Anh Là Dương Quang Rực Rỡ Nhất!

Chương 55


Hà Tịch ngồi xuống ghế mà vẫn chưa thể hoàn hồn.

Tử Lý chỉ hận không thể đập mấy đĩa thịt vào mặt Dương Minh:
- Có tiền thì oai lắm à? Chạy như điên thế là muốn khiến bọn tôi sợ chết khiếp đúng không?
Dương Minh không thèm đáp, nhàn nhã đưa nước lên miệng uống.

Tống Đại Nghĩa ngồi bên cạnh, không ngừng khuyên nhủ:
- Tử Lý à, lâu rồi mới gặp.

Đừng có làm ra cái bộ dạng đáng sợ này của cậu nữa có được không? Bình thường đã điên rồi, nay nghỉ điên một ngày không được sao?
Đúng là gặp cái tên này không có gì là tốt lành.

Từng câu từng chữ đều mang ý châm chọc.

- Cậu muốn ăn đánh đúng không? Người điên là cái tên chết bầm kia kìa!
Hàn Lập hết cách, đành chắp tay van xin:
- Các cậu đừng có như thế nữa được không? Khó lắm mới có dịp như hôm nay, vui vẻ lên một chút không được à?
Hà Tịch kéo Tử Lý ngồi xuống, nhẹ nhàng nói:
- Đừng loạn nữa.

Một bàn thức ăn thịnh soạn đang chờ cậu đây này!
Mọi người đang là sinh viên, bọn họ không đến những nhà hàng đắt đỏ sang trọng mà chọn một quán ăn bình dân.

Nhân viên liên tục mang thức ăn và rượu lên.

Tử Lý gác lại cơn phẫn nộ trong lòng, nuốt nước bọt nhìn đĩa tôm chiên béo ngậy trước mặt.

Tống Đại Nghĩa đi đến bên cạnh Hà Tịch, cùng cô ôn chuyện rất lâu.

Cậu ta sau khi tốt nghiệp liền thi vào một trường quân sự, nghe nói gia đình không ngừng phản đối, nhưng cũng đã kiên trì tới nay.

Tóc ba phân, quần là áo lượt, đúng là đã ra dáng một quân nhân.

Âu Tuấn cầm chén rượu, nghiêm túc nhìn mọi người:
- Hôm nay không say không về nhé? Nhất là Hà Tịch, cậu đã vắng mặt hơi lâu rồi đấy!
Cô bị chỉ mặt gọi tên xong chỉ biết cười khổ.

Cô cũng là bất đắc dĩ thôi mà...!Nhìn chén rượu, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm cầm lên:
- Vậy tôi uống cạn chén này coi như là tạ tội với các cậu, có được không?
- Thế thì ít quá, cậu phải kính từng người một mới ra dáng một lớp trưởng gương mẫu! Đã phạt phải ra phạt!
Hà Tịch trong lòng ai oán.

Kể từ lần đầu tiên cô chạm vào rượu là hôm liên hoan tốt nghiệp, đến nay cô chưa từng chạm lại.

Nhưng không nỡ phụ sự mong đợi của mọi người, cô khó khăn gật đầu:
- Vậy...!tôi kính mỗi người...!một chén.

Bắt đầu từ Tử Lý bên cạnh.

Chén rượu ấm nóng đầu tiên tràn vào khoang bụng, hơi cay nồng sộc lên mũi khiến cô muốn sặc.


Chén thứ hai, cô cơ hồ cảm nhận được ruột gan sắp bị cào rách.

Chén thứ ba...
- Kính...cậu...
Dương Minh nhìn cô không chớp mắt.

Sau khi thấy cô đã uống cạn, cậu mới chậm rãi đưa rượu lên miệng.

Đảo một vòng hết năm chén rượu, Hà Tịch cảm thấy khắp người nóng vô cùng, từ đầu óc đến lục phỉ ngũ tạng đều giống như lửa đốt.

Mọi người vỗ tay tán thưởng:
- Đúng là lớp trưởng của chúng ta, bản lĩnh vô cùng lớn!
Hà Tịch thở phào một hơi ngồi xuống ghế.

Tử Lý lúc này đang lo ăn lo uống, không để ý tới cô nữa.

Năm chén rượu này coi như đã lấy đi nửa phần tỉnh táo của cô.

Bụng cô cồn cào.

Khi đói mà uống rượu sẽ kinh khủng thế nào, giờ đây cô đã được lĩnh giáo rồi.

Mỗi một lần nâng chén là một lần càn quét lí trí.

Không khí nồng nhiệt trên bàn ăn khiến cô cũng vui lây.

Thế là cô uống không ngừng, cô không biết mình đã uống nhiều bao nhiêu, chỉ biết tâm trí ngày càng mơ màng.

Hàn Lập đứng phắt dậy, cầm lấy chai rượu đưa lên trước miệng, cất tiếng hát gà bay chó sủa khiến cho cả đám cười sặc.

