Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 229

Mặt Lãnh Tiểu Dã lại đỏ thêm, vội vàng buông cái chai ra, cầm chai dầu gội lại.

cô khom người đứng cạnh anh, làm ướt tóc anh, đem dầu gội đổ vào mái tóc của anh, xoa tới ra mộtmảnh bọt màu trắng.

Hoàng Phủ Diệu Dương hơi nghiêng mặt, nhìn cô.

cô khom người như vậy, cổ áo váy liền tự nhiên rủ xuống.

Theo góc độ của anh, có nhìn thấy rõ ràng hai con thỏ trắng bên trong, đung đưa theo động tác.

Cảm giác ngón tay cô xoa qua tóc, thân thể anh theo bản năng bành trướng.

Vốn dĩ bàn tay khoát lên trên bên bồn tắm, nhẹ nhàng nhấc lên, đặt lên đôi chân của cô, thuận tiện đivào trong làn váy.

Cảm thấy bàn tay anh đi vào trong, Lãnh Tiểu Dã vội vàng lui ra sau.

Vừa rồi nước chảy nhiều quá, anh nằm vào một cái, đã có không ít nước từ trong bồn tắm lớn chảy ra, giày cao gót đạp lên mặt đất ẩm ướt, thân mình liền mất đi cân bằng.

Trong lòng hoảng sợ, Lãnh Tiểu Dã rụt tay về, chống đỡ vào thành bồn tắm.

trên tay dính đầy bọt xà phòng, không nắm bắt được, cánh tay vừa trơn trượt, lập tức liền ngã vào bồn tắm lớn.

Đúng lúc, Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn thấy cô thân thể cũng phát hoảng, nóng vội nghiêng người sang phía đó để đỡ cô.

Cũng ngẫu nhiên trùng hợp, đúng lúc bàn tay nhỏ bé của cô lướt qua, dừng ở nơi nào đó của anh.

Lãnh Tiểu Dã sửng sốt hai giây, mới kịp phản ứng được mình đã túm được cái gì, vội vàng buông ra, đứng thẳng người lên.

Hoàng Phủ Diệu Dương đã nắm chặt lấy cánh tay và bàn tay của cô, kéo cô về phía trước.

Bùm một tiếng, thân thể của cô trực tiếp nhào qua, ngã vào bồn tắm lớn, rơi vào trong lòng anh.

Bọt nước văng khắp nơi.

Hai chiếc giày cao gót của Lãnh Tiểu Dã cũng tuột khỏi chân văng ra ngoài, nhanh chóng từ trong nước nửa quỳ đứng dậy, cô nâng tay lau quệt nước trên mặt.

"anh... anh kéo tôi vào đây làm gì vậy?"

Hoàng Phủ Diệu Dương cũng đã thẳng người lên, mặt anh kề sát trước mặt cô.

"Tôi muốn làm gì, không phải em là người rõ nhất sao?"

Lãnh Tiểu Dã không có sức lực phản bác.

Đương nhiên cô biết anh muốn làm gì, hiện tại điều quan trọng là, cô không muốn a!

anh cũng không khách khí đỡ lấy người của cô, giơ bàn tay lên giúp cô lau quệt xà phòng dính trên mặt, quay mặt lại hôn lên môi của cô.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?!

Lãnh Tiểu Dã trong đầu chớp động vô số những vấn đề lớn, những lại cuối cùng vẫn không có đáp án.

Hoàng Phủ Diệu Dương so với cô phản ứng nhanh hơn nhiều, duỗi bàn tay, đã đem thân thể của côgiam giữ vào trong lòng.

"Chờ đã... Ô!"

cô muốn nói anh đợi chút đã, nhưng cô vừa thốt ra tiếng, anh nhanh chóng nắm bắt cơ hội, khôngkhách khí đem lưỡi tiến vào, chiếm lĩnh hương vị ngọt ngào bên trong miệng của cô.

Lời lẽ bị anh chặn lại, trong nháy mắt đầu óc của cô đều trống rỗng.

Bàn tay anh cũng thuận lợi chạm tới bờ vai của cô, căn bản là lười biếng để đi tìm khóa kéo, ngón tay của anh liền hơi dùng lực, đã đem đai quần của cô kéo xuống, bàn tay to cũng thuận tiện, liền gạt nội y bên trong của cô ra.

Nháy mắt, Lãnh Tiểu Dã không còn mảnh vải che thân.

cô phục hồi lại tinh thần, muốn đẩy anh ra, bàn tay anh đã siết chặt, đem cơ thể của anh và cô dán sát lại.

Đồng thời, càng dùng sức hôn cô.

Ngực dán vào lồng ngực nóng hổi của anh, lồng ngực rắn chắc của người đàn ôngkia chèn ép cơ thể mỏng manh của cô, gần như muốn thiêu đốt tới tim của cô.

không khí bị anh cướp mất, ngón tay của càng ngày càng cô vô lực.

Nụ hôn của anh càng trở lên cuồng dã hơn, bàn tay to ấn cái gáy của cô, anh hôn cô thật sâu, thái đó kia, dường như muốn đem lưỡi của cô nuốt vào trong bụng.

Mấy ngày qua, mỗi ngày đều chăm sóc cô, cùng cô, giúp cô tắm rửa mát sa cơ thể, mỗi ngày đều đau muốn chết, nhưng không dám đụng vào bên dưới của cô.

hiện tại rốt cục đã có cơ hội, làm sao anh có thể nhẫn nhịn chịu đựng được nữa chứ?

Đưa tay tới sờ soạng hai cái không chạm đến khóa kéo, bàn tay to của anh đã bắt lấy bộ lễ phục giá trị không rẻ trên người cô.

Thử kéo một tiếng!

Váy liền bằng lòng rách ra, giống như một khối khăn lau ẩm ướt bị anh tùy tay ném vào bồn tắm lớn.

Ngực lập tức hoàn toàn cùng anh dán hợp, Lãnh Tiểu Dã bị cơ thể nóng hổi của anh làm co rụt lại, hốt hoảng tránh đi nụ hôn của anh.

"Chờ... Ừ..."

cô vừa thở hồng hộc vừa nói, lời còn chưa dứt, anh đã cúi đầu, hôn lên ngực của cô.

Trong nháy mắt tóc gáy cô dựng thẳng đứng, tim cũng lập tức đập nhanh gấp đôi.

Hôn cô, Hoàng Phủ Diệu Dương một bàn tay cũng đã trượt xuống, nắm của cô ren quần lót.

Như vậy yếu ớt quần áo, đối với anh đương nhiên không thể có trở ngại nào.

"... một chút!"

Cho tới khi Lãnh Tiểu Dã nói chưa xong một câu nào, anh đã kéo hết đi tầng trở ngại cuối cùng trênngười cô mất rồi.

Hoàng Phủ Diệu Dương từ cô ngực ngẩng lên, khàn giọng phun ra hai chữ.

"Muộn rồi!"
Bình Luận (0)
Comment