Anh Là Cả Thế Giới Của Em

Chương 6

"Trong tình yêu không có nên hay không nên, chỉ có thân bất do kỷ."

(1987 rồi - Lý Dịch Phong)

+++++++++

01. 

Đại tỷ là một người bạn cấp ba của tôi, người cũng như tên, chính là một nữ cường tiêu chuẩn trong truyền thuyết. Nó rất độc miệng,lại thích chèn ép tôi, còn đặt cho tôi biệt danh "tiểu cường", nói tôi sống dai như gián, đập mãi không chết.

Cuộc đối thoại kinh điển mỗi ngày giữa chúng tôi đại khái là thế này.

Tôi: "Thứ mất nết!"

Nó: "Làm gì có nết mà mất."

Tôi: "Thứ mất dạy!"

Nó: "Mất dạy mới đi học."

Tôi: "..."

Lần nào cũng vậy, chỉ cần nói không quá ba câu đã có thể thành công  khiến tôi im miệng. Có thể thấy, cuộc sống cấp ba của tôi vô cùng bi thảm!

*   *   * 

02. 

Đại tỷ vẫn hay cười nhạo chuyện tôi thích Vương Tuấn Khải, nói không hiểu anh có gì để thích, chê tôi với cao.

Có lần, nó nói: "Mày chỉ là một trong hàng nghìn cọng lông của Vương Tuấn Khải."

囧... So sánh kiểu gì thế này?!

Tôi sửa lại: "Phải là một trong hàng vạn fan của anh chứ!"

Nó vẫn kiên quyết, "Là một trong hàng nghìn cọng lông!"

Tôi: "..." Được rồi, tôi tự an ủi vậy, ít ra thì cũng được nằm trên người anh...

Ai ngờ im lặng một lát, nó lại bổ thêm một đao, "À không, cả cọng lông mày cũng không bằng."

Tôi: "...!!!" 

Tôi dám chắc, có thể chịu đựng nó lâu như vậy, hoàn toàn là do tôi quá lương thiện!!!

*   *   *

03. 

Năm cuối cấp ba, chúng tôi đều bận ôn thi đại học, tôi và Thi Thi ít có thời gian nói chuyện với nhau. Cũng vì bận rộn nên tôi ít theo dõi thông tin về anh, hầu như cái gì cũng không biết, còn bị Thi Thi cười cho một trận.

Có lần Thi Thi gặp một chuyện không vui, nhờ tôi giúp giải quyết. Tính tôi bộp chộp hay làm hỏng việc, càng gỡ càng rối, cuối cùng không những không giải quyết được, lại mang thêm phiền toái cho nó. Vì vậy nên tôi đã tự trách rất lâu.

Nó an ủi tôi, "Thôi đừng nghĩ nhiều nữa, đợi thi đại học xong bố chở mày đi xem Thiên Khanh Ưng Liệp."

Tôi ngơ ngác, "Không cần, cần em gái bố cơ!" Đừng trách tôi, khi ấy tôi cũng không chú ý theo dõi lắm nên hoàn toàn không biết Thiên Khanh Ưng Liệp là phim Vương Tuấn Khải đóng chính.

Thi Thi hết cách, "Thiên Khanh Ưng Liêp là phim của em gái mày còn gì =.=" Ngừng một lát lại nói tiếp, "Mày ở trong rừng ra à, có poster luôn rồi kìa!!!"

... 

Hình như tình cảnh của tôi khi ấy cũng không khác ở trong rừng mới ra là bao...

Tôi xin tự quỳ bàn phím nhận tội (≧﹏≦)

*   *   *

04. 

Vương Tuấn Khải thật sự rất đẹp trai, nhưng trong mắt tôi thì lại là kiểu đẹp theo lối phổ thông, không có gì đặc biệt ấn tượng. Nếu anh chụp chung với nhiều nam nghệ sĩ khác, cùng đứng trong một khung hình, tôi nhất định không thể nhìn một cái liền nhận ra anh.

Thời gian đầu biết đến TFBOYS, tôi thậm chí không phân biệt được ba người bọn họ. Có lần, thấy em gái đăng ảnh Vương Nguyên, tay nhanh hơn não chạy vào bình luận: "Vương Tuấn Khải thật đẹp trai!"

Kết quả là, em gái gửi lại cho tôi một loạt dấu chấm than =.="

Sau này mới biết, thật ra nó là một Tiểu Thang Viên, chỉ thích Vương Nguyên, không bao giờ quan tâm đến bất kì ai khác. Có điều lịch sử đen tối này của tôi đã bị nó nhỡ kĩ, hễ có dịp là lại mang ra trêu chọc tôi.

*   *   *

05. 

Nói về đứa em gái này, là một đứa ngoan cố quật cường, thật ra tôi có thể biết đến Vương Tuấn Khải cũng hoàn toàn là nhờ nó.

