Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 130

Nghe tiếng cửa mở ra, Lãnh Tiểu Dã và Hoàng Phủ Diệu Dương cùng ngẩng mặt lên, nhìn ra ngoài cánh cửa.

Cánh cửa mở toang ra, một thân ảnh cao to xuất hiện.

đi đầu là một người mặc áo sơ mi trắng, vest đen, cài nứt cẩn thận, đúng là Dạ Phong Dương giả trang rồi.

Sau lưng anh còn thêm một đội quân bảo vệ sòng bạc áo đen, mắt đeo kính.

Thấy có người xông tới, Hoàng Phủ Diệu Dương hơi nhíu mày, trong mắt Lãnh Tiểu Dã hiện lên niềm vui sướng.

Dạ Phong Dương ơi là Dạ Phong Dương, cuối cùng anh cũng tới kịp lúc cứu tôi rồi!

Nghĩ vậy, cô thầm thở dài.

Người này thật là, sao không chịu đến sớm hơn hai phút, nếu anh đến sớm hơn một chút, cô cũng sẽkhông cần nghĩ nhiều cách để lừa Hoàng Phủ Diệu Dương như thế này.

anh chàng kia ghét nhất bị người khác lừa gạt, nếu lần này, anh biết được cô tiếp tục lừa anh, khôngbiết sẽ tức giận như thế nào nữa.

Trong lúc Lãnh Tiểu Dã thầm than trong lòng, Dạ Phong Dương đã đi tới giữa toilet.

Nhìn thấy cô bị Hoàng Phủ Diệu Dương ôm trong ngực, quần áo lại xốc xếch, không nhịn được nắm chặt tay.

Đè nén ý định muốn ném tên bá tước chói mắt này xuống biển, Dạ Phong Dương trầm giọng ra lệnh.

"Dẫn cô gái này đi!"

"Vì sao?" ( "为什么?")

Ba chữ chất vấn lạnh như băng này, xuất phát từ miệng không phải ai khác chính là Hoàng Phủ Diệu Dương.

Buông Lãnh Tiểu Dã ra, anh đỡ lấy hông cô, cẩn thận đặt cô ngồi lên bồn cầu, nhìn thấy đôi chân dài lộ ra dưới làn váy, anh vươn tay giúp cô kéo váy xuống.

Giọng nói Dạ Phong Dương hoàn toàn như đang giải quyết công việc, nhưng dường như cũng mang theo chút khí thế mạnh mẽ, "Chúng tôi nghi ngờ cô gái này gian lận!"

"Hừ!" Hoàng Phủ Diệu Dương hừ lạnh một tiếng, "Tôi không cho phép!"

một người bảo vệ lạnh lùng lên tiếng, "Tiên sinh, đây là chuyện nội bộ của chúng tôi, tốt nhất ngài không cần phải can thiệp vào."

không phải vì hắn ta nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương có lẽ không phải dạng vừa gì, lại biết anh chính là du khách VIP, nếu không lúc này hắn đã xông lên đánh anh vài trận.

Hoàng Phủ Diệu Dương cúi người xuống, cẩn thận giúp Lãnh Tiểu Dã mang giày lại, điều chỉnh dây giày thật tốt để chân cô không bị buộc chặt nhưng cũng không thể quá lỏng.

Giờ tay lên, anh vân vê mái tóc loạn xạ của cô như an ủi, xoay người, bước lên phía trước, đứng trước tấm ngăn toilet.

"cô ấy là người con gái của tôi, tôi không cho phép thì bất kỳ người nào cũng không được phép động vào cô ấy!"

"anh muốn chết..." một người bảo vệ trẻ tuổi tức giận xông lên.

Dạ Phong Dương vươn tay, ngăn chặn đối phương lại.

"Vị tiên sinh này, chúng tôi chỉ làm theo luật, nếu vị tiểu thư này không gian lận, chúng tôi sẽ thả cô ấy tự do, mời ngài không nên làm khó chúng tôi, cũng như chính bản thân ngài."

Lãnh Tiểu Dã hiểu rõ, dựa vào tính cách Hoàng Phủ Diệu Dương, loại lý do như Dạ Phong Dương nóicũng sẽ không có khả năng tác động đến anh.

Giỡ tấm ngăn đứng lên, cô phách lối mở miệng, "Cây ngay không sợ chết đứng, tôi không gian lận, nên việc gì phải sợ các anh điều tra tôi?"

nói xong, cô chen qua người Hoàng Phủ Diệu Dương đi ra.

Lần này, vất vả lắm cô mới được lên thuyền, không thể để Hoàng Phủ Diệu Dương phá vỡ kế hoạch được.

Phải biết rằng, khi đã phạm phải sai lầm, không chỉ có nhiệm vụ thất bại, mà có thể ngay cả Hoàng Phủ Diệu Dương và Dạ Phong Dương đều phải bỏ mạng.

Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay ngăn cô lại, che chở cô phía sau lưng.

"Tôi nói không được là không được!"

Ánh mắt Dạ Phong Dương lạnh xuống, "Hôm nay, nhất định tôi phải mang cô ta đi."

Nhất thời, tình hình lâm vào cảnh bế tắc.
Bình Luận (0)
Comment