Phiên ngoại 1: Góc nhìn của Tống Triết.
An An luôn hỏi tôi bắt đầu thích cô ấy từ khi nào. Tôi cười đánh trống lảng, tôi không thể nói là ngay từ lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi đã thấy sắc nổi lòng tham, rung động với cô ấy.
Cô ấy đứng một mình trong nhà vệ sinh giơ tay che mặt, lại nhìn lén tôi qua kẽ tay. Ánh mắt vừa đen vừa sáng, trông y hệt con nai con trong rừng.
Ánh mắt tôi nhanh chóng lướt qua người cô ấy, lập tức đỏ mặt.
Cô ấy rất xinh đẹp, tôi phải kiềm chế lắm mới không liếc nhìn cô ấy lần hai.
Nhưng mà nhân cơ hội này đến với cô ấy thì chẳng khác nào nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cả.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi đưa cô ấy về nhà, lấy Tiểu Vũ làm cớ đuổi cô ấy đi.
Rất khó diễn tả tâm trạng của tôi lúc ấy là gì, hình như là vì chính nghĩa, để xứng đáng với màu áo mà tôi đang mặc, mà hình như là có tật giật mình, lấy cớ đó để giữ khoảng cách.
Thật ra ngày hôm sau tôi đã thấy hối hận. Tôi đã độc thân nhiều năm, chưa gặp được cô gái nào vừa ý. Ba mẹ tôi suốt ngày thúc giục tôi cưới vợ, vất vả lắm mới gặp được một người thì tôi lại đuổi người ta đi.
Không ngờ Tiểu Vũ lại bán đứng tôi.
Lúc ở trong đội chữa cháy nghe Tiểu Vũ hùng hồn mắng tôi bội tình bạc nghĩa, tôi chỉ ngơ ngác nhìn Trần An An, trong lòng nảy sinh cảm giác mừng thầm.
Cô ấy thật sự muốn cưới tôi sao?
Trong văn phòng, người huấn luyện mắng tôi, bảo tôi phải chú ý tác phong.
Tôi gật đầu đồng ý.
"Lúc trước có chút mâu thuẫn nên cãi nhau thôi, huấn luyện viên yên tâm, em sẽ cưới cô ấy."
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, tôi lại càng thích cô ấy hơn. Cô ấy thường xuyên lén nhìn tôi, khi bị phát hiện sẽ sợ hãi nhìn sang chỗ khác, mặt đỏ như quả táo.
Tình cảm của chúng tôi tiến triển rất nhanh, trầm lặng như núi lửa, nhưng chỉ cần có tí lửa là sẽ cháy lan sang đồng bằng.
Lúc này, cô ấy đột nhiên biến mất. Ba mẹ về nhà nói đã đính hôn cho tôi, bảo tôi đi gặp đối tượng kết hôn.
Mấy hôm đó công việc lại bận rộn, tôi luống cuống, vừa phải đối phó với ba mẹ vừa phải nhờ bạn bè tìm cô ấy.
Cho đến khi nhận được điện thoại từ cô ấy, nghe thấy tiếng cô ấy hét chói tai, tim tôi lập tức như bị ai đó véo mạnh.
Thời gian tôi đột nhập vào nhà cần 12 phút, nhưng trèo từ sân thượng xuống tầng 12 chỉ mất có hai phút.
Tôi thả dây thừng xuống, nhảy từ ban công tầng trên xuống nhà cô ấy.
Trần An An đứng bên ngoài ban công, mở mắt há mồm nhìn tôi.
Tôi bỗng thở phào nhẹ nhõm, mềm lòng. Cô ấy lao tới ôm tôi, tôi cúi đầu hôn cô ấy.
Nhất kiến chung tình thì sẽ thích đến mức nào?
Chắc là cả nghìn năm.
Phiên ngoại 2: Trò hề ngày kết hôn.