Từ năm mười tuổi tôi đã tách khỏi gia đình, trước đó chị em chúng tôi như nước với lửa, hễ gặp là đánh, không ai nhường ai. Từ nhỏ nó đã nhận được nhiều tình thương hơn nên tôi rất ghen tỵ, nghĩ lại khi ấy mình cũng quá mất phong độ rồi. 

Sau khi tôi đi, nó lại ngoan bất thường, cứ vài ba hôm lại gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm. Mấy câu nó hay nói nhất là "Chị khỏe không?", "Chị thế nào rồi?", "Bao giờ chị về?",... 

Đầu năm 2015, nó lại gọi điện như thường lệ, nhưng thay vì hỏi "Năm nay chị có về không" thì lại nói "Chị có biết TFBOYS không". Khi ấy tôi vẫn được gia đình quản thúc rất kĩ, ấn tượng về Trung Quốc cũng rất tệ, hoàn toàn là một đứa con ngoan được đúc ra từ khuôn mẫu không biết phản nghịch là gì nên nghe vậy thì tức giận quát lên,"TFBOYS là cái khỉ gì!" rồi cúp máy.

Lúc ấy còn quá trẻ con, nói năng không suy nghĩ, đã làm tổn thương em gái. Dù sao nó cũng còn quá nhỏ, tự nhiên bị quát lên như vậy nhất định rất cảm thấy rất uất ức. Nhưng khi ấy tôi cũng không biết suy nghĩ, chỉ cho rằng Trung Quốc rất xấu, nó thích Trung Quốc là rất hư, tuy có thấy áy náy nhưng vẫn sĩ diện không chịu hạ giọng xin lỗi.

Tết năm ấy về nhà, cứ nghĩ nó sẽ không để ý đến mình, nhưng ngoài dự đoán, nó không những không nhụt chí mà còn quyết tâm lôi kéo tôi vào "con đường tội lỗi": cho tôi xem tạp chí, bắt tôi nghe nhạc, xem MV, kể lể không ngừng TFBOYS tốt thế nào, giỏi đến đâu,...

Nghĩ lại, nếu không có đứa em gái này, có lẽ tôi cũng không may mắn được biết đến anh, sẽ không tìm được mục đích sống, càng không thể quen biết Thi Thi, có được người bạn tốt như vậy.

*   *   *

06. 

Trước đây đọc tùy bút "1987 rồi của Lý Dịch Phong, đặc biệt ấn tượng với câu nói này: "Trong tình yêu không có nên hay không nên, chỉ có thân bất do kỷ."

Thích một ai đó không phải chuyện bản thân có thể điểu điều khiển. Tình yêu đến rất tự nhiên, không thể ngờ trước, không thể cưỡng cầu, cũng không thể né tránh. Đôi khi chúng ta đã đặt sẵn những hình mẫu tiêu chuẩn dành cho người trong lòng, nhưng cuối cùng lại bị thu hút bởi một người hoàn toàn trái ngược với hình mẫu ấy. Nhân sinh như kì, thế sự vô thường, trong tình yêu không có nên hay không nên, chỉ có thân bất do kỷ.

Trước đây tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình thích một chàng trai Trung Quốc, lại còn là một "mặt trắng nhỏ" như Vương Tuấn Khải. Hoàng tử trong lòng tôi phải là một người khỏe mạnh vững vàng như ông nội để bảo vệ tôi, nhưng khi đứng trước tôi lại phải dịu dàng ân cần như bà nội để bao dung tôi. Cuối cùng không ngờ lại đem lòng yêu mến một người trước đây chỉ cần nghe tên đã ghét, còn xa không thể chạm tới, mãi mãi không thể bảo vệ hay bao dung mình.

Trước đây tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày vì thích một ai đó mà phản nghịch, thay đổi bản thân, làm những chuyện táo bạo điên cuồng đến vậy. Từ nhỏ tôi đã muốn lớn lên sẽ trở thành hình mẫu đứa con lý tưởng để gia đình tự hào, nhưng không phải bản thân tôi. Cuối cùng lại có thể can đảm đấu tranh với thành kiến của mọi người mà bước chân trên con đường ngược lại.

Mọi chuyện xảy ra đều rất tự nhiên, tôi không ngờ mình sẽ thích anh, chưa từng hối hận mình đã thích anh và sẽ tiếp tục thích anh như vậy.

Người ta vẫn thường nói có những người một khi đã gặp rồi thì sẽ sai lầm cả đời nhưng không gặp thì cũng có nghĩa là cả đời u mê. Có lẽ, Vương Tuấn Khải chính là người ấy của tôi.

Vương Tuấn Khải, mười dặm gió xuân chẳng bằng anh, nhược thủy tam thiên chích thủ nhất biều.
Bình Luận (0)
Comment