là cậu và Vương Trà cũng không phải quá quen thuộc, thứ hai cậu và Vương Trà đều là Omega, cậu thực không nghĩ tới việc này.


Tự nhiên cũng không nghĩ tới, Vương Trà kỳ thật là thích cậu.


Này cũng liền khó trách mỗi lần Vương Trà nhìn thấy cậu là mặt đỏ tai hồng, mỗi lần nói với cậu cũng lắp ba lắp bắp, khó trách lần kì động dục trước Vương Trà đưa ra lời mời với cậu, khó trách Vương Khôn vẫn luôn nghĩ tác hợp cho hai người bọn họ, khó trách Vương Trà hôm nay mang theo chân cừu nướng vội tới tham ban cậu.


Mà cậu vừa mới hỏi Vương Trà những lời kia.


Vương Trà xác định là hiểu lầm ý tứ của cậu.


Khó trách khóc thương tâm như vậy.


Tần Thu có chút tay chân luống cuống cả lên, cậu không biết cách dỗ nữ sinh, huống chi đối phương còn là một Omega ôn nhu mềm mại.


Tần Thu tuy rằng bình thường biểu hiện tùy tiện, động một tý còn có thể nói hai câu thô tục, nhưng nói gì thì cậu cũng là một Omega nội tâm mềm mại lại mẫn cảm. Dù giả Beta lâu, cũng không thể thay đổi bản chất ôn nhu bên trong.


"Cô trước đừng khóc, tôi không phải có ý tứ này. . . . . ." Tần Thu vỗ nhẹ phía sau lưng Vương Trà, dường như giống cách dỗ tiểu hài tử, nửa ôm cô gái khóc đến lê hoa đái vũ(*), trấn an nói, "Tôi không biết cô thích tôi, tôi còn nghĩ. . . . . . Tôi chỉ là tùy tiện hỏi, cô đừng để ở trong lòng, tôi không có ý nói cô phiền!"


(*)Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.


Lời nói của Tần Thu làm cho nước mắt Vương Trà hơi dừng lại, ngẩng đầu lên, con ngươi hồng hồng, hỏi: "Vậy Tần ca, anh cảm thấy tôi thế nào?"


"Cô. . . . . ." Ở trong đầu Tần Thu nhanh chóng xoay tròn, tự hỏi, nên sắp xếp từ ngữ thế nào, mới có thể vừa cự tuyệt Vương Trà, vừa có thể không cần đả thương tâm người ta.


Đột nhiên, một bàn tay hữu lực to lớn, túm lấy sau áo Vương Trà.


Đem người trong ngực Tần Thu kéo ra ngoài.


Thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên sau lưng Vương Trà: "Không được!"


Tần Thu ngẩng đầu, chống lại đôi mắt đen thâm thúy, mang theo vẻ mặt giận dữ hung hăng nhìn hắn.


Nam Viên? !


【 Tác giả có chuyện muốn nói: Ôi hiểu luôn!


An ủi thì an ủi, ôm cái gì mà ôm! Cái này bị Viên ca vừa vặn bắt được đi ~ buông tay 】




[Ủa mấy người yêu nhau kì ha :v ]

Bình Luận (0)
Comment