Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 150

cô vốn chỉ muốn hôn vào mặt anh một cái, thế mà lại dừng trên môi anh.

nhẹ nhàng chạm vào, một dòng điện xuất hiện giữa môi hai người, khiến môi cô đều tê rần.

Trong mắt Hoàng Phủ Diệu Dương lóe lên ý cười, dường như cảm thấy bản thân mình bị chiếm tiện nghi vậy.

Lãnh Tiểu Dã biết chắc anh đang cố ý, tức giận hừ một tiếng, hất tay anh ra, rảo bước đi về thàng máy.

Cách cánh cửa thang máy, khóe môi Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn giơ lên.

"Trưa mai, không gặp không về."

Lãnh Tiểu Dã không thèm để ý tới anh, lập tức ra lệnh.

"Đóng cửa!"

Trần Tư Viễn ấn nút đóng cửa, cánh cửa chậm rãi khép lại, từng chút, đóng lại hoàn toàn.

Chỉ cách nhau một tàng lầu, rất nhanh cô đã đến noi, cửa thang máy "Đing" một cái rồi mở ra.

Lãnh Tiểu Dã đi ra khỏi thang máy, nhìn thoáng qua lối ra vào, lập tức phát hiện hai người đàn ông đứng nói chuyện cách đó không xa.

một người quay lưng về phía cô, người còn lại đối diện với chỗ cô đứng.

Nhìn thấy ánh mắt cô, người đàn ông đối diện kia lập tức nghiêng người sang bên cạnh.

Trí nhớ của Lãnh Tiểu Dã khá tốt, cô lập tức nhận ra đó chính là người của Hoàng Phủ Diệu Dương côtừng thấy khi đang ở trên chiếc du thuyền tư nhân của anh.

Thu hồi tầm mắt, cô tức giận khẽ kêu một tiếng, Hoàng Phủ Diệu Dương, anh khá lắm, anh đã nói cho cô đi, thế mà lại sớm phái người đi theo cô.

Trần Tư Viễn theo cô ra khỏi thang máy, tiễn cô về phòng.

Trợ lý Annie đứng trước cửa nhìn thấy hai người đi tới, lập tức vội vàng chạy lên đón, cẩn thận quan sát Lãnh Tiểu Dã một cái, "Tiểu thư, ngài không sao chứ... Ngay cả điện thoại cũng không gọi được, tôi đãtìm cô khắp nơi rồi, cô làm tôi sợ hết hồn... May thay, Trần Tư Viễn có cách, nghe được tin tức của cô..."

"Đủ rồi!" Lãnh Tiểu Dã đánh gảy lời nói lảm nhảm bên tai, lấy tấm thẻ mở cửa phòng, bước vào, "Tôi không phải là đứa trẻ, huống chi, bây giờ tôi còn đang ở trên thuyền, tôi có thể trốn đi đâu sao?"

"Đúng vậy, ngài nói rất đúng!" Annie nghiến răng nghiến lời, nhưng không dám phản bác lại, cẩn thận nhắc nhở: "Nhưng, ngài nhớ lúc nào cũng phải mang đi động theo bên người!"

Lãnh Tiểu Dã nhún vai một cái, "Tôi quên mang."

Annie đã tức giận đến nỗi muốn ói ra máu, cô ta hít một hơi thật sâu mới có thể khống chế được cảm xúc dâng trào, "Tiểu thư, tuy chúng ta đang ở trên thuyền, nhưng tốt xấu lẫn lộn, chúng tôi chỉ là người làm thuê, có nhiệm vụ phải bảo đảm an toàn của cô hằng ngày chứ. Nếu ngài không có việc gì, chúng ta cũng không cần tiếp tục thảo luận, nhưng chỉ muốn nhắc ngài, lần sau ngài nên chú ý một chút..."

Lãnh Tiểu Dã cầm chiếc di động của mình trong hộc tủ, "cô đang dạy dỗ tôi sao?"

"Tôi..."

Annie vừa muốn nói tiếp, Trần Tư Viễn đã đi tới, ngôi trên ghế nhìn chiếc điện thoại trong tay Lãnh Tiểu Dã, nhanh chóng đoạt lấy.

"Nếu ngài không muốn mình gặp nguy hiểm, xin ngài về sau nên cẩn thận một chút, không nên đi trêu chọc những người đàn ông không rõ lý lịch như vậy, đồng thời, ngài nhớ đem theo điện thoại bên mình. Nếu không, có xảy ra việc gì, tôi và chị Annie cũng không thể chịu trách nhiệm được."

Được lắm, lửa giận không nhỏ nhỉ!

Lãnh Tiểu Dã cười thầm trong lòng.

"Tôi tiếp xúc với người đàn ông thế nào đó là việc của tôi, còn bảo đảm an toàn là việc của hai người, chẳng lẽ ngay cả chuyện cỏn con thế này hai người cũng làm không xong, thì tạo sao tôi phải trả tiền cho hai người chứ?" Lãnh Tiểu Dã lười biếng đưa tay trái đến trước mặt Trần Tư Viễn, ngoắc nhẹ vài cái, "Di động... Mau đưa cho tôi! Đây là lần đầu tiên nên tôi sẽ thứ tha cho cậu, nếu cậu còn dám tiếp tục như vậy..., tôi lập vứt hai người làm mồi cho cá."

Annie tưởng rằng cô đang thực sự tức giận, lập tức đến gần, "Tiểu thư, ngài... Tuyệt đối ngài đừng tức giận như vậy, Tư Viễn... không phải, Microphong cũng chỉ vì lo lắng đến an nguy của cô thôi, cô khôngthấy, lúc biết cô mất tích, cậu ta rất lo lắng..."

Lo lắng?

Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu nhìn Trần Tư Viễn, anh ta đang cố gắng không chế tâm tình của mình.
Bình Luận (0)
Comment