Anh Lại Gặp Em

Chương 39

Lục Giai Ngưng ngồi trên ghế sô pha, không có hứng thú lật báo, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía tầng lầu. Sáng sớm lúc rời khỏi giường, Lục Thần Hòa đã gặp mặt cô, phòng ngủ của Lục Thần Hòa nếu không được anh cho phép thì không ai dám vào. Nói dễ nghe một chút, là thông báo, còn khó nghe hơn chính là cảnh cáo, cho nên bất luận cô muốn biết trong phòng của Lục Thần Hòa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi chờ ở đây, đợi người phụ nữ đêm qua chủ động đi xuống.

Chợt nghe có tiếng động từ phía cầu thang, ngay sau đó tiếng bước chân xa lạ bước từng bước một đi xuống, Lục Giai Ngưng lập tức ngồi ngay ngắn lại.

Thị Y Thần đi xuống lầu, đi vào phòng khách, trên ghế sô pha có một cô gái diện mạo xinh đẹp, trẻ tuổi nhìn cô chằm chằm. Thị Y Thần một lần nữa gật đầu chào lễ phép, sau đó đi về phía cửa ra vào.

"Cô... Đợi một chút."

Lúc Thị Y Thần đi ngang sô pha, Lục Giai Ngưng gọi cô. Cô dừng bước, nhìn về phía Lục Giai Ngưng.

"Tôi là Lục Giai Ngưng, Lục Thần Hòa là em trai của tôi."

Lục Giai Ngưng thoáng để lộ ánh mắt coi thường, Thị Y Thần có cảm giác không được thoải mái, nhưng do được giáo dục tốt nên lịch sự trả lời lại: "Xin chào, tôi họ Thị, thị trong thị vệ, Thị Y Thần."

Lục Giai Ngưng nói thẳng vào vấn đề: "Thị tiểu thư, tôi nghĩ nên nói ít lời khách sáo một chút thì hơn. Cô biết em trai của tôi đã có hôn ước không?"

Lại là chuyện này.

Thị Y Thần cảm thấy áp lực khiến đầu mình sắp vỡ tung. Tay cô nắm chặt cái túi xách, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào. Cô gặp Lục Thần Hòa tổng cộng chỉ có bốn lần, lần thứ ba mới biết được anh ta là chồng chưa cưới của khách hàng, thế nhưng lần thứ hai gặp anh ta lại phát sinh quan hệ một cách không rõ ràng, tuy rằng cô thật sự không bao giờ muốn thừa nhận chuyện này.

Lục Giai Ngưng thấy cô ngầm thừa nhận, vẻ mặt khinh bỉ nói: "Xin lỗi cho tôi nói thẳng, cô có biết không, bởi vì sự xuất hiện của cô, hôn ước mới xảy ra vấn đề. Một mối nhân duyên tốt đẹp như vậy, chỉ vì sự xuất hiện của cô mà tất cả đều bị phá hỏng hết. Có thể cô sẽ nói đây là điều cô không mong muốn xảy ra, cô không phải cố ý, nhưng đừng làm người thứ ba thích tìm mọi lý do để biện hộ cho hành vi vô sỉ của mình để chạy tội. Là phụ nữ, chỉ cần gặp Thần Hòa, đều sẽ tìm hết mọi cách, giở mọi thủ đoạn hòng chiếm lấy nó. Tôi đã từng gặp qua nhiều người muốn làm người phụ nữ của nó, nhưng tôi không hiểu tại sao nó lại có tình cảm với cô, thậm chí đồng ý chia tay với Đường Di..."

