Anh Là Dương Quang Rực Rỡ Nhất!

Chương 87


Hôm sau Hà Tịch về tới nhà, phát hiện cả căn nhà đông đúc vô cùng.

Mẹ Hà thấy cô liền cười tươi, bảo cô tới chào mọi người.
Là ông bà nội, còn có gia đình chú thím và anh em họ của Đinh Nhiên.
Hà Tịch lễ phép cúi chào:
- Cháu chào mọi người ạ.

Năm mới chúc mọi người vạn sự như ý, gặp nhiều may mắn ạ.
Ông bà nội thấy Hà Tịch đều mỉm cười phúc hậu, nói cô tới ngồi cạnh họ.

Hà Tịch ngoan ngoãn đi tới, vừa kịp đặt mông xuống liền nghe giọng nói sau lưng:
- Tiểu Tịch đúng là càng lớn càng xinh đẹp nhỉ!
Hà Tịch biết thừa là ai, cô chỉ cười mà không đáp.
Thím Thủy đặt đĩa trái cây xuống bàn.

Ánh mắt lúc nhìn cô không hề thân thiện, nhưng cô không để tâm lắm, bởi dù sao cũng đã quen rồi.
Chồng thím ấy là em trai ruột của bác Đinh.

Nhà họ và ông bà nội vào dịp đầu xuân năm mới mỗi năm đều tới đây chơi một vài ngày.

Cô không phải là cháu ruột của bọn họ, họ đối với cô khách khí một chút là tốt rồi.

Chỉ là thím Thủy này là một người phụ nữ chanh chua, lòng dạ lại có phần hẹp hòi, đối với cô vẫn luôn không được thân thiện cho lắm.
Mẹ Hà nhớ ra một chuyện, vội hỏi cô:
- Con có đến nhà ông Trương chưa?
Hà Tịch tất nhiên không quên chuyện mẹ dặn.

Trước lúc ra sân bay đã kịp ghé qua nhà ông.

Giờ đây ông Trương đã già, không bán hoa nữa, chỉ ở nhà chờ con cháu phụng dưỡng.

Nhưng có đôi lúc đầu óc không minh mẫn, sức khoẻ cũng kém đi nhiều.

Đáng buồn hơn là ông không còn nhớ rõ hai mẹ con họ nữa, nhưng khi hỏi tới bà ngoại của cô, ông không hề quên, còn kể rất nhiều chuyện hồi trẻ của bọn họ.

Lúc Hà Tịch tạm biệt ông để trở về, lòng thực buồn bã.
Hà Tịch về đã được một lúc lâu, hành lý còn chưa kịp đem đi cất.

Bác Đinh nói cô mệt thì lên lầu nghỉ ngơi, thím Thủy vội nói xen vào:

- Con gái bây giờ tuy không yêu cầu nữ công gia chánh, nhưng ít nhất cũng nên có chút đảm đang việc nhà, không thì sau này gả cho ai được chứ? Phải không chị dâu?
Mẹ Hà cười trừ, nhưng rất nhanh liền đáp:
- Tiểu Tịch từ bé đã phụ giúp mẹ rất nhiều từ việc nhà đến hàng quán.

Con bé dù chưa đến hai chữ đảm đang nhưng cũng có thể gọi là biết việc, biết điều.

Hiện tại cháu nó vẫn còn trẻ, em dâu nói đến chuyện cưới gả thật là có phần xa xôi rồi!
Bác Đinh gật gù:
- Con gái của nhà ta còn sợ không thể gả hay sao? Tiểu Tịch đi máy bay đã mệt rồi, lên lầu nghỉ đi nhé!
Thím Thủy không nói gì nữa, chỉ trơ mắt nhìn Hà Tịch kéo vali lên trên lầu.

Hà Tịch tắm rửa xong, cô dù có hơi mệt thật nhưng cô vẫn rất " biết việc" xuống bếp phụ giúp.

Mẹ Hà thấy cô chỉ cười không nói, bà biết tính cô mà.

- Con giúp thím nhặt rau đi nhé, mẹ xem gà om chín chưa.
Cô gật đầu rồi ngồi xuống ghế.

Thím Thủy nói với cô đôi ba lời.

Hà Tịch để ý đến bộ móng mới làm của bà, có lòng khen đẹp.

Bà đang mặt mày cau có liền vui vẻ cười lớn:
- Đẹp đúng không? Đắt tiền tất nhiên là phải đẹp rồi.
- Vâng ạ.
- Còn có bộ váy này, là may thủ công bằng gấm thượng hạng, cực kỳ cực kỳ quý giá.

Cái vòng ngọc phỉ thúy này nữa, là đồ cổ thím giành mua được...
Hà Tịch và mẹ Hà nhìn nhau cười trộm.

