Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 154

Thời gian, 12 giờ 30 phút.

lãnh Tiểu Dã luôn là người đúng giờ, nhưng hôm nay cô lại trễ hẹn như vậy.

Nực cười, lần đầu hẹn họ, không để bọn họ chờ nửa tiếng thì sao được?

Ngồi vào ghế sofa, cô tiện tay cầm lấy chiếc điều khiển, mở một bộ phim.

Chưa kịp xem phim, tiếng gõ cửa đã truyền đến.

không phải tên kia không thể chờ được nữa nên mới tìm tới đây đó chứ?

Lãnh Tiểu Dã không lên tiếng, khẽ bước chân đến bên cánh cửa phòng khác, nhìn qua mắt mèo.

Người xuất hiện bên mắt mèo không phải Hoàng Phủ Diệu Dương cũng chẳng phải là người của anh.

Mà là Annie đang cầm theo một cái khay, trừ bỏ cô ta ra, còn có cả Trần Tư Viễn đứng xa sau lưng.

"Tiểu thư?"

Annie nhẹ nhàng kêu một tiếng, rồi tiếp tục gõ cửa.

Hai người này, sao lại tới đây nữa rồi?

Lãnh Tiểu Dã âm thầm nghi hoặc, mở cửa ra, "Hai người lại muốn đên làm phiền tôi sao?"

"Tiểu thư!" Annie nhìn thấy cô, liền nở ra một nụ cười, "Nhất định ngài chưa dùng bữa sáng, Tư... Microphone biết cô thích món Trung Quốc, nên đã cố ý mua cho cô một phần, cô nếm thử xem?"

Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn chiếc khay trên tay cô ta, chỉ thấy một chén cháo nóng vẫn còn bốc hơi, còn có cả chiếc bánh quẩy đúng chuẩn Trung Quốc.

cô không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng, thực sự đã lâu rồi cô vẫn chưa được ăn món này.

Nhưng...

cô trừng mắt nhìn Trần Tư Viễn đứng cách đó không xa Annie, dáng vẻ của cậu ta đâu giống đang lấy lòng cô.

"Bữa sáng này thực sựu do Microphone mua sao?"

"Chuyện này..." Annie mím môi, "Microphone, mau nói chuyện đi!"

Trần Tư Viễn bất đắc dĩ đi tới, "Tiểu thư, hôm qua tôi hơi quá đáng, xin ngài bỏ qua."

lãnh Tiểu Dã còn đang nghi ngờ, Annie đã giao bữa sáng cho Trần Tư Viễn, cô ta đỡ lấy Lãnh Tiểu Dã về phòng, đưa cô ngồi trên sofa.

"Tiểu thư, Microphone chỉ vừa xuất ngũ không được bao lâu, tính tình bướng bỉnh, ngài đừng để bụng chuyện vặt làm gì... Cậu ta..." Annie hơi trầm ngầm, nhìn thoáng Trần Tư Viễn bên cạnh, "Đặt bữa sáng xuống, cậu đi ra ngoài trước đi."

Trần Tư Viễn đặt bữa sáng xuống, đi ra khỏi cửa.

Annie nhìn Lãnh Tiểu Dã, thành khẩn nói: "Đây là công việc đầu tiên của cậu ta, nếu bị cô sa thải như vậy, cậu ta sẽ lập tức bị đuổi về nước, vì chuyến xuất ngoại lần này, cậu ta cũng đã tốn không ít tâm tư... Tôi biết, thực ra ngài là một cô gái hiền lành, ngài có thể cho hắn thêm một cơ hội nữa, được không?"

Lãnh Tiểu Dã nhếch môi nói, "Annie, không phải tôi đã nói rồi sao, tiền lương của các người, cứ theo đó mà làm..."

"Tiểu thư!" Annie cười rộ lên, "Tôi biết, thực ra cô là người tốt... Nhưng, tính cách của cậu ta, nếu bị ngài sa thải như vậy, cậu ta cũng chẳng muốn nhận tiền, cô cứ tha thứ cho cậu ta một lần, tôi cam đoan, chắn chắn, cậu ta sẽ không tái phạm nữa, được không?"

Lãnh Tiểu Dã nhăm mày, "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Cậu ta..." Annie hơi do dự một chút, "Cậu ta là em họ tôi, khi ở trong nước, cậu ta xảy ra xô xát cới người có quyền thế, lần này vì muốn tránh họa, mới trốn đi nước ngoài, nếu ngài thực sự muốn sa thải, một khi cậu ta đã trở về nước, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện."

Trách không được!

Lãnh Tiểu Dã suy nghĩ một lát, "không sa thải các ngươi cũng được, nhưng, các ngươi phải tuân thủ theo quy định củ tôi.

"Được, tuân thủ, chúng tôi tuyệt đối sẽ tuân thủ!" Annie vô cùng mừng rỡ, dẫn Trần Tư Viễn vào, kéo cánh tay anh ta, Trần Tư Viễn do dự một chút, cuối cùng cũng đi tới, nói một tiếng "cảm ơn" với Lãnh Tiểu Dã.

"Tôi không cần cậu cảm ơn!" Lãnh Tiểu Dã lười biếng nhìn móng tay, "nói rõ, mất lòng trước được lòng sau, từ giở đi, mọi việc đều phải nghe tôi, được không?"

Annie lập tức nói: "Được, làm được!"

Vừa nói, vừa nháy mắt với Trần Tư Viễn bên cạnh.

Trần Tư Viễn gật đầu, "Vâng, thưa tiểu thư!"

Lãnh Tiểu Dã cười nhạt, vẫy tay, cầm một chiếc bánh tiêu bỏ vào miệng, cắn một cái.
Bình Luận (0)
Comment