Đối mặt với Lục Giai Ngưng đang xem thường mình, tưởng tượng ra chuyện để vu oan giá họa, Thị Y Thần không thể nào nhẫn nhịn được nữa, cắt ngang lời nói của cô ta, "Lục tiểu thư, tôi nghĩ cô đã nghĩ sai một chuyện rồi. Tôi và em trai cô – Lục Thần Hòa tiên sinh, cũng chính là cái người ở trên lầu kia, nửa phần quan hệ cũng không có. Tôi cũng không phải là người thứ ba chen chân vào để phá hỏng tình cảm gia đình người khác. Nếu nói là một lần ngoài ý muốn dẫn đến hôn sự của anh ta và Đường tiểu thư tan vỡ, tôi thật sự rất áy náy. Cô căn bản không cần lo lắng tôi sẽ mặt dày bám riết anh ta không buông hay là làm chuyện gì khác. Tôi càng hy vọng sau khi bước ra khỏi cánh cửa ngôi nhà này, mãi mãi không gặp lại anh ta nữa, bởi vì anh ta căn bản là người bị bệnh thần kinh. Tốt nhất nên đưa anh ta đến bệnh viện não để kiểm tra đi. Rất xin lỗi, làm phiền một đêm."

Thị Y Thần nói xong, lịch sự khẽ cúi chào, sau đó xoay người đi về phía cửa ra vào, thay giày, bước nhanh ra khỏi nhà.

Lục Giai Ngưng kinh ngạc há hốc mồm không nói được lời nào, trừng lớn hai mắt đứng nhìn Thị Y Thần rời khỏi. Từ trước đến giờ, không, phải nói từ lúc Lục Thần Hòa sinh ra đến nay, lần đầu tiên có người nói nó bệnh thần kinh, hơn nữa còn tỏ vẻ xem thường đến vậy.

Lục Thần Hòa một tay bưng cà phê, một tay còn lại đút vào túi quần, chậm rãi đi xuống lầu.

Lục Giai Ngưng nghe có tiếng bước chân, có chút khó tin nhìn Lục Thần Hòa, nói: "Bệnh thần kinh, nghe chưa?"

Lục Thần Hòa không để tâm.

"Người ta nói em bệnh thần kinh. Điên rồi! Thật sự là điên rồi! Chị bắt đầu nghi ngờ có phải em bị bệnh thần kinh thật hay không, nếu không phải vậy tại sao lại làm ra nhiều chuyện kỳ lạ đến vậy, nếu không phải vậy tại sao lại xem trọng người phụ nữ này, rốt cuộc em thích điểm gì ở cô ta?"

"Nói rất đúng. Mọi người không phải vẫn luôn nói em lúc nào cũng chỉ chú tâm vào nghiên cứu nông nghiệp mà không chú tâm vào khách sạn là bệnh thần kinh sao? Chị hỏi em thích điểm gì ở cô ấy? Em chính là thích câu nói bệnh thần kinh này, nói rất đúng." Lục Thần Hòa ngồi xuống ghế sô pha, bắt chéo chân, lấy một tờ tạp chí trên kệ tiện tay lật một cái.

Lục Giai Ngưng vỗ ngực, sợ sẽ phun ra một ngụm máu tươu, "Em... Thật đúng là đống bùn nhão không đỡ được tường."

"Xin nhận lời khen ngợi. Nhanh đi chăm chút lại khuôn mặt của chị đi, nhìn nếp nhăn ở đuôi mắt chị, chậc chậc, có thể kẹp chết cả một con muỗi đó."

Lục Giai Ngưng khẩn trương nhảy từ trên sô pha xuống, quay mặt về phía tấm kính treo trên tường trang điểm, cái gì mà đuôi mắt có nếp nhăn, rõ ràng chỉ có một đường nhỏ xíu, bị Lục Thần Hòa nói như vậy thật không thể chịu được. Thật muốn tìm đường chết mà, đáng đời bị người ta mắng bệnh thần kinh.

"Mặc kệ em." Lục Giai Ngưng bỏ lại một câu, cầm chìa khóa xe, chuẩn bị rời khỏi. Lời Thị Y Thần nói khiến cô yên tâm hơn phần nào, chí ít Đường Di và Lục Thần Hòa cũng còn cơ hội tái hợp. Cô phải quay về nói chuyện với cha, nhiệm vụ tiếp theo là phải nhanh chóng mời Đường Di và đứa em trai không chịu thua kém ai này của cô đi ăn một bữa thật ngon. Tại sao cô lại khổ sở có một đứa em trai thế này cơ chứ?