Đôi lúc cũng góp thêm vài câu tán thưởng, thím Thủy thực sự là cười đến không ngậm được mồm.

Không gì sướng bằng nghe lời nịnh nọt của người mình ghét.
Bộ váy bà đang mặc đúng là trông rất đắt tiền, nhưng hình thể bà tương đối béo.

Vải gấm không có độ co giãn, bà bất chấp mặc vào nhìn mà khó thở thay.

Lúc đứng dậy còn đỡ, ngồi xuống một cái là ngấn nào ra ngấn đấy, đường chỉ muốn đứt hết cả ra rồi.

Trang sức không vàng thì bạc, chất đầy lên người nhìn rất dung tục.


Tất nhiên là người khác có thấy cũng không có ý nhắc nhở, chẳng ai muốn rước rắc rối về mình cả, mà bà lại càng không cảm thấy bản thân có vấn đề.
Lúc ăn cơm thím Thủy với tay gắp miếng thịt ở phía xa, tay áo và vòng bạc chấm hết xuống bát canh cá, mọi người đều thấy cả.

Bà nội Đinh thật sự là nhìn hết nổi rồi mới nói:
- Chị Thủy, ở nhà thì ăn mặc đơn giản một chút là được.

Váy vóc lụa là của chị thật làm người già như tôi chói cả mắt.
Thím Thủy xị mặt đáp:
- Mẹ! Cả năm con tất bật chăm chồng chăm con, nào có dịp được mặc đẹp...
- Tôi biết, tôi biết.

Nhưng mà lúc ăn cũng nên có ý tứ chứ.

Vàng bạc gì thì đeo ít thôi, đeo nhiều thế đêm nằm ngủ không thấy người ê ẩm hả?
Bà còn định cãi lại nữa, lại bị chồng trợn mắt cảnh cáo, dù không cam lòng nhưng giữa bữa cơm vẫn phải chạy đi thay ra.
Buổi tối, Hà Tịch đến thư phòng tìm sách, vô tình đi qua phòng của Đinh Nhiên.

Cô vốn không phải là kẻ thích nghe lén người ta nói chuyện, chỉ là tên của cô thốt ra từ miệng của một người phụ nữ, giọng nói này lại vô cùng quen thuộc.
Thím Thủy kéo Đinh Nhiên lại gần, không kiêng dè mà nói:
- Cháu xem hiện tại bố cháu còn để tâm tới hai mẹ con nhà họ hơn cả cháu, sau này tài sản của Đinh gia ta sẽ rơi vào tay họ mất thôi.

Thím nói cháu phải canh chừng họ cho cẩn thận, không được để cho họ sinh ra bất cứ ý niệm không an phận nào cơ mà!
Đinh Nhiên đang buồn ngủ muốn chết, liên tục ngáp ngắn ngáp dài, lời bà nói thế mà cũng chẳng có mấy câu lọt được vào tai.
- Cháu có thấy con bé Hà Tịch kia không? Suốt ngày tỏ ra hiền lành ngoan ngoãn, ai mà biết sau lưng nó tính toán cái gì chứ? Bố cháu lại bênh vực nó hết mực, nay nó đã một bước lên mây rồi! Hai mẹ con nó vốn chỉ có cái quán ăn rách nát, giờ đã có thể "hô mưa gọi gió", muốn gì được nấy rồi.
Đinh Nhiên nheo mắt, giật tay khỏi tay bà thím lắm mồm rồi mới đáp:
- Chị ấy là thật sự tốt bụng, thím đừng có nói lung tung nữa.
- Nhìn cháu xem! Thời gian đầu không phải là còn ghét nó cơ mà, sao hiện tại lại nói giúp nó thế hả...
Đinh Nhiên thở dài, đáp qua loa:
- Trước đây là cháu nghĩ sai.

Thím cũng đừng có làm khó chị ấy nữa.

Cháu buồn ngủ rồi, thím về phòng đi.
Thím Thủy càng thêm sốt sắng:
- Hai mẹ con họ rốt cuộc là đã cho cháu ăn bùa mê thuốc lú gì rồi?
Bùa mê thuốc lú cái gì? Trước đây cũng là thím Thủy bà nhét vào não cô những suy nghĩ sai lệch, còn doạ cô sẽ có ngày bị hai mẹ con Hà Tịch độc chiếm hết tài sản rồi đuổi cô đi.


Còn nói cái gì mà ban đầu nhìn tốt thế thôi, nhưng sau dăm bữa nửa tháng là lộ nguyên hình ngay...trên đời làm gì có mẹ ghẻ nào lại thật lòng thương con chồng...
Kết quả là đã chung sống mấy mấy năm, họ đối với cô cũng rất tốt.
Đinh Nhiên ngáp một hơi dài, vô ý nói:
- Thím đừng có nhắc đi nhắc lại chuyện này nữa.

