Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 175

Người dì cả này của Lãnh Tiểu Dã luôn tới không đúng ngày.

Có khi hai tháng mới tới một lần, thế mà hôm nay lại đến ngay thời điểm mấu chốt, thật sự là quá tốt.

Khom người xuống, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng kéo váy lên.

"Chuyện này... Bá tước đại nhân, thật sự không đúng lúc rồi... không phải là tôi không muốn thỏa mãn anh, nhưng đây là nguyên nhân khách quan, nguyên nhân khách quan..." Lãnh Tiểu Dã dùng sức nhịn cười, giả vờ ra vẻ áy náy, lặng lẽ liếc mắt nhìn sắc mặt của Hoàng Phủ Diệu Dương, cô cẩn thận bước một bước, "Vậy... Tôi về trước đây."

nói xong, cô liền chạy đi.

Bỗng một bàn tay chặn ngang đường.

Lãnh Tiểu Dã không kịp đề phòng, trực tiếp đụng vào.

cô nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương bên cạnh, anh sau người lại, giữ chặt tay cô.

Trong lòng Lãnh Tiểu Dã căng thẳng, không phải anh muốn cuộc chiến đẫm máu đấy chứ?!

"Bá tước tiên sinh, đây là tình huống đặc biệt, không thể làm cái đó... Nếu không, tôi sẽ bị viêm mất... không phải tôi muốn vậy đâu, thật sự hết cách rồi, chỉ cần có cách khác, tôi khẳng định..."

Lời còn chưa dứt, cô đã bị anh kéo tay qua, đặt trên người.

Hoàng Phủ Diệu Dương rũ mặt, nhìn ánh mắt cô, "Vậy em dùng cách này thỏa mãn tôi đi !"

Cái gì là vênh váo tự đắc, cái gì là tự chui đầu vào rọ?

Nếu ông trời cho cô thêm một cơ hôi, cô chắc chắn có cắn đứt đầu lưỡi cũng không nói ra lời kia.

"Tôi... Tôi..." Mặt cô như lửa đốt, ngay cả đầu lưỡi cũng muốn thắt lại, "Tôi... không biết!"

"Tôi dạy cho em."

Nụ hôn của anh dừng trên tai cô, tay anh nắm lấy tay cô.

Chiếc váy trong tay lại trượt xuống, đầu óc Lãnh Tiểu Dã hoàn toàn choáng váng, cả người chỉ có thể đứng yên bất động.

...

...

Mãi đến khi Hoàng Phủ Diệu Dương cắn bờ vai cô, chấm dứt tất cả, Lãnh Tiểu Dã cảm thấy thời gian dường như đạng chậm chạp trôi qua.

Đứng trước anh, khuôn mặt cô đỏ bừng, không dám ngẩng đầu lên.

Thở dốc một hơi, Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay mở vòi sen.

Hơi nước ấm áp lập tức bao phủ lên cơ thể hai người.

Hoàng Phủ Diệu Dương chủ động giơ tay ra, giúp cô tắm rửa.

"không, không cần... Tôi tự mình làm được!"

Lãnh Tiểu Dã khôi phục tinh thần, hoảng loạn lùi lại.

Giày cao gót giẫm phải vũng nước dưới chân, trượt một cái, suýt nữa, cô đã ngã sấp xuống.

Hoàng Phủ Diệu Dương tiến lên một bước, bắt lấy tay cô.

"Cởi giày, đạp lên chân tôi."

"Tôi vẫn chưa tắm xong..."

cô còn chưa nói hết câu, đã bị anh ôm lên.

Giày cao gót dính nước, đã trở nên vô cùng trơn ẩm, lập tức được tháo ra khỏi chân cô, giẫm phải sàn nhà lạnh lẽo, cô giật mình một cái, vội vàng đạp lên chân anh.

Vì nguyên nhân cơ thể, cô sợ nhất mỗi khi bị cảm lạnh.

Nếu không, sẽ đau đớn đến nỗi muốn lấy mạng cô.

Chân của anh vô cùng ấm áp, nước cũng vậy, lồng ngực khỏe khoắn ôm lấy cô càng ấm áp hơn...

Bàn tay to giúp cô gội đầu, không có chút dục vọng nào, chỉ nhẹ nhàng như chăm sóc một đứa bé.

Lúc đầu, cô còn cảm thấy cả người căng thẳng, nhưng sau đó lại không tự chủ được bình tĩnh lại.

Cho đến khi hai người đều tắm xong, Hoàng Phủ Diệu Dương tắt nước, lấy một chiếc khăn lông đến lau cho cô.

"Tôi tự mình làm!"

Lãnh Tiểu Dã vốn đang đỡ lấy hông anh giữ thăng bằng, vươn tay muốn lấy chiếc khăn, nhưng lại quên mất chân cô còn đang giẫm lên anh, nhẹ buông tay, cô nhất thời mất cân bằng.

Trong lòng căng thẳng, cô vội vàng vươn tay ôm anh.

Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng lau sạch nước trên người cô, rồi lấy một chiếc khăn sạch khác, bao lấy người cô.

Quấn thật kỹ, anh không để ý tới bản thân mình, ôm ngang người cô, mang cô đặt lên giường.

Lãnh Tiểu Dã theo bản năng muốn đứng dậy, "Đừng... sẽ làm dơ giường mất..."

"Ngồi yên!" Hoàng Phủ Diệu Dương đè vai cô lại, "Tôi sẽ gọi bọn họ mang đồ em cần vào."

Ngồi thẳng lên, anh tùy tiện lấy một chiếc áo ngủ cho cô, rồi bước ra khỏi phòng.

Cửa không khóa, Lãnh Tiểu Dã mơ hồ nghe được âm thanh anh gọi điện, dường như đang ra lệnh cho bọn họ chuẩn bị quần áo này nọ cho cô.

trên người cô chẳng có gì cả, chỉ sợ lộn xộn một chút cũng sẽ có thể làm bẩn giường, một cử động nhỏcũng không dám.

Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương lại trở lại, đi vào phòng tắm, một lát sau, anh cầm theo một cái máy sấy trong tay.

Cắm điện vào, đứng bên cạnh, giúp cô sấy tóc.

Lãnh Tiểu Dã mơ hồ cảm thấy bụng mình đã bắt đầu nhói đau.

cô lười nói với anh, chỉ đưa cánh tay qua, kéo chăn qua, ôm lấy bụng, để giảm bớt cơn đau.

Giúp cô sấy tóc xong, Hoàng Phủ Diệu Dương chớp mắt nhìn cô giống như một con tôm, "Em rất lạnh sao?"

"anh không biết khi kinh nguyệt tới sẽ bị đau bụng sao?" Lãnh Tiểu Dã tức giận đáp.

Thực ra tính cách cô không tệ, nhưng ai mà chẳng có lúc không thể chọc được.

Thứ nhất, lúc cô đói bụng không được chọc đến cô; thứ hai, thời điểm cô đang ngủ cũng là lúc cấm kỵ; thứ ba, mỗi khi cô đau bụng kinh càng nguy hiểm hơn.
Bình Luận (0)
Comment