"Đi đường cẩn thận." Lục Thần Hòa cong khóe môi, nhìn bóng dáng chị mình biến mất sau cánh cửa. Lục Thần Hòa buông tờ tạp chí, chìm vào suy nghĩ.

*****

Mang đôi giày sandal tinh tế, ra khỏi Hương Khê sơn trang, Thị Y Thần có cảm giác kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay, lòng trở nên chua xót.

Con đường uốn lượn xinh đẹp, hai hàng cây xanh bên đường rợp bóng, nếu không phải có mấy hàng cây tươi tốt che cho cô, Thị Y Thần sợ mình sẽ chết vì phơi nắng ở nơi hoang vắng thế này. Đừng nói xe taxi, thỉnh thoảng có một chiếc xe lao nhanh đến, cô chưa kịp vẫy tay thì bóng dáng chiếc xe đã biến mất không còn tăm hơi.

Bụng đói réo gọi, miệng lưỡi khô rát, Thị Y Thần chỉ có thể ra sức nuốt nước bọt. Muốn gọi điện thoại nhờ giúp đỡ, nhưng lúc móc điện thoại từ trong túi xách ra, đáng hận nhất chính là chỉ sau một đêm, điện thoại di động đã hết pin từ lâu. Rốt cuộc thì cô đã tạo nghiệt gì khiến cho đời này lại xui xẻo đến vậy.

Ngay lúc Thị Y Thần sắp tuyệt vọng, đột nhiên một chiếc màu bạc dừng lại trước mặt của cô. Cô mừng rỡ nhìn cửa kính xe hạ xuống, khi trông thấy gương mặt đáng ghét, cô không hề suy nghĩ quay đầu đi về phía trước.

Vốn muốn cảm ơn Lục Thần Hòa đã cho cô ở nhờ một đêm, thế nhưng vừa nghĩ đến lúc nãy bị Lục Giai Ngưng sỉ nhục, cô thật sự khó có thể nuốt trôi cục tức này. Cái gì người thứ ba?! Cho tới bây giờ đều là cô bị người thứ ba kia hại, gặp một người bệnh thần kinh thế này cô chỉ có thể trách bản thân đi đêm quá nhiều, không cẩn thận gặp phải ma.

"Theo tôi thấy, từ chỗ này đi đến nơi có nhiều người để đi nhờ xe, nếu tính không nhầm còn mấy cây số. Cô thật sự xác định không cần tôi giúp cô sao?" Lục Thần Hòa đạp phanh chậm rãi đi theo cô.

"À, tôi sợ có người sẽ lấy tiền xe, xe cao cấp như vậy, tôi không trả nổi." Thị Y Thần cười lạnh nói.

"Cảm ơn cô nhắc nhở, hôm qua tiền thuê nhà và tiền bo tôi còn chưa lấy. Nhưng mà cô không cần lo lắng, cô có thể lấy sức lao động của mình để trả dần, một buổi tối có thể kiếm được hai nghìn tệ."

"Thật ngại quá, bổn đại tiểu thư từ chối phục vụ người bệnh thần kinh."

Vừa nghĩ đến chuyện vô duyên vô cớ ở bệnh viện chăm sóc anh ta một đêm, Thị Y Thần càng tức giận. Người đàn ông này, biết rõ cô bây giờ đang nổi cáu, lại làm chuyện không nên làm, phải bức cô tức đến mức ngất xỉu trên đường mới chịu được sao?

"Ok, chúc cô sớm đến được nơi này." Lục Thần Hòa nói xong, đạp nhẹ chân ga, chiếc xe giống như mũi tên lao về phía trước, biến mất nơi cuối đường.
Bình Luận (0)
Comment