Bố cháu mà nghe được sẽ mắng cả cháu đấy!
Thím Thủy thực sự hết nói nổi, lúc bị Đinh Nhiên đẩy ra khỏi phòng miệng vẫn một mực khẳng định:
- Cháu nhất định là đầu óc có vấn đề.

Đến một lúc nào đó có bị họ ức hiếp đừng có mà chạy tới nhà chú thím khóc lóc, lúc đấy không ai giúp nổi cháu đâu!
Hà Tịch chở về phòng, ít nhiều cảm thấy không thoải mái.

Kể từ khi cô tới ngôi nhà này, đôi lúc vẫn thường hay nghe được những lời xì xào bàn tán không hay từ bên ngoài.

Cô tất nhiên không vui, nhưng cũng không có cách nào.

Cô chưa từng nói với mẹ mình về vấn đề này, chỉ vì không muốn bà nghĩ ngợi nhiều.

Thấy bà mỗi ngày đều vui vẻ, cô đã rất mãn nguyện rồi.
Hai ngày sau, Hà Tịch về lại trường.

Mẹ Hà trách sao mà đột ngột thế, cô chỉ cười an ủi:
- Con sắp tốt nghiệp nên hơi bận.

Có thời gian rảnh con lại về.
Đinh Nhiên thì vẫn rất thong thả, còn định ở nhà thêm mấy hôm.
Mấy ngày này cứ bay đi bay lại khiến Hà Tịch có chút mệt.

Cô ôm vali đứng đón taxi, chợt thấy một chiếc xe dừng lại trước mặt.

Kính xe mở xuống, gương mặt bên trong hiện ra khiến cô có chút giật mình.

Sao lại trùng hợp mà gặp cậu ở đây...
Dương Minh chậm rãi tháo kính râm rồi nhìn cô.

Hà Tịch cố tình quay đi hướng khác, làm như không thấy.
-Lên xe đi, tôi đưa cậu về.
- Không cần phiền đến cậu, tôi tự về được.
Dương Minh quyết định không nói nhiều, trực tiếp bước xuống rồi cướp lấy vali của cô nhét vào trong cốp xe.

Hành động ngang ngược của cậu khiến cô có chút tức giận:
- Cậu làm gì thế? Mau trả lại đây.
- Cậu không lên thì tôi không trả.
Hà Tịch không nỡ nói nặng, chỉ hít một hơi sâu rồi đáp:
- Cậu...cậu thật sự rất quá đáng.

Dương Minh nhẹ giọng:
- Không còn sớm, tôi đưa về thì có gì to tát đâu.

- Tôi lại không biết cậu có sở thích đưa người ta về đấy.
Sở thích gì cơ? Dương Minh nghe mà không hiểu chút nào.
Ngồi trên xe, Hà Tịch quay đầu ra ngoài, im lặng không nói.

Dương Minh lái xe khá chậm khiến cô hơi buồn ngủ.
Cậu đột nhiên hỏi:
- Mấy ngày tết thế nào?
- Bình thường.
Hà Tịch thành thật trả lời.
- Cậu đang tức giận với tôi phải không?
- Tức giận?...Tôi...
Lời này nói ra đúng là khiến cô tỉnh ngộ.

Cô thực sự có tức giận, từ buổi tối hôm đó....Cô hành động rất cảm tính, đến bản thân cũng không nhận ra.
Thấy cậu và Lâm Di như vậy, cô ôm một bụng ưu sầu đến tận bây giờ.

Rõ ràng cô đã luôn chuẩn bị tin thần với việc cậu sẽ yêu một ai khác, đó là về mặt lý thuyết.

Còn trên thực tế, cô lại khó chịu thế này đây.
Xem xét lại một chút, cô có tư cách để thể hiện thái độ này không? Tất nhiên là không.
Cô không nên như vậy.
Hà Tịch có chút mất tự nhiên, cố gắng chuyển chủ đề:
- Cậu...sao lại đến sân bay?
Thái độ của cô thay đổi nhanh như lật sách thật khiến Dương Minh bất ngờ.

Cậu từ tốn đáp:
- Tôi cũng vừa mới xuống máy bay.

Ông bà nội giữ tôi lại đến tận hôm nay.
Cô hiểu ra.

Mọi năm cậu về ăn tết với ông bà nội, còn có thể đi họp lớp luôn.
- Phía trước là trung tâm thương mại phải không?
- Phải.
- Vậy cậu dừng ở đó đi.

Tôi cần mua một thứ, lát tôi có thể tự về.
Dương Minh không làm theo lời cô mà đi thẳng xuống bãi đậu xe ở dưới tầng hầm.

Bị cô nhìn không chớp mắt, cậu rất tự nhiên mà nói:
- Tôi cũng cần mua một vài thứ..

Bình Luận (0)
Comment