Ngay cả khách khứa ngồi những bàn bên cạnh cũng chú ý, vỗ tay theo tiếng hát của cậu ta.

- Hàn Lập là vậy đấy.

Cứ say là hát, say là hát.

Sáng hôm sau lại ôm một bụng xấu hổ đi gặp người khác.

- Giọng hát nội lực thế này, không làm ca sĩ thật uổng.
- Hahaha...
- Nào! Mau uống! Tối nay không cho ai rời khỏi đây!
- Xem cậu ta kìa...
Cuối buổi, ba người tỉnh ba người say.

Tử Lý dựa vào vai Hà Tịch ngủ như chết.

Hà Tịch thấy bụng đói, cô muốn gắp một miếng thịt nhưng không hiểu sao miếng thịt này lại có hình dáng của một con tôm...? Thần thức không được tỉnh táo, cô cũng không nghĩ nhiều mà tính đưa lên miệng.

Kết quả còn chưa tới miệng, "miếng thịt" trong tay đã bị người ta giành đi mất.

- Ai vậy...sao lại cướp đồ ăn của tôi...

- Đây là tôm.

Giọng nói này quen quá, nhưng cô không nhớ ra ai cả.

Dương Minh đặt "miếng thịt hình con tôm" xuống, đem đĩa tôm đến một chỗ xa hơn.

Hà Tịch muốn với nhưng không tới.

Âu Tuấn buồn cười:
- Hà Tịch, cậu say quá rồi.

Đến thứ này cũng nhìn lộn thành thịt được.

Cô nhíu mày:
- Tôm...? Rõ ràng...là thịt! Mau trả thịt lại đây...
Tống Đại Nghĩa chỉ chỉ trỏ trỏ:
- Cũng còn đỡ hơn "con lợn" bên cạnh kia kìa, say ngủ đến không biết trời biết đất gì.

Dô, ngáy còn to nữa chứ!
Tử Lý nếu còn đủ tỉnh táo để nghe cậu ta nói câu này nhất định sẽ đập cho cậu ta vài cái.

Âu Tuấn nhìn đồng hồ, đã muộn lắm rồi.

Bọn họ hơi đau đầu, làm sao mang ba kẻ say này về? Tống Đại Nghĩa thuận đường đem Tử Lý về khách sạn.

Mặc kệ bốn người còn lại tự xử.

Dương Minh đã uống rượu nên không lái xe, chỉ đành gọi taxi.

Âu Tuấn vất vả dìu Hàn Lập ra ngoài, lại vất vả lôi kéo cậu ta lên xe.

Trước khi đi còn dặn dò cẩn thận:
- Cậu đưa Hà Tịch về ký túc xá nhé! Chúng tôi đi trước đây.
Hà Tịch tuy say nhưng vẫn miễn cưỡng tự lết đi được.

Cô bỏ qua Dương Minh và chiếc taxi đang chờ một bên, trực tiếp đi thẳng về phía trước.

Dương Minh kéo cô lại, nhưng lại bị cô đẩy ra.

Tài xế có chút mất kiên nhẫn, cuối cùng bỏ đi mất.

Cậu đen mặt đuổi theo cô gái đang say đến không biết trời đất gì kia.

Bước chân tuy lảo đảo nhưng cô đi rất nhanh.

Đi được một đoạn đường dài, hình như đã thấm mệt, cô ngồi sụp xuống đất.

Dương Minh nheo mắt nhìn cô, hạ giọng:
- Mau về thôi.


Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, hai đầu mày nhíu lại:
- Cậu là ai? Quen tôi à?
Dương Minh còn chưa kịp phản ứng, cô đã đứng dậy chạy đi tiếp.

Đến một đoạn vắng vẻ, cô nôn thốc nôn tháo.

Nôn đến nỗi ruột gan đau nhói.

Một bàn tay chạm vào lưng cô nhẹ nhàng vỗ về.

Hà Tịch quay đầu nhìn cậu, mọi thứ trong bụng lại bắt đầu trào lên họng lần nữa.

Coi như những thứ tối nay cô nhét vào đều bị lôi ra sạch sành sanh.

Sau cùng, tay chân cô vô lực.

Hà Tịch cũng chẳng màng gì nữa, ngồi hẳn xuống nền đất lạnh.

Dương Minh tốt bụng nhắc nhở:
- Ký túc xá sắp đóng cửa rồi.

Nhưng cô làm sao nghe hiểu được chứ? Cô đang là một kẻ say cơ mà.

Thấy cô vẫn im lặng cúi đầu, không chút động tĩnh, cậu chạm nhẹ vào vai nhưng cô vẫn bất động.

Lồng ngực phập phồng, hơi thở đều đặn.

Hà Tịch thế mà lại nhanh chóng ngủ đến không biết trời đất sao trăng gì.