Chào đón khách khứa xong, Tống Triết cầm hoa đi đến sảnh lớn chuẩn bị. Trần An An lo lắng dẫn thợ trang điểm đi thay quần áo.
Chỉ còn hai phút nữa là đến giờ lành, lúc đó Trần An An sẽ mặc váy cưới xuất hiện trên sân khấu.
Tống Triết nhìn bục hình chữ T, vô cùng chờ mong đến khoảnh khắc đó, khoảnh khắc An An sẽ là cô dâu đẹp nhất trên đời.
"Hu hu, chị ơi, em vui quá, chiếc váy cưới đó là chúng ta cùng chọn, đẹp kinh người, còn đẹp hơn cả công chúa nữa. Hy vọng sau này em kết hôn cũng được mặc váy cưới đẹp như thế."
Tống Tiểu Vũ nắm tay Tống Thanh Như, kích động nói.
Mọi người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, MC đã lên sân khấu bắt đầu đếm ngược.
"Tôi phản đối. Tôi phản đối hôn sự này!"
Cánh cửa mở ra, Cố Tiêu mặc vest đen xanh mặt đi về phía Tống Triết.
"Cô ấy không thể cưới anh được!"
Tống Triết đen mặt.
"Anh là ai?"
Tống Tiểu Vũ há hốc mồm.
"Anh ấy đẹp trai quá, sao trông quen thế nhỉ, ôi, anh ấy là ai, là bạn trai cũ chị An An sao? Má ơi, hay quá, không ngờ lúc còn sống mình lại nhìn thấy cảnh này."
Mắt Tống Thanh Như khẽ giật.
"Ngu ngốc!"
Cố Tiêu cười lạnh hất cằm với Tống Triết.
"Tôi là người cô ấy thích."
Tống Triết lập tức siết tay lại, hai người giương cung bạt kiếm, cảnh tượng khiến mọi người ồ lên.
Mẹ Trần tức giận đi tới chỗ bọn họ.
"Cậu là ai, An An nhà chúng tôi không quen biết cậu. Cậu đừng ăn nói linh tinh!"
Tống Thanh Như cũng đứng dây lạnh lùng đi tới giữ chặt cánh tay Cố Tiêu.
"Cố tổng, chúng ta không còn quan hệ gì nữa rồi, anh xuất hiện ở đây là có ý gì?"
"Thanh Như..."
Cố Tiêu nhìn xuống Thanh Như, đỏ mắt.
"Anh biết em không thể nói dối anh mà, anh chỉ hỏi em một câu, trong lòng em còn có anh không?"
Tống Thanh Như lắc đầu, nói chắc nịch.
"Em yêu anh."
???
Mọi người lại ồ lên. Cố Tiêu sửng sốt, trực tiếp ôm eo Thanh Như hôn cô ấy.
Mẹ Trần hoang mang đứng bên cạnh trừng mắt với Tống Tiểu Vũ.
"Này, hai người này làm sao vậy?"
Tống Tiểu Vũ vỗ tay một cái.
"Mình nhớ ra rồi, anh ấy là ông chủ của chị hai! Chắc là anh ấy hiểu lầm, tưởng hôm nay chị ấy kết hôn!"
Giờ lành đã tới, MC đứng trên sân khấu nói, "Mời cô dâu lên sân khấu...."
Tống Triết lạnh mặt đẩy hai người đang ôm nhau ra.
"Nhường chút đi, đừng cản đường tôi."
Cô dâu của anh còn đang đợi anh phía trước.
Tống Triết cầm hoa, bước từng bước về phía Trần An An.
Trần An An mặc bộ váy trắng, mắt rơm rớm nước mắt, xinh đẹp như một nàng tiên.
Hai người ôm hôn trên sân khấu, thỉnh thoảng Trần An An lại liếc mắt nhìn Cố Tiêu.
Tống Triết không vui cắn nhẹ lên môi cô.
"Nghiêm túc đi, đừng nhìn người đàn ông khác."
(Hết)