Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 186

Hoàng Phủ Diệu Dương thấy cơ thể cô chìm vào trong nước, xoay người, chạy như điên ra khỏi phòng.

"Bá tước tiên sinh!"

Lão quản gia mang theo người đuổi tới.

anh không có tâm trạng đi thang bộ, từ lầu 7, Hoàng Phủ Diệu Dương nhảy xuống từng lầu.

Đến khi anh lao tới hàng lang, lúc anh không chú ý, hai tên bảo vệ đã chạy tới phía cái hồ.

Nghe được tiếng bước chân sau lưng, hai tên đồng thời quay người lại nhìn.

Hoàng Phủ Diệu Dương bắt một cái, đập đầu bọn chúng vào một chỗ, vứt sang một bên, không để ý tới, chạy tới bể phun nước.

Bể phun nước, nửa người Lãnh Tiểu Dã nổi lên mặt nước.

Trong lòng đột nhiên như bị một chiếc búa nặng nề đánh vào.

Hoàng Phủ Diệu Dương cảm thấy trong ngực buồn bực, dường như không thể nào hô hấp được, vội vàng đi qua, anh kéo Lãnh Tiểu Dã ôm vào trong lòng, dừng sức lăc vai cô.

"Tiểu Dã, Tiểu Dã... Mở mắt ra đi, Tiểu Dã..."

Lãnh Tiểu Dã khẽ động người, nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt lại như cũ.

"Bá tước tiên sinh?!" Lúc này lão quản gia cùng cận vệ đã chạy tới, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng lão quản gia cũng căng thẳng không kém, "Tiểu thư, cô ấy..."

Ôm ngang người Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương quay sang, con ngươi màu lam lạnh như băng tràn đầy tức giận.

"Giết sạch toàn bộ cho tôi!"

Sáu từ này, hoàn toàn vừa nghiến răng mà nói ra.

Từng chữ, đều lộ ra vẻ tức giận ngút trời.

không ai dám phản bác, không ai dám do dự, tất cả bọn cận vệ đều xoay người, nắm khẩu súng trong tay chạy vào hành lang.

Tiếng súng vang lên, như một trận đấu súng, tiếng thét chói tai của du khách, tiếng đàn ông kêu rên thảm thiết...

Hoàng Phủ Diệu Dương làm như không nghe thấy, ôm Lãnh Tiểu Dã lạnh như băng rời khỏi bể phun nước, lão quản gia cùng trợ lý vội chạy qua giúp đỡ.

"Cút!"

Hoàng Phủ Diệu Dương quát hai người, ôm cô đi, khom người ngồi trên thuyền, bàn tay đỡ lấy khuôn mặt tái nhợt của cô.

"Tiểu Dã, tỉnh..."

"Tiểu Dã, tỉnh..."

cô không phản ứng lại, Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận nắm lấy cổ áo cô.

"Tiểu Dã, tôi ra lệnh cho em lập tức tỉnh lại... Em là của tôi, tôi không cho em chết, thì em không được quyền chết, em có nghe hay không..."

"Khụ!"

Lãnh Tiểu Dã ho nhẹ một tiếng, một ngụm nước trong miệng trào ra.

"Tiểu Dã!"

Trong mắt Hoàng Phủ Diệu Dương lóe lên tia vui mừng, vội vàng vỗ lên cơ thể, vuốt ve sau lưng cô.

Lãnh Tiểu Dã ho khan, cuối cùng toàn bộ nước trong phổi đều tràn ra ngoài.

Hít một hơi thật sâu, cô vô lực mở to mắt, nhìn anh.

"Hoàng Phủ... Diệu Dương?!"

"Đúng vậy, là tôi đây."

anh cười rộ lên, một tay ôm chặt cô vào lòng, như một món bảo bối.

Nhận ra là anh, thần kinh cô cũng bình tĩnh lại.

"Mau... Tới tầng thượng... Cứu Annie và Tư... Tue Viễn!"

"Yên tâm đi, bọn họ không có việc gì đâu." Nghe thấy tiếng cô ho khan, Hoàng Phủ Diệu Dương nới lỏng tay, để cô có thể hô hấp dễ dàng, "Người của tôi đã đến rồi!"

Theo giọng nói của nah, tiếng cánh quạt giữa không trung vang lên, vài chiếc trực thăng chiến đấu đỗ tại tầng thượng.

Cùng lúc đó, hơn mười chiếc tàu chiến hạm cũng đã tập trung bốn phía, bao vây du thuyền..

một chiếc trực thăng lơ lửng trên sàn tàu, khoang cửa mở ra, thượng úy không quân An Đức Lỗ nhanh chóng nhảy xuống, đi tới trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương.

Nghiêm chỉnh, thi hành nghi thức chào hỏi quân đôi.

"Thượng úy An Đức Lỗ xin ra mắt tướng quân, mời ngài ra lệnh."
Bình Luận (0)
Comment