Cho đến khi được Dương Minh cõng trên lưng, cô vùi mặt vào vai cậu, coi cái lưng của cậu như một chiếc giường êm ái.

Thỉnh thoảng cậu cảm nhận được mũi cô cọ nhẹ vào hõm cổ, có chút nhột.

Người cô khá nhẹ, cõng cô đi một đoạn dài nhưng không mấy tốn sức.

Đôi lúc có một làn gió nhẹ thoảng qua khiến Hà Tịch cựa quậy.

Ánh đèn đường hiu hắt gợi nhớ một vài ký ức xa xôi.

Từng có lần đi học thêm về, Dương Minh ngăn cô leo lên xe bus, nằng nặc đòi cô dạo bộ với mình.

Hà Tịch vốn không chịu, nói trời đã tối, đi như vậy thì bao giờ mới về đến nhà? Nhưng nói qua nói lại một hồi, cuối cùng vẫn là cô chiều theo ý cậu.

Ban đầu còn khá vui vẻ, Dương Minh kể chuyện cho cô nghe vài ba câu chuyện khi còn bé khiến cô cười không ngớt.

Tiếng cười giòn tan hoà vào tiếng xe cộ tấp nập chạy trên đường.

Dưới ánh đèn mở ảo, Dương Minh nhìn nụ cười của cô càng thêm mê hoặc.

Nhưng dần dần, Hà Tịch chẳng thể nào theo kịp bước chân của cậu, luôn bị tụt lại phía sau.

Cô không nhịn được liền nói:
- Cậu không thể đi chậm lại à?
Dương Minh ngây thơ đáp:
- Đi như cậu đến khuya cũng không về tới nhà! Ai nói chân cậu ngắn?
Hà Tịch có chút giận dỗi.

Cô so với những bạn nữ khác cũng tính là cao, nhưng chẳng là gì so với chiều cao của cậu.


Còn nói dám chân cô ngắn? Đúng là quá đáng!
- Ai là người sống chết đòi đi bộ chứ?
Dương Minh nhịn cười, bộ dạng lúc giận dỗi của cô đáng yêu vô cùng.

Cậu đi đến rồi ngồi xuống trước mặt cô:
- Lên đây đi, tôi cõng cậu.

Cô không ngờ cậu lại có đề nghị như vậy, dè dặt nhìn xung quanh:
- Lỡ có ai thấy...
Cậu thúc giục:
- Ai thấy được chứ? Mau lên nào!
- Tôi không nhẹ đâu!
- Vẫn dư sức.

Đừng nói là cõng, cho dù bế cậu về tận nhà tôi cũng bế được.

Hà Tịch đỏ mặt, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nghe lời mà leo lên.

Dương Minh rất cao hứng, nhưng lại đi rất chậm.

Cô thấy vậy liền lèm bèm: thà để cô tự đi còn nhanh hơn.

Cậu dừng bước, quay mặt lại nói với cô:
- Tôi cố tình đấy.

Chỉ ước nhà cậu xa hơn một chút...
Bị lời của cậu làm cho đỏ mặt, Hà Tịch cảm thấy tim rung rinh giống như giọt sương đầu cánh hoa, chỉ cần có chút gió tác động là sẽ rơi xuống ngay lập tức.

Cậu biết tỏng là cô đang nghĩ thế nào, lại nói thêm:
- Hay từ nay cứ về bằng cách này đi.

Coi như...rèn luyện sức khoẻ.

Cô càng thêm thẹn thùng, ở phía sau lẩm bẩm:
- Rèn luyện cái gì chứ...!có ai rèn luyện như cậu không?
Dương Minh dừng bước:
- Không tin tôi có thể cõng cậu mỗi ngày à?
Hà Tịch lòng nghĩ một đằng, miệng đáp một nẻo:
- Không tin!
- Còn không tin?
Dương Minh đột ngột chạy đi rất nhanh khiến cô hốt hoảng, liên tục vỗ vào vai cậu:
- Cậu làm gì thế?
Cậu không đáp, cũng không có ý định dừng lại.

Cho đến khi chạy được một đoạn khá xa, cậu mới hỏi:
- Giờ tin chưa?
Hà Tịch sợ cậu mệt liền vội đáp:
- Tin! Tin! Tin!
Lúc này cậu mới chịu dừng bước.

Hơi thở cậu nặng nề, cô còn thấy được chán cậu lấm tấm mồ hôi, Hà Tịch đau lòng, giúp cậu lau đi:
- Có mệt không? Mau cho tôi xuống.
Dương Minh dứt khoát lắc đầu: không mệt!
Đến khu gần nhà, Hà Tịch sợ bị người quen bắt gặp, Dương Minh mới đồng ý để cô xuống.

Bọn họ...
Đã từng có những ký ức đẹp như thế.
Cớ sao lại...!

Bình Luận (0)
Comment