Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 234

Sáng hôm sau, Hoàng Phủ Diệu Dương tỉnh dậy rất sớm.

anh mở to mắt, khẽ nở nụ cười nhìn cô vẫn yên lặng nằm trong lòng mình

anh ôm chặt cô, rồi buông ra, tiếp tục nhìn cô.

cô yên tĩnh nằm trên trải giường tơ lụa đậm màu, phản chiếu rõ ràng da thịt trắng nõn của cô, dấu hôn lưu lại từ tối qua như hoa hồng nở rộ.

Mái tóc dài rối tung trên mặt, cô thật giống như một thiên sứ đang ngủ say, ngây thơ nhưng lại mê người.

Trong lòng vô cùng ấm áp, hơn nữa, đàn ông buổi sáng rất dễ kích động, anh cũng vậy, phản ứng tự nhiên, anh cúi đầu, hôn lên gáy cô.

Lãnh Tiểu Dã ngứa ngáy, khẽ rên một tiếng, theo bản năng đưa tay đẩy anh ra, lật người lại, cô nằm thẳng người.

Khi nãy, cô chỉ lộ một nửa, nhưng bây giờ, cả người cô hoàn toàn lộ ra trước mắt anh.

Hô hấp anh nặng nề, phía dưới trướng đau hơn.

"Tiểu Dã?"

anh nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, Lãnh Tiểu Dã không phản ứng lại.

Hoàng Phủ Diệu Dương thấy vẻ mặt ngủ say của cô, rốt cuộc, anh vẫn không khống chế được, cúi người hôn lên ngực cô.

Lãnh Tiểu Dã bị anh kích thích, cô lại rên nhỏ một tiếng, hơi co người lên, cô nâng tay muốn đẩy anh ra.

Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đặt lên đó một nụ hôn, rồi lại cúi người hôn vành tai cô.

"Đứng... Đứng lên..."

Lãnh Tiểu Dã đẩy anh ra, xoay người tiếp tục mộng đẹp, chỉ để lại cho anh một tấm lưng.

Hoàng Phủ Diệu Dương không hề dừng lại, anh duỗi tay, cởi chiếc quần lót duy nhất trên người cô.

anh nghiêng người tới gần cô.

Phát hiện điều gì đó khác thường, Lãnh Tiểu Dã bị anh đùa đến tỉnh, lập tức mở to mắt.

Biết được chuyện anh đang làm, cô vô cùng xấu hổ.

Có lầm không vậy, chỉ mới sáng sớm tinh mơ thôi mà?!

Hoàng Phủ Diệu Dương không biết cô đã tỉnh dậy, cảm giác cơ thể cô căng cứng, tưởng rằng anh làm đau cô.

anh không tiếp tục nữa, dùng tay ôm cô, an ủi hôn lên gáy cô.

"Đừng lo lắng, lần này, tôi sẽ nhẹ nhàng một chút!"

Lãnh Tiểu Dã thật sự muốn dùng súng bắn chết anh!

cô cắn chặt môi, không động đậy, cô thầm nhắc nhở mình.

Chỉ lần này thôi, đây là lần cuối cùng rồi.

không nên chọc giận anh, chờ đến khi anh thỏa mãn, cô sẽ lập tức nghĩ cách chuồn đi, thấy cô khôngđộng đậy, Hoàng Phủ Diệu Dương mới yên tâm tiếp tục.

anh nói giữ lời, không điên cuồng như hôm qua nữa, anh nhẹ nhàng, lúc nào cũng hôn lên vai, lên gáy trấn an cô.

Nâng tay cô, anh hài lòng cười, hôn lên ngón tay.

Cầm khăn giấy giúp cô lau sạch người, anh cẩn thận mặc quần lót lại cho cô, kéo chăn đắp kín người cô, rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.

Lãnh Tiểu Dã mở to mắt, nhíu mày nhìn chiếc nhẫn trên tay trái,

cô nâng tay tháo xuống, nghĩ một hồi, cô lại quyết định để yên trên tay.

Nhắm mắt, tiếp tục giả vờ ngủ.

một lát sau, Hoàng Phủ Diệu Dương quay lại phòng ngủ, đi thẳng vào phòng quần áo thay đồ.

anh nhẹ nhàng ngồi canh giường.

Thấy anh đã ngồi lâu như vậy, nhưng không có ý định rời đi, Lãnh Tiểu Dã vô cùng sốt ruột.

anh còn muốn nhìn bao lâu nữa đây, anh cứ ngồi cạnh thế này, làm sao cô gọi cho chú Kiều được?

Suy nghĩ một chút, cô đành phải giả vờ tỉnh ngủ, ngáp một cái, cô mở mắt ra.

"Chào buổi sáng."

Hoàng Phủ Diệu Dương cười nói với cô.

Vẻ mặt gì đây, đúng là đã ăn uống no đủ, thỏa mãn rồi.

Hừ!

Lãnh Tiểu Dã hừ một tiếng, nở nụ cười, "A... Đói quá đi mất, anh có thể lấy giúp tôi một ít đồ ăn được không? Tôi hơi mệt, không muốn xuống giường."

"Được."

Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay sửa lại mái tóc rối bời cho cô, rồi lập tức đứng rời đi.

Thấy anh đóng cửa phòng, tiếng bước chân xa dần, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng đứng dậy, lấy điện thoại từ trong túi xách ra.

cô không dám gọi điện, chỉ gửi cho chú Kiều một tin nhắn.
Bình Luận (0)
Comment